Yêu Thần Lục

Chương 614: Viện Trưởng




"Vân Thanh đại ca..! Anh đã trở về rồi..!"

"Ân..! Tư Tư..? Sao em lại ở đây..?"

Trần Vân Thanh trố mắt kinh ngạc, âm thanh người con gái phát ra vừa rồi nghe quá quen thuộc, không cần cô ta từ phòng khách đi ra, hắn cũng nắm chắc người này là Dương Tư Tư mà.

Đây là có chuyện gì..?

Không phải Trần Tú nói Dương Tư Tư đã mất tích một ngày hôm nay hay là sao?

Trần Tú đã rãi người đi tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng Dương Tư Tư ở đâu..!

Làm hại Trần Vân Thanh hắn phải lo lắng cho Dương Tư Tư vô cùng, bỗng chốc Dương Tư Tư lại xuất hiện, lại xuất hiện đúng căn biệt viện này của mình, cái này làm cho hắn có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Vân Thanh đại ca..! Anh vào nhà trước đi..! Sau đó em sẽ nói rõ ràng nguyên nhân cho anh biết..!"

Dương Tư Tư mỉm cười, rất tự nhiên nắm lấy cánh tay của Trần Vân Thanh, đưa hắn đi vào phòng khách, hành động tự nhiên thuần thục, cứ như Dương Tư Tư là nữ chủ nhân nơi này một dạng.

"Đây..! Cơm trưa cùng thức ăn em là đã nấu sẵn..! Anh ăn thử xem có tiến bộ hơn trước hay không..?"

Đưa chén cơm cùng gắp đầy thức ăn lên chén đưa cho Trần Vân Thanh, Dương Tư Tư nở một nụ cười thật tươi làm cho những bông hoa bên ngoài sân kia cũng có phần kém sắc.

"Tư Tư à!"

Không cần thiết cho lắm đâu, nếu muốn có thể kiếm thêm một nha hoàn chuyên nấu ăn về để giúp Dương Tư Tư li việc nấu ăn hằng ngày cũng ổn mà.

Nhìn bàn đồ ăn bên trên, nói câu thật lòng hắn khá là ái ngại.

"Vân Thanh! Anh dùng đi! Em đã có nhiều tiến bộ hơn trước rồi!"

Sở dĩ nói là tiến bộ hơn trước hay không mà không phải là ngon hay không, đó là do Dương Tư Tư nàng biết trình độ nấu ăn của mình có bao nhiêu phế thải, lần trước Trần Vân Thanh dùng cơm xong khen ngon, nàng tưởng thật dùng thử sau khi mới biết mình làm thức ăn rất là kinh khủng, lần đó nàng phải nôn ra thật nhiều đâu.

Rút kinh nghiệm lần trước, thời gian qua khi không có Trần Vân Thanh bên cạnh, nàng là ra sức học hỏi về nấu ăn một đạo, thậm chí còn là bỏ tiền ra thuê đầu bếp nỗi tiếng của cả Chấn Nam Thành lẫn Mân Việt Quận Thành về dạy cho nàng nấu ăn.

Đến hôm nay trình độ nấu ăn của nàng là được nâng lên rất là nhiều, có thể không so được với Ngô Tiểu Diễm, nhưng cũng sẽ không kém quá xa, trước khi đưa lên cho Trần Vân Thanh thưởng thức, nàng là đã nếm qua rồi, thật sự ăn không đến nỗi nào đâu.

"Ân! Ừ.."

"Để anh! Để anh!"

"Tư Tư..! Em làm thức ăn ngon lắm..!" Có chút giật mình nha.

Trần Vân Thanh vừa rồi nghe những món này là do chính tay Dương Tư Tư làm ra, hắn trong lòng là có chút hoảng sợ, ký ức khủng bố hồi tại Trần Phủ kia lại ùa về.

Nhưng vì không muốn cho Dương Tư Tư cảm thấy không thoải mái, hắn cũng là cố gắng ăn vài miếng cho có lệ.

Không ngờ a, cô gái này trù nghệ thật là so với trước đây khác xa một trời một vực, thức ăn nấu ra lần này tuy không sánh với nhà hàng mấy tên đầu bếp kia, cũng không kém lắm.

Nói chung lần này hắn là ăn khá ngon, lời khen cũng là thật tâm, không phải là cố ý giả vờ khích lệ Dương Tư Tư như trước đây nữa.

Đồng thời trong lòng của hắn cũng có chút cảm động, hắn biết Dương Tư Tư không phải là người giỏi về khâu nấu nướng này, để có được tay nghề như hôm nay.

Nàng ta có lẽ bỏ ra không ít thời gian cùng tâm huyết ra mới có được thành quả như thế này, không phải vì Trần Vân Thanh hắn, Dương Tư Tư cũng sẽ không phải vất vả như thế này.

"Vậy anh ăn thêm nhiều chút nữa đi..!"

Dương Tư Tư cũng không có rút tay của mình lại, vẫn cứ là để cho Trần Vân Thanh nắm lấy, gương mặt của nàng có chút đỏ, là ngượng ngùng, cũng là không quên dùng tay trái gắp tiếp thức ăn cho Trần Vân Thanh dùng.

Được nghe Trần Vân Thanh nói ra những lời này, nàng nghĩ đến bao nhiêu khí khăn cùng vất vả của mình khi phải học nấu nướng trong cả mấy tháng thời gian qua đều là đánh giá cả.

"Vân Thanh đại ca..! Bên này..!"

Dọn dẹp xong xuôi, Dương Tư Tư liền là đưa trà lên cho Trần Vân Thanh dùng, có thể nói những gì Ngô Tiểu Diễm trước đây làm được thì bây giờ Dương Tư Tư cũng đã làm được, nàng không phải muốn thay thế vị trí của Ngô Tiểu Diễm trong lòng của Trần Vân Thanh, mà chỉ muốn hầu hạ hắn thật tốt mà thôi.

"Xẹt..!".

"Vân Thanh đại ca..! Anh làm gì vậy..?"

Dương Tư Tư gương mặt là đỏ hơn trái táo chín, nàng thật là ngượng ngùng, ban ngày ban mặt như thế này, Trần Vân Thanh lại ôm nàng vào trong lòng, nếu mà để người khác nhìn thấy, nàng xấu hổ phải biết.

"Được rồi.! Bây giờ nói cho anh biết lý do tại sao em ở đây đi..!"

Trần Vân Thanh chẳng những không có thả Dương Tư Tư ra, còn là ôm nàng ta chặt hơn.

Dương Tư Tư này là một đại mỹ nhân, lại đi qua đi lại trước mặt của hắn nhiều lần như thế, với một tên sắc lang như hắn, không chiếm chút tiện nghi mới là chuyện lạ.

Thêm nữa hôm nay Dương Tư Tư làm mọi chuyện cũng là làm cho hắn thật sự cảm động nha.

'Đáng ghét..!' Trần Vân Thanh thì thoải mái rồi, nhưng Dương Tư Tư nàng thì phải chịu khổ đây.

Ngồi tại trong lòng của Trần Vân Thanh, trái t của nàng đập liên hồi, gương mặt cũng đỏ gay, nàng muốn tránh đi lắm chứ, nhưng Trần Vân Thanh ôm sát như vậy, cử động là không có được, còn là làm nàng khó xử hơn.

Nàng hiểu được Trần Vân Thanh là cố ý, tưởng đâu Trần Vân Thanh là một chính nhân quân tử, nào ngờ đâu cũng là một đại sắc lang, ngay tại ban ngày ban mặt cũng liền ức hiếp con gái nhà lành như thế, nàng là có chút hối hận rồi đó nha.

"Vân Thanh đại ca.! Chuyện này là phải nói đến ngày hôm qua em rời khỏi Lệ Phú Hoa Viên đi tìm anh, khi đến Trường Sa Sơn Mạch là gặp phải một đám Yêu Thú tấn công..!"

Nhiều lần muốn thoát khỏi vòng tay của Trần Vân Thanh nhưng không có kết quả, lại còn bị Trần Vân Thanh giở thêm nhiều trò, Dương Tư Tư là nhận mệnh rồi, nàng là không có dám phản kháng nữa, theo đó cũng là nghe lời thuật lại những gì mình gặp phải hơn một ngày qua.

"Em..! Em nói mình gặp được Nguyễn Viện Trưởng..! Bà ta còn nhận em làm đệ tử nữa..!"

Trần Vân Thanh chấn động một cái, hai tay nâng Dương Tư Tư để nàng ta đối mặt với mình, âm thanh chứa đầy sự ngạc nhiên.

Thú thật ngay khi nghe Dương Tư Tư vì tìm hắn mà gặp phải Yêu Thú tấn công, hắn sau lưng là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc tâm trong lòng hắn cũng biến mất không còn, như khi đó Dương Tư Tư gặp chuyện gì, hắn cả đời này cũng không thể nào an ổn cho được.

May mắn là Dương Tư Tư là người lương thiện, gặp dữ hóa lành, có người xuất hiện cứu giúp Dương Tư Tư, người đó lại là Viện Trưởng của Mân Việt Học Viện.

Càng bất ngờ hơn, Dương Tư Tư lại lọt được vào mắt xanh của vị Nguyễn Viện Trưởng kia, được bà ta nhận làm đệ tử, đây có thể nói là cơ duyên rất lớn của Dương Tư Tư a.

"Đừng nói khó nghe như vậy có được không! Nói cho anh biết, Nguyễn Viện Trưởng đó là một đại mỹ nhân, còn xinh đẹp hơn em nữa kìa, nếu mà đại sắc lang anh gặp, chắc chắn sẽ mê mẩn!"

Dương Tư Tư chỉnh lại lời nói của Trần Vân Thanh một chút.

Nàng xem vị Nguyễn Viện Trưởng đó thật đẹp, ban đầu nhìn cô ta nàng còn nghĩ cô ta chỉ là một thí sinh nữ xinh đẹp đến dự thi thôi, ai ngờ người này lại là viện trưởng.

"Được! Cô ấy là đại mỹ nhân!"

Trần Vân Thanh thầm cười.

Nguyễn Viện Trưởng kia là đại mỹ nhân hay tiên nữ gì đó cũng đâu có liên quan gì đến hắn. Hắn đã quyết định từ lâu, không tiếp tục phong lưu ong bướm nữa, trong lòng có mấy cô nương thôi cũng làm cho hắn mệt mỏi ứng phó vô cùng đây.

"Vậy là em đã nhận lời?"

"Đúng vậy..! Ban đầu em không có đồng ý, nhưng bà ta nói nếu nhận bà ta làm thầy, liền có có thể vào Mân Việt Học Viện, làm Nội Viện đệ tử, còn được ở cùng Vân Thanh đại ca..!"

Dương Tư Tư có chút xấu hổ lên tiếng giải thích.

Không có Nguyễn Viện Trưởng người đàn bà kia, theo như nàng nghĩ với bản lĩnh của Trần Vân Thanh, liền sẽ có thể đưa nàng vào Mân Việt Học Viện mà thôi.

Tuy nhiên Nguyễn Viện Trưởng hứa hẹn với nàng rất nhiều, cho nàng không ít lợi lộc, quan trọng điểm là người đàn bà này không có cấm nàng đến tìm Trần Vân Thanh, nên nàng mới đồng ý làm đệ tử của bà ta.

Nói nữa làm đệ tử của Mân Việt Học Viện Viện Trưởng cũng rất uy phong, bên trong Học Viện mọi người đều khách khí với nàng, có người như vậy làm chỗ dựa.

Nàng không cần phải lo sợ đám công tử kia ức hiếp, cũng có thể giúp đỡ được Trần Vân Thanh nhiều hơn, sẽ không có kéo chân sau của y nữa đâu.



Đao trong tay trảm đạo, diệt sinh, xé mở chân trời.

Kiếm trong tay bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong!

Chỉ có tại