"Không giết được ngươi, ta thề không làm người..!"
Nguyễn Thư Dung hít vài một hơi thật sâu, cơn giận dường như là đã được trấn áp đi đôi chút, muốn nói nàng bỏ qua cho Trần Vân Thanh.
Đây là chuyện không thể nào đâu, trong sạch của nàng đã bị hủy trong tay của y, cuộc đời này của nàng xem như đã không còn gì nữa.
Tổn thương quá lớn như vậy, làm sao nàng có thể bỏ qua cho Trần Vân Thanh được kia chứ.
Cũng thật sự không hiểu nỗi tên Trần Vân Thanh đó là có vận khí lớn đến mức nào, lần thứ nhất muốn ra tay giết y thì lại bị lão già Phúc Lão kia ra tay ngăn cản, lần thứ hai lại bị Trần Thiên Tâm ngăn cản, cả hai lần nàng đều lấy thất bại chấm dứt, còn là mang thương thế tại thân.
Tuy nhiên nàng không phục đâu, nàng không tin ông trời sẽ luôn đứng về tên khốn kiếp Trần Vân Thanh kia, lần thứ ba này, nàng nhất định sẽ thành công lấy cái mạng của hắn, chờ xem đi, chỉ cần Trần Vân Thanh đến Thái Hàn Sơn, đó cũng là tử kỳ của hắn ta.
Nguyễn Thư Dung hiện tại đã bị oán hận làm mờ đi lý trí mất rồi, nàng ta là không nghĩ đến, nếu mà không có Trần Vân Thanh, e là hiện tại nàng ta đã bị Liệt Nữ Tán làm cho huyết mạch đứt gãy mà chết mất rồi.
Theo lý nàng là nên tìm người đầu tiên ra tay hại nàng, tên Đao Bạch Mã kia để mà trả thù, mà không phải phải là Trần Vân Thanh đâu, tiếc là trong cơn oán hận thêu đốt lý trí, Nguyễn Thư Dung là không nghĩ được gì khác nữa rồi.
...
Mân Việt Quận Thành.!
La Lâm Thương Hội..!
Phòng khách quý..!
"Lâm Đại Sư..! Thế nào rồi..! Đây có thật sự là Tam Giai Thượng Phẩm Trận Pháp hay không?"
Lại Tinh Tinh mỉm cười lên tiếng hỏi Lâm Thế Đạo, người có tu vi Tam Giai trung kỳ Trận Pháp Sư.
Tại Mân Việt Quận Thành này tạo nghệ Trận Pháp chỉ dưới có một người là Lỗ Tý đại sư, hội trưởng của Trận Pháp Sư công hội tại nơi này mà thôi.
Lâm Thế Đạo cũng là Phó hội trưởng của Trận Pháp Sư công hội, tại bên trong Trận Pháp Sư công hội, có thể nói Lâm Thế Đạo là người dưới một người mà trên ngàn người.
Thật sự khó khăn lắm hội trưởng của La Lâm Thương Hội nơi này mới có thể mời ông ta đến nơi này đảm nhiệm khách khanh trưởng lão, chuyên gia giám định các loại Trận Pháp thuộc hàng cao cấp của La Lâm Thương Hội.
Một người tài giỏi như thế này, nàng là không muốn làm phiền cho lắm, hôm nay không phải gặp ca quá khó khăn, nàng cũng không có mời ông ta đến nơi này giám định rồi.
"Tinh Tinh chấp sự..! Cái này đúng là Tam Giai Thượng Phẩm Trận Pháp, có điều..!"
Lâm Thế Đạo đôi mắt cá trê nhìn qua Lại Tinh Tinh một chút.
Đúng! Hắn không chỉ nhìn, còn nhìn kỹ hơn trước đây mấy phần.
Có khí Lâm Thế Đạo quan tâm Lại Tinh Tinh còn nhiều hơn cả quyển Trận Pháp mà mình đang xem ấy chứ.
Không thể trách hắn được, Lại Tinh Tinh bây giờ quá mức mê người một chút, không phải ở đây có nhiều người, hắn đã..
"Lâm đại sư..! Ngài có chuyện gì xin cứ bình tĩnh nói..!"
Trần Vân Thanh đi đến chắn ngang trước mặt của Lâm Thế Đạo.
Cái tên già dịch này, nói thì cứ nói đi, sao cứ phải đến gần Lại Tinh Tinh của hắn cho bằng được.
Có đến thì cũng thôi, có nhất thiết phải nhìn vào đôi song phong to lớn của Lại Tinh Tinh không rời mắt hay không?
Đây là một tên lão dâm tặc, già mà không nên nết, phải đề phòng cẩn thận mới được.
"Cậu là ai..? Tránh qua một bên.! Không thấy ta đang cùng Tinh Tinh chấp sự nói chính sự hay sao?"
Lâm Thế Đạo trên gương mặt hiện lên hai chữ không vui, thằng nhóc này hắn là lúc vào nơi này đã phát hiện ra, đi theo bên cạnh Lại Tinh Tinh, hắn nghĩ y chỉ là một tên sai vặt của La Lâm Thương Hội mà thôi, không mấy quan tâm.
Giờ nhìn kỹ lại, có chút không giống, trang phục tên này mang trên người theo hắn biết là thuộc về Mân Việt Học Viện thì phải.
Nhìn màu sắc này, chắc chắn là Nội Viện đệ tử cấp nhân vật, có tu vi Yêu Sư cảnh giới.
Tên này khi không đi phá chuyện tốt của hắn là có ý gì?
Hay là thằng nhóc này cũng có ý theo đuổi Lại Tinh Tinh đó chứ?
Như vậy thì không có được, Lại Tinh Tinh là người mà Lâm Thế Đạo hắn đã nhìn trúng ngay từ khi cô ta mới đến nhận nhiệm vụ cách đây hơn một tháng trước, người mà Lâm Thế Đạo hắn để ý đến, nếu ai dám cùng hắn tranh đoạt, vậy thì là kẻ thù của hắn.
Mà là kẻ thù của hắn chỉ có con đường chết thôi, tên này có là đệ tử của Mân Việt Học Viện cũng chẳng thể nào thay đổi được thứ gì cả.
"Lâm đại sư xin hãy bớt giận, hắn chỉ là một tên hộ vệ mà Tinh Tinh mới thuê về làm chân chạy một đoạn thời gian mà thôi, không phải là hạng người tốt lành gì..!"
Lại Tinh Tinh thấy tình cảnh có chút không ổn, liền là đứng lên đem Trần Vân Thanh đẩy sang một bên, dùng nụ cười đầy ma mị lên tiếng lấy lòng của Lâm Thế Đạo.
Lại Tinh Tinh nàng đến La Lâm Thương Hội phân hội nơi này không lâu, nhưng cũng là có nghe nói đến tính cách háo sắc của tay Lâm Thế Đạo này.
Không những vậy, tên này còn là người có thù tất báo, nàng là không muốn gây thêm quá nhiều phiền toái.
Trước đây là vì có tay Hội Trưởng kia ở nơi này, Lâm Thế Đạo còn kiên nể một hai, hiện tại vị Hội Trưởng kia đã lên Cổ Loa Thành báo cáo công tác, nơi đây là không có người trấn áp được lão dê cụ này, mọi chuyện vẫn nên nhường tay này một chút thì tốt hơn.
"Hộ vệ..?"
Trần Vân Thanh ánh mắt là híp lại, khá là nguy hiểm, không gặp có một tháng thôi, nha đầu Lại Tinh Tinh này liền là không nhìn người thân, còn chà đạp hắn xuống bên dưới làm một tên hộ vệ nữa, thật là quá đáng mà.
"Lần này ta nhịn..!"
Trần Vân Thanh hít một hơi thật sâu, đè nén tức giận trong lòng của mình xuống.
Nghĩ lại Lại Tinh Tinh giận hắn cũng là điểu dễ hiểu, hơn một tháng nay hắn còn không đến thăm cô ta lấy một lần, bất kỳ một người con gái nào trong lòng cũng sẽ không có được thoải mái, Lại Tinh Tinh không đuổi hắn rời khỏi La Lâm Thương Hội đã là một may mắn quá lớn rồi.
"Nha.! Chỉ là một tên hộ vệ..?"
Lâm Thế Đạo đưa mắt nhìn qua Trần Vân Thanh bên kia, nở một nụ cười khinh thường.
Hộ vệ chỉ là cách nói dễ nghe, khó nghe một chút chính là chó săn, hạng người này còn làm cho Lâm Thế Đạo hắn đi tức giận, thật là quá mất thân phận của mình đi.
Nói sao không ngờ Mân Việt Học Viện lại tồi tàn đến trình độ này, Nội Viện đệ tử không có ở bên trong chăm lo tu hành, lại đến nơi đây làm chó săn cho người, thật hết nói nỗi.
"Vâng..! Lâm đại sư..! Vân Thanh chính là đến đây làm hộ vệ cho Tinh Tinh tiểu thư..!"
Mỹ nhân đang tức giận trong lòng, Trần Vân Thanh cũng khó có làm gì khác được.
Nếu cô ta muốn hắn làm hộ vệ cho mình, hắn liền thuận theo mà thôi, miễn cô ta không còn giận nữa là được rồi.
"Lâm đại sư..! Lại chấp sự..! Hai vị thẩm định quyển Trận Pháp này thế nào rồi..?"
Ngồi một bên Ổ Kình Cang khá là gấp rút lên tiếng.
Hắn chính là chủ nhân của quyển Tam Giai Thượng Phẩm Trận Pháp kia, lần này đưa nó đến nơi đây, cũng chỉ hy vọng có thể bán ra được một cái giá tốt, có thể đủ cho hắn có tiền mua đủ tài nguyên đột phá Yêu Sư thất trọng mà thôi, nếu không vì gấp gáp mà nói, hắn cũng sẽ không đem nó ra bán đâu.
"Phải rồi Lâm đại sư.! Ngài nhanh thẩm định bộ Trận Pháp này thật giả đi..!"
Trần Vân Thanh cũng là hùa theo tay Ô Kim Cang này.
Không ai muốn kết thúc cái buổi thẩm định này hơn hắn cả, cứ mỗi lần nhìn thấy Lâm Thế Đạo tại trên người của Lại Tinh Tinh quét qua quét lại, hắn là không có thoải mái cho lắm, thật sự hắn là muốn đến thay thằng cha già này xem qua quyển Trận Pháp kia.
Lấy tài nghệ Trận Pháp của hắn hiện tại vượt qua tên già dịch này khá xa, chỉ cần để cho hắn xem qua, hắn liền có có thể ngay lập tức nhận ra nó là thật hay là giả.
Tiếc là hắn không thể làm như vậy được, thứ nhất hắn không phải là dám định sư của La Lâm Thương Hội, không được tự ý xem qua bảo vật của khách hàng, thêm nữa dù nói ra thật giả, ai lại đi tin một thằng nhóc như hắn nói đây.
Thật sự chính xác thì có thể làm được gì, bọn người xung quanh tin hắn, nhưng một khi tin tức truyền đi ra, một thằng nhóc chưa đến hai mươi tuổi lại là Tam Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư, không làm cho người khác khiếp sợ mới là lạ.
Khi đó kẻ thù của hắn, những người hiếu kỳ sẽ không bỏ qua cho hắn đâu, bộc lộ thân phận hiện tại chỉ có một con đường chết.
"Nè..! Cậu lại làm cái gì vậy..?"
Lâm Thế Đạo tức sùi bọt mép, hắn là muốn chuyên tâm giám định bộ trận Pháp này rồi, nhưng tên nhóc này cứ mãi không cho hắn được yên, thật làm cho hắn tức chết đi mà.
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.