Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 58: 58




"Ngươi là Mục Long? Hừ, coi như ngươi tới nhanh đó, không thì e rằng ngươi không gánh nổi cơn giận của bổn thiếu chủ đâu!", Mạnh Phi Hàn hừ lạnh một tiếng, liếc Mục Long, thấy tu vi của hắn chỉ là Thoái Phàm đỉnh bèn lộ ra vẻ khinh bỉ.

"Ồ? Một khi đã như vậy, ta đây rất tò mò, nếu ta không nhớ lộn thì chúng ta chưa gặp nhau mà nhỉ?", Mục Long thấy thái độ Mạnh Phi Hàn kiêu ngạo như vậy, nên đương nhiên trong lòng cũng hơi khó chịu.

"Đương nhiên, Mạnh Phi Hàn ta là ai? Hồi đó nổi tiếng khắp thành Hàn Giang, giờ lại là đệ tử của Tiêu Dao Thần Tông, thân phận cao quý, há là loại người như ngươi có thể gặp?", Mạnh Phi Hàn nói xong, mặt mày tràn ngập sự đắc ý.

Nhưng Mục Long nghe vậy sắc mặt chợt lạnh đi, ánh mắt như điện, nhìn chằm chằm Mạnh Phi Hàn, lạnh lùng nói: "Có rắm mau đánh, không có gì thì cút đi!"
Mạnh Phi Hàn nghe vậy chợt sửng sốt, sau đó ngón tay run rẩy chỉ vào Mục Long, thở hổn hển nói: "Ngươi nói gì? Ngươi dám bảo ta cút?"
"Ta chính là con trai của thành chủ thành Hàn Giang, đệ tử của Tiêu Dao Thần Tông, thân phận cực kỳ cao quý, đến đây cũng đủ để khiến Mục gia con cỏn nở mày nở mặt rồi.

Ngay cả gia chủ Mục gia thấy bổn công tử cũng phải lễ phép tiếp đón.

Một tên ăn hại Thoái Phàm cảnh như ngươi cũng dám nói vậy với ta?", Mạnh Phi Hàn tức giận quát.

"Vậy ngươi cảm thấy ta phải làm sao?", Mục Long cười, khóe miệng có chút nghiền ngẫm, nhìn Mạnh Phi Hàn hỏi.

"Hừ, bổn công tử thân phận cao quý, coi như không so đo với ngươi.

Nhưng, ngươi có biết hôm nay ta đến tìm ngươi để làm gì không?"

"Ừ...", Mục Long vân vê cằm, giả vờ như đang suy nghĩ.

Sau một lát, hắn mới do dự nói: "Chắc không phải là tới xin cơm, vậy...!ngươi đến đây là để làm màu?"
Mạnh Phi Hàn nghe thấy câu đó tức thì khó thở, suýt nữa sặc nước miệng chết, tức giận đến nỗi mặt mày đỏ lừ nói: "Ngươi...!đồ khốn, bổn công tử thấy ngươi thân phận thấp kém mới khinh thường so đo với ngươi, song ngươi lại cứ được nước làm tới! Đúng là chán sống mà!"
"Thôi, bổn công tử bèn nói cho ngươi biết vậy.

Mục Thiên Dao đã trở thành vợ chưa cưới của ta.

Hôm nay, bổn công tử đến là để đòi lại công bằng cho nàng, thu chút lãi!", Mạnh Phi Hàn nói xong, nhìn chằm chằm vào Mục Long như kiểu hắn mà phản kháng là sẽ ra tay.

"Thì ra là thế, nói vậy cũng không lạ.

Người sống theo đàn, vật họp theo loài, loại có lòng dạ ác độc thường đi đôi với mấy thằng đơn bào ngu dốt, cũng coi như trời đất tạo nên một đôi".

"Có điều, ngươi nói xem định đòi lại công bằng này thế nào? Có muốn ta đưa ngươi một hũ tro cốt không? À, đó là Mục Cửu Giang, không đúng, là tro cốt của ông nội ngươi.

Ngươi mang về cũng coi dễ tỏ lòng hiếu thảo!"
Miệng lưỡi chua ngoa của Mục Long lộ rõ trong tình huống này, đối với cái loại ngông cuồng như vậy, hắn sẽ không nương tay.

"Ngươi...!đúng là giống như lời Dao Nhi, vừa ác độc còn mưu ma chước quỷ.

Hôm nay, bổn công tử đến đây là vì giải quyết chuyện ngươi hại chết người thân cũng như sư phụ của Dao Nhi".

"Tuy bổn công tử muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay, nhưng ta vẫn muốn chừa cho ngươi một mạng để Dao Nhi tự mình đến trả thù.

Thế nên, nếu hôm nay ngươi có thể đỡ được 3 chiêu của ta mà không chết, vậy ta sẽ tha cho ngươi!"
Theo Mạnh Phi Hàn, đây đã coi như là ban ơn cho Mục Long rồi.

Nhưng Mục Long nghe vậy lại cười gằn một tiếng, nhìn Mạnh Phi Hàn như nhìn một thằng ngu.

"Ta cũng nói cho ngươi biết, mấy ngày nay tâm trạng của ta rất tốt nên không muốn thấy máu, khuyên ngươi rời đi đi!", Mục Long nói xong, chẳng thèm để ý đến Mạnh Phi Hàn chỉ bảo tôi tớ tiễn khách.

Chỉ là ngay sau đó chợt vang lên hai tiếng hét thảm, hai tên tôi tớ của Mục Gia lập tức bay ngược ra sau, hấp hối.

Kế tiếp, sau lưng bỗng truyền đến một tiếng quát: "Oắt con Mục Long, chết đi!"

Hôm nay, Mạnh Phi Hàn đến đây là để dạy cho Mục Long một bài học và xả giận cho Mục Thiên Dao.

Giờ lại bị Mục Long sỉ nhục hết lần này đến lần khác xong còn định xoay người bỏ đi, nên đương nhiên hắn ta phải bực rồi.

Tiếng quát vừa vang lên, cơ thể Mạnh Phi Hàn cũng nhoáng lên đánh ra một chưởng, chân nguyên hàn băng lập tức bùng nổ như một con rồng bằng băng lao tới sau lưng Mục Long.

Mục Long cảm giác được cơn rét lạnh thấu xương sau lưng, sắc mặt chợt trở nên lạnh lẽo.

"Đã nể mặt rồi mà còn không biết điều?"
Mục Long lập tức xoay người, gầm lên, chân khí cả người bùng nổ, khí huyết chấn động ầm ầm.

"Nộ Đào Tam Trọng Phá!"
Thoáng chốc, sức mạnh gần như cả triệu ký lập tức bùng nổ trong cơ thể Mục Long rồi ngưng tụ vào nắm tay.

"Đùng!"
"Đùng!"
"Đùng!"
Ba tiếng nổ giống như ba tiếng gầm, tiếng sau to hơn tiếng trước, đinh tai nhức óc, chân khí màu vàng rợp trời tức thì phóng thẳng về phía Mạnh Phi Hàn.

Dưới sức mạnh khủng bố ấy, cái gọi là chân nguyên hàn băng kia quả thật không chịu nổi một kích, giống như bị nghiền nát thoáng cái biến mất trong cơn sóng thần màu vàng.

Cơn sóng màu vàng không chút nào tạm dừng đổ ập về phía Mạnh Phi Hàn.

Ầm!
Lại một tiếng nổ truyền đến, một bóng người bay ngược ra sau rồi khảm lên vách tường.


Sau đó, chỉ nghe ầm một tiếng, tường sập, cơ thể Mạnh Phi Hàn trực tiếp bị vùi trong đống gạch vụn.

"Cuộc tuyển chọn ở thành Hàn Giang sắp tới, ta vốn không muốn gây chuyện, ngươi không nên hùng hổ ép người, ra tay đánh lén như vậy".

"Ngươi là con trai của thành chủ, là đệ tử của Tiêu Dao Thần Tông thì sao?"
"Ta tưởng ngươi kiêu ngạo như vậy thì cũng có chút bản lĩnh, ai ngờ đường đường là cao thủ Bích Cung tầng 8 lại không chịu nổi một kích? Ngay cả một chiêu của ta cũng không đỡ nổi? Còn dám to mồm bảo ta đỡ 3 chiêu của mình?", Mục Long đứng trong đống đổ nát, khinh bỉ nói.

Rầm!
Tiếp theo, đống gạch vụn ầm ầm tản ra.

Trong đống đổ nát vươn ra một bàn tay, sau đó Mạnh Phi Hàn đứng lên, tóc tai rối tung, cả người dơ bẩn, khóe miệng còn vương chút máu, trông hết sức chật vật.

"Ừ, được, không hổ là cao thủ Bích Cung cảnh, nể tình ngươi có thể chịu đánh, ta cho ngươi một cơ hội nữa, lập tức cút khỏi Mục gia ngay", Mục Long nói xong bèn vẫy vẫy tay như đuổi ruồi bọ.

Nhưng giờ phút này, trong miệng Mạnh Phi Hàn lại khẽ gầm lên một tiếng tựa như dã thú, hai mắt như muốn phun lửa.

"Mục Long, tên khốn nhà ngươi, ta muốn chặt ngươi ra làm ngàn khúc, rút gân lột da, moi tim đào phổi, nghiền ngươi thành tro...".