"Ngươi có chuyện gì hay không? Chân khi nãy bị ngã đã đỡ chưa?" Phụ trách ban các nàng, Trần huấn luyện viên đi theo Đường Lan Thanh kiểm tra thương thế, phụ đạo viên cùng Diệp Hoan thì ở lại chăm sóc Vệ Tinh, đồng thời trấn an các học sinh khác.
"Cảm ơn phụ đạo viên... Ta không có chuyện gì..." Vệ Tinh nhỏ giọng khóc thút thít, vai co lại, âm thanh nghẹn ngào giống như còn chưa từ bên trong kinh hãi tỉnh táo lại "Đường đồng học... Nàng...nàng..."
"Nàng không phải nói không sao rồi sao, đừng lo lắng yên tâm đi, đây chỉ là một sự cố..." Diệp Hoan cũng không biết vô tình hay cố ý, hơi ngưng lại một chút mới nói tiếp "không phải sao?"
Vệ Tinh lông mi run rẩy, nước mắt lưng tròng tựa như muốn khóc mà không khóc được, chóp mũi cũng khóc đến ửng hồng, người bên ngoài nhìn vào liền mọc lên cảm giác thương hại "ừm..."
"Ta dìu ngươi đi nghỉ ngơi" Diệp Hoan tính cách ôn hoà cùng Cố Hoài Cẩn lạnh lùng hình thành mãnh liệt đối lập, hơn nữa nàng làm người khiêm tốn, cho nên ở trước mặt các học sinh này càng có sức hiệu triệu "làm phiền giúp nàng lấy cái ghế đến đây đi."
Vừa dứt lời, không ít nam sinh tranh nhau giành giúp đỡ, một tên hơi cường tráng nam sinh chuyển cái ghế đến gần nàng, cười ngây ngô nói "đây."
"Cảm ơn."
Vệ Tinh ngồi ở trên ghế, dưới sự khai đạo của Diệp Hoan cũng dần hồi phục tâm tình, những học sinh khác cũng bị các huấn luyện viên gọi trở lại ban ăn cơm, tình cảnh hiện nay không còn ồn ào, hỗn loạn như trước nữa.
Con ngươi màu đen chuyển một vòng, trên mặt Vệ Tinh cũng vì những ánh mắt thân thiết đưa tới mà dần lấy lại nụ cười, trong lòng nhưng vui vẻ nghĩ ca ca nàng muốn theo đuổi Cố Hoài Cẩn, nàng tất nhiên phải giúp một tay mới được. Nếu như Cố, Vệ hai nhà kết hôn, Cố gia chỉ có Cố Hoài Cẩn là nữ nhi duy nhất, cho nên sau này hai nhà sáp nhập lại, tất nhiên những tài sản kia đều thuộc về Vệ gia, đến lúc đó nàng muốn xài bao nhiêu tiền mà không được. Muốn đổ dầu vào lửa, phương pháp tốt nhất chính là trở thành chị em tốt của Cố Hoài Cẩn, sau đó ở bên tai nàng nói nhiều lời hay về ca ca một chút, thời khắc mấu chốt đẩy một cái, Cố Hoài Cẩn còn không bị bắt tới tay sao.
Mới bắt đầu, vốn định tìm cơ hội tiếp cận Cố Hoài Cẩn, kết quả phát hiện nàng cùng Đường Lan Thanh rất thân cận, hơn nữa trường học đối với nàng, cái này thể dục sinh kỳ vọng rất cao cho nên mới mượn cớ đến gần nàng. Chỉ là không nghĩ tới Đường Lan Thanh hoàn toàn không để ý, điều này không thể nghi ngờ khiến Vệ Tinh tức giận vạn phần, hoặc là không làm nếu làm thì phải bôi đen hoàn toàn Đường Lan Thanh, nếu không chiếm được thì phải hủy diệt.
Tuy nói mấy ngày qua Vệ Tinh cùng Cố Hoài Cẩn cũng không gặp nhau bao nhiêu, thế nhưng nàng cùng Diệp Hoan cũng đã thân cận rất nhiều. Nàng hoàn toàn không ngại thông qua Diệp Hoan mà tiếp cận Cố Hoài Cẩn, dù sao ca ca của nàng cũng đã nói hai người là bạn thân, quan hệ vô cùng thân thiết. Nếu như hai bên đều có thể lấy lòng, sau này mang theo Diệp Hoan cùng nhau trợ giúp ca ca bên kia, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?
"Cảm ơn học tỷ, ta nghĩ đi xem xem Đường đồng học thương thế, có thể không?"
"Ngươi nghỉ ngơi trước đi, nàng bên kia phỏng chừng cũng đang bận tối mặt tối mày, chúng ta cũng đừng nên lam phiền." Diệp Hoan an ủi vỗ vỗ bờ vai nàng, giúp nàng thêm cơm sau đó bưng đến trước mặt nàng.
"Cảm ơn... Học tỷ ngươi thật tốt... Ba mẹ cũng không có quan tâm ta như vậy..." Vệ Tinh cầm lấy đĩa cơm, nghĩ đến chính mình cha mẹ hầu như không thể nào về nhà ăn cơm, nước mắt lưng tròng, có xu thế muốn rơi xuống "học tỷ, ngươi giúp ta đi xem Đường đồng học một chút được không?"
"Được, ngươi cứ ăn cơm cho tốt đi, đừng nghĩ nhiều." Cây kim phút trên đồng hồ đeo tay từ lúc Cố Hoài Cẩn các nàng rời đi đến hiện tại cũng đã quay được 180 độ. Diệp Hoan cũng có ý nghĩ đi thăm dò tình huống, nhưng bởi vì phải chăm sóc Vệ Tinh nên chưa thể đi, bây giờ người trong cuộc nhờ đi xem thử, nàng tất nhiên vui vẻ đáp ứng.
Bác sĩ trong phòng y tế, đầu tiên là giúp Đường Lan Thanh băng bó tay trái, tay phải nàng bởi vì diện tích bị bỏng nhiều hơn cho nên thời gian cũng theo đó mà gia tăng.
Trên tay bị bỏng làm cho toàn thân nàng từ trên xuống dưới khắp nơi đều khô nóng, khó chịu, vô cùng buồn bực mất tập trung, trái phải di chuyển thân thể cố gắng giảm bớt khó chịu, dư quang liếc về phía Diệp Hoan đang từ ngoài cửa đi vào, tay trái liền giơ lên lúc lắc "này~"
"Khụ!" Cố Hoài Cẩn còn đang giúp đỡ thu dọn thuốc, nghe tiếng kêu liền nhìn lại, vội ho một tiếng, sau đó trừng mắt cảnh cáo nàng.
Đường Lan Thanh nháy mắt mấy cái, không vui thu tay về, đành phải nghe lời ngồi xuống cho đàng hoàng, để bác sĩ giúp nàng bôi thuốc, sau đó không hiểu sao lại ngốc cười ra tiếng "ha hả..."
"Ngốc chết rồi.."nhỏ giọng thì thầm vài câu, Cố Hoài Cẩn đi tới bên người Đường Lan Thanh, giúp nàng nhào nặn vị trí không bị bỏng của cánh tay phải. Thật ra nàng cũng nhìn ra được Đường Lan Thanh khó chịu, nếu không phải vậy thì từ lúc đi vào tới giờ nàng ấy cũng không quay trái quay phải.
"Tiểu tử, cảm thấy thế nào?" Diệp Hoan đương nhiên cũng đem tiểu chuyển động của hai người đặt ở trong mắt, nàng đối với vị tiểu học muội có thể khiến bạn tốt đặc cách quan tâm đến trình độ như vậy rất là hiếu kỳ.
"Ây..." Đường Lan Thanh theo bản năng muốn gãi đầu một cái, nhưng lại sợ bị Cố Hoài Cẩn giáo huấn nên đành thôi, vả lại khi đối mặt với các nàng thì tay có bị thương đau đớn thế nào đi nữa cũng phải gượng cười " vừa thoa thuốc xong, đã tốt hơn nhiều rồi."
"Mạnh miệng" Cố Hoài Cẩn bất thình lình chọc thủng lời nói dối của người nào đó, sau đó rút một tấm khăn giấy đưa cho nàng "xoa mồ hồi đi."
"Ò..." nàng ngoan ngoãn dùng tay trái cầm lấy khăn giấy, cũng may thời điểm bác sĩ băng bó khá là nhân từ, vẫn còn chừa lại cho nàng năm ngón tay để hoạt động.
"Phốc- -" Diệp Hoan cười khẽ thành tiếng, bạn của nàng quả nhiên so với trước kia liền không giống a, Cố Hoài Cẩn rất hiếm khi nào quan tâm một người như vậy. Trong phòng y tế rõ ràng có mở điều hoà, nàng thế nhưng vẫn có thể nhận ra được tiểu tử này chảy mồ hôi, đồng thời còn rất săn sóc, giúp nàng xoa bóp cánh tay, một loạt cử động hoàn toàn không giống Cố Hoài Cẩn mà nàng quen biết.
Tâm xao động dần dần bình phục lại, Đường Lan Thanh mỉm cười vuốt nhẹ khăn tay, đối với những người đến thăm nàng trong phòng y tế nói cười vui vẻ, hoàn toàn không giống người gặp sự cố bị bỏng, liền ngay cả Trần huấn luyện viên đối nàng cũng khá là thưởng thức.
Bác sĩ nói tay nàng không thể dính nước, cũng tận lực đừng để cho tay bị đè ép, mỗi ngày phải đổi dược một lần. Đường Lan Thanh nghe xong, cúi đầu một mặt khóc than, thời gian tập huấn làm sao có khả năng tránh khỏi những vấn đề này.
Thay bác sĩ thu dọn thuốc men xong, Cố Hoài Cẩn đàng hoàng trịnh trọng đi tới trước mặt Trần huấn luyện viên nói "Trần huấn luyện viên, có thể an bài nàng dọn đến phòng chúng ta ngủ không?
Diệp Hoan thấy Trần huấn luyện viên cau mày, dáng vẻ suy tư, cũng bước tới giải thích "nàng cùng đồng học khác ở chung, nhiều người khó tránh khỏi sẽ đụng tới vết thương. Phòng ngủ của chúng ta chỉ có hai người, chúng ta còn có thể phụ trách giúp đỡ, chăm sóc nàng."
"Ta sẽ cân nhắc, chờ ta cùng các huấn luyện viên khác và phụ đạo viên thương lượng xong, sẽ nói cho các ngươi biết quyết định." Trần huấn luyện viên thấy nơi này cũng xử lý gần xong liền đứng dậy rời đi, dù sao bên ngoài vẫn còn một nhóm học sinh đang chờ hắn đến chỉ huy, liền đối với Đường Lan Thanh nói "ngươi hôm nay nghỉ ngơi trước đi."
Diệp Hoan nhận thuốc, mang theo Đường Lan Thanh cùng Cố Hoài Cẩn cùng nhau trở về phòng các nàng. Ở phòng ngủ ngốc không bao lâu, Cố Hoài Cẩn liền đi ra ngoài cùng người tình nguyện khác lên tiếng chào hỏi, đem phần công tác của nàng cùng Diệp Hoan giao cho đồng học phụ khác.
Đường Lan Thanh ở bên giường Cố Hoài Cẩn ngồi cũng không được, đứng cũng không xong, nhìn trong phòng chỉ có hai cái giường có chút đau đầu nói "Diệp học tỷ, có thể cho ta cái ghế sao, ghế nhỏ cũng được.."
"Hoài Cẩn không phải kêu ngươi nằm ngủ một lúc sao, ngươi cứ trực tiếp nghỉ ngơi đi."
"A..." Đường Lan Thanh khuôn mặt khóc thương, nhăn nhó oan ức nói "nhưng mà ta đói..."
Nàng từ lúc trời sáng đã bị đi huấn luyện, đến buổi trưa một hột cơm còn chưa đụng qua liền bị đưa vào phòng y tế. Lại nói ăn đồ ăn... Cũng không thể ăn ở trên giường của Cố Hoài Cẩn a...
Diệp Hoan nghe vậy sững sờ một chút, sau đó không có hình tượng ôm bụng cười to "ha ha ha ha ha- -"
Cố Hoài Cẩn bị tiếng cười bên trong làm cho cả kinh sững sờ, tay chuẩn bị mở cửa liền dừng lại, hồi lâu mới mở cửa đi vào. Đập vào mí mắt là Đường Lan Thanh đang mím môi, mặt đỏ bừng đứng ở bên giường, còn Diệp Hoan thế nhưng nằm cười bò trên giường, phong phạm thục nữ biến mất không sót lại gì...
Nàng đau đầu nhào nặng huyệt thái dương, tiểu tử này khẳng định làm chuyện gì chọc cười Diệp Hoan, nếu không phải vậy nhà nàng bạn thân cũng sẽ không cười đến...thoải mái như vậy. Sáng suốt lựa chọn không nhìn Diệp Hoan, Cố Hoài Cẩn đi tới bên cạnh còn đang uất ức Đường Lan Thanh hỏi "làm sao vậy?"
"A...liền...a" cũng không biết Đường Lan Thanh là do hấp thụ khi nãy giáo huấn hay là do cái khác, mà nàng ấp úng nửa ngày vẫn không có nói rõ ràng.
Cuối cùng vẫn là do cái người cười đến thở không nổi-Diệp Hoan nói cho Cố Hoài Cẩn biết "tiểu tử nói nàng đói bụng, lại nhịn tới bây giờ, còn không dám ở trên giường ngươi... Quá đáng yêu, ha ha ha ha- -"
Nếu như trên đời có thuốc hối hận. Đường Lan Thanh đồng ý không tiếc bất cứ giá nào để đổi lấy... Rõ ràng là một chuyện rất bình thường, vì sao lại diễn biến thành một hồi chuyện cười...
"Đói bụng?" Nghe vậy, đuôi lông mày Cố Hoài Cẩn mang theo một chút vui sướng không dễ phát hiện, nàng thấy Đường Lan Thanh khẽ gật đầu, liền dự định đi ra ngoài giúp nàng mua đồ ăn.
Diệp Hoan kéo Cố Hoài Cẩn lại, ấn nàng cùng Đường Lan Thanh ngồi xuống giường, lắc đầu một cái "ngươi nha, nghỉ ngơi cho tốt đi, ngươi nếu cứ bôn ba qua lại như vậy, cẩn thận trở thành người thứ hai bị thương, ta cũng không thể cùng lúc chăm sóc cả hai."
Cửa nhẹ nhàng bị đóng lại, ở trong phòng, Đường Lan Thanh hiếm khi có cơ hội cùng một một chỗ với Cố Hoài Cẩn, nàng quan sát Cố Hoài Cẩn bởi vì bôn ba mà gò má ửng hồng trong lòng thương tiếc. Nếu không phải tại nàng gây ra những chuyện này, Cố Hoài Cẩn cũng sẽ không cần vì nàng mà bận rộn như vậy.
"Còn đau sao?" Dứt lời, Cố Hoài Cẩn giúp nàng xoa bóp cánh tay giống như mấy lần trước vậy, dịu dàng mà cẩn thận.
Đều nói nữ nhân chuyên chú thời điểm là hấp dẫn người khác nhất, Đường Lan Thanh trong lòng run lên, nàng giờ khắc này giống như bị lông chim nhẹ nhàng trêu chọc, toàn bộ tâm trí đều bị cô gái này chiếm cứ. Mỗi lần bị thương, Cố Hoài Cẩn đều ở bên người nàng, chăm sóc, ôn nhu đối đãi, nàng còn có cái gì để oán giận đây? Nữ tử này lặp đi lặp lại trợ giúp nàng nhiều lần như vậy, có phải cũng biểu tượng cho việc địa vị của nàng trong lòng Cố Hoài Cẩn đã thay đổi...
Tình yêu chân thành từ trong đôi mắt Đường Lan Thanh không tự chủ mà toát ra, ánh mắt của nàng là như vậy ôn nhu, ẩn ý đưa tình...
Thế nhưng ngẫm lại, Cố Hoài Cẩn cũng có khả năng là do báo đáp cho nên mới đối tốt với nàng như vậy, dù sao sự cố đều trúng ngay vào tay phải... Cũng có thể nữ nhân ngốc kia sẽ đem toàn bộ trách nhiệm việc cánh tay nàng bị thương đổ lên người mình...
Con ngươi nguyên bản sáng ngời, phút chốc trở nên ảm đạm phai mờ, hưng phấn cùng thất vọng đều xuất hiện chỉ trong một suy nghĩ.
Âm thanh cửa mở ra đánh gãy suy nghĩ của Đường Lan Thanh, Cố Hoài Cẩn đồng thời cũng rút tay về đi rót ly nước. Diệp Hoan bưng cơm chiên trứng nóng hổi ngồi bên cạnh Đường Lan Thanh, có lẽ là do đối với nàng hứng thú, cho nên Diệp Hoan tự tay làm cơm cho nàng ăn.
"Tiểu tử, đây là ta đặc biệt xuống bếp làm cho ngươi ăn. Ngoan, há mồm a--"
"Ây..." đồ ăn gần trong gang tấc khiến Đường Lan Thanh hung hăng mà nuốt nước miếng mấy cái, lại nhìn đến hai tay chính mình không thuận tiện. Cuối cùng không ngăn nổi mê hoặc của mỹ thực, mà tùy ý để Diệp Hoan từng muỗng từng muỗng đút cho nàng ăn.
Cố Hoài Cẩn bình tĩnh quay lưng đứng một bên uống nước, thế nhưng chỉ có bản thân nàng rõ ràng, bởi vì khi nãy vô tình bắt gặp dáng vẻ nhu tình cùng hoảng loạn của Đường Lan Thanh mà nháy mắt tâm trạng nàng trở nên rối bời... Vẻ mặt khi nãy của Đường Lan Thanh, làm cho tâm Cố Hoài Cẩn khác thường, tựa như có cái gì đó bị rơi xuống đáy cốc, rõ ràng va chạm không nặng không nhẹ, thế nhưng lại khiến cho nàng không cách nào không đi lưu ý nó.
Cố Hoài Cẩn quay đầu lại, nhìn cảnh tượng Diệp Hoan đang đút cho Đường Lan Thanh ăn, trong lòng không hiểu cảm thấy có một tia khó chịu. Nàng cũng không biết là tại sao, không thể làm gì khác hơn là đem phản ứng của mình đổ lỗi cho tâm tình "hoảng loạn" khi nãy.
Mùa hè quả nhiên là mùa khô nóng, liền ngay cả lòng người cũng bị lây bệnh.