Diệp Hoan ôm lấy cơ thể run rẩy của chính mình, cũng may nhờ tiểu tử nói ra hai chữ "hối lộ". Thật không biết là nàng số may hay là trí thông minh cao... Chuyện này mà cũng có thể đánh bậy đánh bạ ra được...
Người tinh tường đều có thể nhìn ra bầu không khí giữa các nàng lúc nãy không bình thường, phản ứng của Cố Hoài Cẩn càng chứng minh suy nghĩ trong lòng nàng. Quả nhiên cần lúc có tiểu tử Diệp Hoan liền phải liều mạng nhịn cười, dù sao nàng cũng không muốn thưởng thức ánh mắt lạnh lùng của bạn thân mình.
"Đường Lan Thanh." Không thèm nhìn Diệp Hoan biến tướng trêu chọc, Cố Hoài Cẩn ngồi vào trước bàn làm việc của mình, chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh, "Lại đây."
"Ò." Đường Lan Thanh ngoan ngoãn nghe lời mà tiến đến ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt không dám có một tia đùa giỡn nào, không khác gì người yêu chuẩn bị nghe vợ dạy dỗ.
Cố Hoài Cẩn lạnh nhạt liếc mắt nhìn nàng, khom lưng lấy ra hộp thuốc từ trong quầy, mở ra. Bên trong hộp bày biện đủ các loại thuốc lớn nhỏ khác nhau, thuốc chữa vết thương do va đập chiếm đa số. Đây là hộp thuốc nàng đặc biệt chuẩn bị sau lễ khai giảng để phòng trường hợp phát sinh bất ngờ như ngày hôm nay. Lượng bài huấn luyện của Đường Lan Thanh đã tăng thêm nhiều hơn trước, khó tránh khỏi sẽ phát sinh một vài va chạm nhỏ, vì lẽ đó...
Đường Lan Thanh chủ động đưa tay trái đến trước mặt nàng, mím môi cười như gió xuân ấm áp, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
"Hoang tưởng." Cố Hoài Cẩn tức giận nhìn trời, đẩy móng vuốt trước mặt ra, thả thuốc khử trùng và bông ngoáy tai vào tay nàng, "Tự mình ra tay."
""Ăn" no mặc ấm(1)." Đường Lan Thanh nghiêm chỉnh nói câu tiếp theo, ánh mắt vô tình hay cố ý rơi vào trên bờ môi đã giảm sưng của Cố Hoài Cẩn, chép miệng.
Trong lòng dâng lên lửa giận, Cố Hoài Cẩn hận chết Đường Lan Thanh xấu bụng của bây giờ. Thật không ngờ kỳ nghỉ đông vừa rồi nàng ra ngoài, cuối cùng lại học được toàn những thứ linh tinh này. Rốt cuộc là ai dạy tiểu tử đã từng ngoan ngoãn đơn thuần nhà nàng thành dáng vẻ đạo đức bại hoại như thế...
Diệp Hoan đang ở bên cạnh cười trộm bỗng mấp máy mũi, che miệng hắt hơi một cái. Nàng xoa xoa hai tay, chỉnh ống tay áo của áo khoác kín đáo hơn chút, sau đó tiếp tục ngồi một bên giả là người trong suốt, trắng trợn xem cuộc vui.
Trong lòng Đường Lan Thanh cũng không cảm thấy oan ức, khoái trá chấm nước khử trùng, bôi lung tung lên tay. Cuối cùng, nàng ném bông ngoáy tai vào thùng rác, làm đứa bé ngoan ngoãn ngồi lại vị trí cũ..
Khuôn mặt Cố Hoài Cẩn đanh lại đôi mắt lạnh lùng như muốn xuyên thủng tiểu tử không có mắt đang ngồi trước mặt này. Nàng lôi cổ tay trái Đường Lan Thanh ra, lấy thêm một cái bông ngoáy tai sạch sẽ khô ráo, lau khô nước khử trùng dính tùm lum trên tay Đường Lan Thanh.
Nàng vì trừng phạt mà hết lần này đến lần khác chà xát trên tay Đường Lan Thanh. Đường Lan Thanh vẫn duy trì nụ cười yếu ớt như cũ, bởi vì mỗi khi nàng lướt qua vết thương trên tay mình đều giảm bớt không ít sức mạnh, dịu dàng như chỉ lo làm đau mình. Xưa nay Đường Lan Thanh đều biết nàng đối với mình có bao nhiêu thương tiếc, chỉ là bình thường luôn mạnh miệng, đem phần tình cảm kia che giấu bên dưới lớp ngoài lạnh lẽo mà thôi.
Sau khi tinh tế xử lý xong vết thương của Đường Lan Thanh, Cố Hoài Cẩn suy tư mãi cũng không có giúp nàng dán băng cá nhân, vì vết thương kín gió sẽ lâu bình phục hơn, thế nhưng vẫn không quên dặn nàng vài câu, dựa vào cá tính qua loa của Đường Lan Thanh chưa chắc có thể nhớ bản thân đang bị thương, "Đừng để dính nước, đừng gãi, thành thật an phận một chút."
"Được." Đáp lại một câu, Đường Lan Thanh chống tay đỡ đầu, nở nụ cười ôn hòa.
"Ngươi rất nhàn à?"
"Hiện tại rất nhàn."
"Đi ra ngoài cho ta." Cố Hoài Cẩn thu dọn xong đồ nghề chữa bệnh, cánh tay trắng nõn tinh tế chỉ về phía cửa.
Đường Lan Thanh thay đổi tư thế nhìn nàng cười yếu ớt, lười nhác gối đầu lên cánh tay, nằm bò trên mặt bàn, cả người đều lộ ra hơi thở lười biếng, "Không muốn."
Diệp Hoan che miệng cười đến cả người đều thoải mái. Nàng cảm thấy nghe hai người này đối thoại qua lại rất đặc sắc, dù sao cũng không có bao nhiêu người có thể làm Cố Hoài Cẩn ăn quả đắng như vậy...
"Đường Lan Thanh!" Ngữ khí của Cố Hoài Cẩn tăng lên không ít, đôi lông mày cau chặt hoàn toàn biểu lộ ra nàng không thích.
"Suỵt --" chu chu mỏ, Đường Lan Thanh nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Ta rất mệt, tối hôm qua không ngủ được bao lâu."
Cuối cùng nàng hạ giọng thấp không nghe thấy được, nói thầm: "Quả nhiên vẫn là dáng vẻ lúc ở trong lồng ngực ta đáng yêu nhất."
Trong nháy mắt, mặt Cố Hoài Cẩn đỏ bừng lên. Nàng lo lắng liếc nhìn Diệp Hoan ngồi cách đó không xa, thấy nàng nghiêm túc ngồi đóng dấu mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng bất mãn trừng mắt nhìn tên tiểu tử không biết giữ mồm giữ miệng này, cuối cùng vẫn mềm lòng để cho nàng nghỉ ngơi.
Đợi đến khi Đường Lan Thanh tỉnh, trong phòng làm việc đoàn ủy đã không có bóng người. Nàng theo bản năng cầm lấy áo khoác rớt xuống từ bả vai, trên mặt nở ra một nụ cười tươi sáng. Nàng đưa tay xoa xoa eo, đặt áo khoác ngay ngắn ở vị trí của Cố Hoài Cẩn, lui ra khỏi phòng đoàn ủy.
Quãng thời gian sau đó khiến Cố Hoài Cẩn cảm thấy đau đầu. Không nói đến chuyện bữa sáng, chỉ là khi ra ngoài, thỉnh thoảng nàng sẽ "vô tình" gặp Đường Lan Thanh, tình cảnh đủ làm cho nàng run sợ.
Rõ ràng đã phải vất vả lắm mới hạ quyết tâm quên đi...
"Yêu, thật là trùng hợp." Giọng nói ôn hòa vang lên bên tai, Cố Hoài Cẩn theo bản năng lui lại, phát hiện Đường Lan Thanh hai tay đút túi đang khom người, cười híp mắt nhìn về phía trước, "Đường kia không thể đi đâu."
Nhíu nhíu mày, Cố Hoài Cẩn phát hiện dạo gần đây Đường Lan Thanh phát dục rất nhanh, đặc biệt là chiều cao. Nàng che giấu biểu cảm nói: "Ta đi đâu là sự tự do của ta, phiền ngươi đừng tiếp tục theo ta. Ngươi như vậy khiến ta rất phiền nhiễu."
"Ta theo ngươi?" Kinh ngạc nghiêng đầu, Đường Lan Thanh lấy ra một tấm vé xem phim từ trong ví tiền, huơ huơ trước mặt Cố Hoài Cẩn, "Phân Khối mời ta đi xem phim. Chỉ là trùng hợp gặp gỡ mà thôi."
Biết được nàng không phải có ý định đi theo mình, đáy lòng Cố Hoài Cẩn sinh ra vẻ mất mát, nhưng rất nhanh liền tản đi. Nàng trầm giọng nói: "Tùy ngươi."
Đường Lan Thanh nắm chặt tay Cố Hoài Cẩn, trên mặt nàng lộ vẻ nghiêm túc khó gặp, "Đừng đi đoạn đường kia."
"Ngươi quản quá nhiều rồi." Cố Hoài Cẩn thoát khỏi khống chế của nàng, mang gương mặt tối tăm lạnh lùng bước về phía trước. Nàng đã đến mức độ hẹn hò cùng người khác rồi, dựa vào cái gì còn muốn quan tâm mình đi đâu.
Đường Lan Thanh không mấy để ý, cách vài bước theo sát sau lưng Cố Hoài Cẩn, hoàn toàn xem như nàng đang cùng mình giận dỗi, nhẫn nại khoan dung với sự lạnh lùng của nàng.
Cố Hoài Cẩn thông qua hình ảnh phải chiếu trên cửa kính các cửa hàng bên đường thỉnh thoảng thấy hướng đi của Đường Lan Thanh, nàng mím mím môi, con ngươi híp lại thành một đường. Tuy trong lòng không rõ vì sao Đường Lan Thanh lại ngăn cản mình, nhưng Cố Hoài Cẩn vẫn không thể không đi qua đoạn đường đó. Món đồ nàng muốn mua ở ngay cuối đường, đây là con đường buộc phải đi qua để đến đó.
Ở thời khắc còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, cánh tay Cố Hoài Cẩn đột nhiên bị kéo lại, nàng bị ôm vào lồng ngực quen thuộc. Sau đó, phía sau truyền đến âm thanh đồ vật bị rơi cùng tiếng thét chói tai.
Tay Đường Lan Thanh phủ sau gáy của nàng, khiến cho mặt nàng chôn sâu vào ngực mình, giọng nói ôn nhu dỗ dành "Không có chuyện gì, ngoan, đừng đi xem, đừng đi xem,..."
Giờ khắc này, sau lưng Cố Hoài Cẩn là một tấm biển quảng cáo rất lớn lộn ngược, bởi vì rơi xuống nên mảnh vỡ rải rác bốn phía. Mà người bị đè phía dưới tấm biển khổng lồ kia máu thịt bê bết. Một người phụ nữ hoảng sợ quỳ rạp xuống bên cạnh, thân thể run rẩy, gào lên tiếng khóc tan nát cõi lòng: "Đứa nhỏ... Cứu, cứu con của ta..."
Rất rõ ràng... Đã không thể cứu được nữa.
Đường Lan Thanh thu tầm mắt lại. Mạng sống con người đều mong manh yếu đuối như ngọn cỏ, có khi một giây trước còn là đứa nhỏ làm nũng trước mặt ngươi, một giây sau đã không còn tồn tại ở đời, vĩnh viễn không thể tham dự vào cuộc sống của ngươi được nữa.
Nếu không phải mình nhớ tới thành phố A có chuyện như thế này, khả năng người trong ngực mình hiện tại có thể... Nghĩ đến đây, gương mặt Đường Lan Thanh trầm xuống.
Cảm giác được người trong lòng run rẩy, nàng nhanh chóng thu hồi tâm trạng, tiếp tục nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng quay đầu lại, ta đưa ngươi đi."
Cho dù thị giác của Cố Hoài Cẩn bị chặn, thính lực vẫn rất bình thường, tiếng huyên náo từ bốn phía truyền tới cũng mơ hồ khiến nàng đoán được cái gì. Nếu như Đường Lan Thanh không đi theo phía sau mình...
Không đợi nàng tiếp tục suy tư, năm ngón tay ấm áp che ở trên mắt nàng, tiếng nói ôn nhu của Đường Lan Thanh vang lên bên tai: "Tin tưởng ta."
Sau khi dẫn nàng đi nơi khác, Đường Lan Thanh mới nới lỏng ngón tay ra, dắt nàng đi đến chỗ nào cũng được, chỉ cần tránh khỏi nơi này.
Cố Hoài Cẩn điều chỉnh tốt tâm trạng, tiếng đứt quãng từ xa xa truyền tới làm nàng không ngừng cau chặt lông mày. Nàng nhớ tới một loạt hành động lúc nãy của Đường Lan Thanh, nghi ngờ hỏi: "Ngươi đã sớm biết à?"
"Hả? Biết cái gì?" Đường Lan Thanh giả ngốc, cố ý tách khỏi đề tài này.
"Tại sao không cứu bọn họ? Lẽ nào bọn họ không vô tội sao?"
Nhìn cánh tay bị Cố Hoài Cẩn bỏ ra, Đường Lan Thanh dừng bước lại, nhìn bốn phía không thấy ai chú ý đến các nàng mới nói: "Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi."
Ý là, những người kia như thế nào đều không liên quan tới Đường Lan Thanh.
Cố Hoài Cẩn không thể tin nhìn nữ tử hờ hững trước mặt, con ngươi khẽ run, "Đường Lan thanh, ngươi khiến ta cảm thấy thật xa lạ."
Vì sao lại trở nên máu lạnh như vậy? Đường Lan Thanh mà nàng quen biết tuyệt đối sẽ không thấy chết không cứu như vậy...
"Ngươi cảm thấy ta nên đi cứu họ sao?" Tay ở trong túi của Đường Lan Thanh nắm chặt, bình tĩnh nói: "Ta nên phấn đấu quên mình ôm lấy tất cả nguy hiểm sao?"
"Ngươi khi nào biết chuyện này sẽ phát sinh."
"Ta không biết."
"Ngươi..." Cố Hoài Cẩn trong lúc nhất thời bị nghẹn họng. Đường Lan Thanh biết rõ, nếu không phải như vậy, nàng sẽ không nhắc mình đừng qua bên kia, "Đường Lan Thanh!"
"Ta nói rồi, ta không biết." Đường Lan Thanh vẫn không đổi giọng, trừng mắt không vui nói: "Nếu như ta biết là thời gian này xảy ra chuyện đó, ngay lúc nhìn thấy ngươi ta đã không nói hai lời, trực tiếp vác ngươi đi rồi."
Đúng, Đường Lan Thanh chỉ là nhớ mang máng mấy ngày gần đây cái bảng hiệu kia sẽ rơi. Thế nhưng là ngày nào, thời gian cụ thể là bao nhiêu, bởi vì đã trôi qua quá lâu nàng cũng không thể nhớ ra được. Nếu không phải vậy, gần đây nàng cũng không cần gắng sức điều tra hướng đi của Cố Hoài Cẩn, ở khắp nơi canh chừng nàng.
"Nói cho cùng ngươi vẫn là biết nó sẽ phát sinh." Cố Hoài Cẩn hạ mí mắt. Mấy mạng người mất đi rõ ràng có thể ngăn lại, nhưng hiện tại biến thành không thể ra tay cứu giúp, "Nhưng mà ngươi lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, không phải sao?"
Đường Lan Thanh cảm thấy tâm tình nàng xuống dốc, thở dài một tiếng, hỏi ngược lại: "Thời gian ngắn ngủi như vậy, coi như ta lên tiếng nhắc nhở cũng không kịp, đúng không?"
Trái lại rất có thể dẫn tới sự chú ý của mọi người, giống như vừa bị hỏi lúc nãy, Đường Lan Thanh có thể dùng lời nói dối để giải quyết. Nhưng chỉ cần dùng nói dối giải quyết một lần, sẽ lần thứ hai, thứ ba..để bao bọc lời nói dối đó.
"Ngươi hoàn toàn có thể nói trước lúc đó, hoặc là nghĩ biện pháp khiến người ta ngăn chặn mầm họa này."
Nói trước? Nàng lấy cái gì đi nói? Người khác hỏi nàng làm sao biết, chẳng lẽ thẳng thắn nói nàng có mười năm ký ức về tương lai? Cho dù không bị người chộp tới làm vật nghiên cứu, cũng sẽ bị coi như bệnh tâm thần mà đối xử đi...
Huống chi... Nếu người có tâm đem đem tội danh định trên đầu nàng, nói nàng có ý định mưu hại, a... Khi đó mới là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
"Ta đưa ngươi trở về đi thôi." Đường Lan Thanh không có ý định tiếp tục nói cái đề tài này, đi lên mới định chạm vào tay Cố Hoài Cẩn lần thứ hai bị rút ra.
"Không cần." Dứt lời, Cố Hoài Cẩn tiện tay đón một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi.
Đường Lan Thanh đôi mắt run rẩy, một thân một mình đứng giữa đường phố phồn hoa, bóng lưng tiêu điều cùng nàng non nớt khuôn mặt hoàn toàn không hợp.
Không biết qua bao lâu, Đường Lan Thanh giật giật hai chân đứng đến tê dại, chậm rì rì hướng về rạp chiếu bóng mà bước đi.
"Lan Thanh." Cổ Đình Tây rất sớm liền ở cửa rạp chiếu bóng mà chờ, nhìn thấy bóng người quen thuộc vội vàng tiến lên nghênh tiếp, "Tại sao đột nhiên muốn đi xem điện ảnh?"
"Tâm huyết dâng trào." Đường Lan Thanh qua loa lấy lý do, nếu như không tìm cái lý do thích hợp, Cố Hoài Cẩn nữ nhân đa tâm này làm sao sẽ cho nàng tiếp cận?
"Vậy chúng ta vào đi thôi, gần chiếu rồi."
"Chờ chút." Tay trái nắm chặt cánh tay Cổ Đình Tây, Đường Lan Thanh tỏ vẻ hơi bất đắc dĩ, rút tay phải vẫn luôn để trong túi quần ra "Trước tiên đến tiệm thuốc gần đây đã."
Chỉ thấy tay phải Đường Lan Thanh lúc này, chỗ ống tay áo bị cắt ra một vết thương, màu áo sơmi chỗ cổ tay là màu đậm bởi vì nhiễm màu máu mà càng thêm đâm, trên tay còn lưu lại dòng máu đã khô.
Đây là thời điểm Đường Lan Thanh vì che chở Cố Hoài Cẩn mà bay tới nên mới bị mảnh kính vỡ làm cho bị thương.
(1) ăn no mặc ấm= nguyên văn là "phong y túc thực"