Yêu, Thật Đúng Dịp (Yêu, Hảo Xảo)

Chương 71



Xe buýt dừng lại, đỗ trên một khu đất trống dưới chân núi vùng ngoại ô. Hoạt động ngoại khóa hai ngày một đêm này chủ yếu là leo núi, hun đúc cho học sinh tính nghị lực luôn tiến về phía trước, đồng thời cũng rèn luyện năng lực sinh tồn dã ngoại cho mọi người.

Nhưng dù sao đây cũng là hoạt động du lịch, đương nhiên trường học sẽ không tàn khốc đến mức cái gì cũng bắt học sinh tự tay làm được. Nhìn qua tưởng chừng rất gian nan, nhưng thực tế độ khó chỉ bằng một phần năm tưởng tượng mà thôi.

"Mục tiêu hôm nay là lên tới đỉnh núi trước khi mặt trời lặn, dọc theo đường đi mọi người nhớ chiếu cố lẫn nhau. Hiện tại là 9 giờ 20 phút, sau hai giờ nữa tiến hành nấu ăn ở sườn núi. Nếu mọi người cần hỗ trợ gì có thể nói với các tiểu học muội đi theo đội trợ giúp." Hoàng giáo luyện tập trung mọi người lại một chỗ, sau khi trình bày đơn giản xong liền quét mắt nhìn một vòng, "Còn có vấn đề gì không?"

"Nên dùng tốc độ nào để leo núi là tốt nhất ạ?" Diệp Hoan cân nhắc một chút. Sau khi áng khoảng độ cao của ngọn núi, nàng cảm thấy nếu đi bộ thì nên nắm chắc thời gian đi nhanh một chút sẽ tốt hơn, dù sao cũng có khả năng phải đi vòng vì thực vật cản đường.

Không đợi Hoàng giáo luyện mở miệng, Vệ Quân Thư lập tức nói: "Đương nhiên là lấy tốc độ vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh rồi."

Diệp Hoan nghe vậy thoáng nhíu mày, trong lòng bất mãn với cách dùng từ của Vệ Quân Thư. Tuy nói là đi du ngoạn, cho dù là vùng ngoại ô

nhưng cũng phải đảm bảo tính an toàn, đặc biệt là sau khi trời tối.

"Hai giờ đầu cứ thưởng thức phong cảnh đi, sau khi ăn cơm trưa sẽ dựa vào tiến độ cụ thể lúc đó rồi quyết định." Tổng kết lại, Hoàng giáo luyện lựa chọn cách giải quyết trung gian, như vậy sẽ không khiến nhiều học sinh cảm thấy bất mãn. Đồng thời, địa điểm du lịch hàng năm đều được đặc biệt lựa chọn từ hai nơi trước kia đã từng đi, chỉ cần không phát sinh tình hình đột biến thì sẽ không gặp vấn đề gì lớn.

Hai giáo viên, một đi trước, một đi sau, một dẫn đoàn, một bắt chuyện với học sinh, phân công nhiệm vụ rất rõ ràng.

Tháng tư, cây cối tươi tốt, thảm cỏ xanh mướt, trong không khí tràn ngập hơi thở làm người ta say đắm. Cả khu rừng được tắm trong ánh rạng đông những ngày cuối xuân, màu xanh lục hân hoan nhảy múa trong cơn gió xuân phơi phới.

Cố Hoài Cẩn híp mắt cảm thụ sự vỗ về của thiên nhiên. Gió nhẹ lướt tới, mang theo hương thơm tươi mát, thanh nhã, hòa quyện cùng hương đất mới, phất qua gò má nàng, chạy dọc theo mái tóc dài rồi bay vút đi. Khoảnh khắc này, nàng hoảng hốt nhận ra một điều: Sở dĩ mùa xuân đẹp đẽ, tươi sáng như vậy là bởi thời khắc này, ngay lúc này, nó khiến tâm tình người ta đặc biệt thoải mái.

Các học sinh không khỏi bị bầu không khí thoải mái tươi mới làm cho thả lỏng, người cầm di động lưu lại từng đoạn hình ảnh mỹ lệ, người vươn vai, căng lưng để cảm thụ.

Nhưng không phải ai cũng như vậy, Vệ Quân Thư và bạn học Giáp của hắn đi ở vị trí phía cuối đội ngũ, ánh mắt không có ý tốt thường xuyên liếc qua liếc lại trên người Đường Lan Thanh.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, bạn học Giáp nở nụ cười khinh bỉ đi lên trước, vỗ vỗ bả vai Đường Lan Thanh giả vờ lộ ra biểu tình khó chịu, "học muội, ta cảm thấy hơi không thoải mái."

"Sao vậy?" Đường Lan Thanh vừa hỏi vừa kín đáo giữ khoảng cách với hắn. Thời điểm lên xe, nàng đã liếc mắt qua những chỗ ngồi trên đó, ai có quan hệ tốt với ai, thông qua chỗ ngồi liền có thể hiểu rõ. Mà vị trước mặt này... A -- trong trường thì muội muội không yên phận, ra ngoài lại gặp ca ca muốn gây rối.

"Là do leo núi quá mệt. Ngươi có thể giúp ta mang cặp sách, san sẻ bớt một phần gánh nặng được không?." Vừa nói, bạn học Giáp vừa làm động tác giống như bị sức nặng trên lưng ép tới không thở nổi, chân giả vờ lảo đảo chuẩn bị ngã vào trên người Đường Lan Thanh.

Đường Lan Thanh nhẹ nhàng né tránh, đồng học Giáp không nghĩ đến nàng sẽ buông tay mặc kệ, bởi vì trọng lượng trên lưng dẫn đến trọng tâm không ổn định cả người nghiêng về phía trước, hắn chỉ đành dùng hai tay tạo thành tư thế an toàn chuẩn bị ngã xuống.

Nhưng lúc này, Đường Lan Thanh lại kinh ngạc thốt lên một tiếng "Cẩn thận", đưa tay bắt lấy quai đeo cặp sách của hắn, khiến cho tư thế té ngã ban đầu bị thay đổi phương hướng. Trong nháy mắt đó, Đường Lan Thanh bắt hụt, một giây sau liền nghe tiếng kêu rên của hắn khi bị ngã nhào trên đất.

Nàng vội vàng tiến tới, cúi người nâng hắn dậy, quan tâm hỏi: "Không sao chứ?"

Đương nhiên, đây là biết rõ còn hỏi. Cặp sách siêu nặng, cộng thêm đường đi sỏi đá lồi lõm, làm gì có chuyện ngã mà không bị sao.

"Đường Lan Thanh, ngươi làm gì vậy!" Nếu như lúc nãy hai người dây dưa chỉ kéo đến một bộ phận nhỏ chú ý, tiếng hô của Vệ Quân Thư bây giờ chính là hấp dẫn toàn bộ mọi người.

Mọi người thấy vậy liền dồn dập vây lại, Hoàng giáo luyện lên tiếng trước tiên: "Xảy ra chuyện gì?"

"Vừa rồi bạn học Giáp không đứng vững, ta đưa tay ra đỡ nhưng chỉ bắt được quai đeo cặp sách. Ai ngờ cặp của hắn nặng như vậy, trực tiếp tuột khỏi tay ta." Đường Lan Thanh giải thích cực kỳ thành khẩn, hơi ảo não vuốt ve vết sẹo trên cánh tay.

"Rõ ràng là tự ngươi buông tay, ngươi còn không biết xấu hổ nói cặp sách nặng!" Vệ Quân Thư xanh mặt nâng bạn học Giáp dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc cặp trên lưng hắn.

"Ai, nói cũng đúng, ta không nên đổ lỗi cho cặp sách nặng." Đường Lan Thanh thuận theo, sau khi thấy vẻ đắc ý từ từ hiện lên khuôn mặt hắn nàng mới nói tiếp, "Chỉ nên trách cặp của Vệ học trưởng quá nhẹ, tất cả đồ đạc đều để trong cặp của đồng học Giáp thôi."

Nghe đến đó, những người khác mới phát hiện cặp sách sau lưng Vệ Quân Thư đúng là quá mức "nhỏ gầy", nhìn qua giống như bên trong trống rỗng. Ngược lại, cặp của bạn học Giáp lại "đầy đặn" quá mức, kéo khoá nhìn như sắp không khoá nổi, bất cứ lúc nào cũng có thể bung ra.

Đường Lan Thanh dùng tư thái xem cuộc vui nhìn mọi người nhìn chằm chằm Vệ Quân Thư, thỉnh thoảng lại có tiếng bàn luận khe khẽ khiến sắc mặt hắn trở nên lúng túng thành màu xanh lá. Đồng học Giáp không cam lòng, thời điểm được Vệ Quân Thư nâng lên muốn lên tiếng phản bác nhưng bị hắn nhéo một cái, đành phải im lặng

Đường Lan Thanh thấy hiệu quả vừa đủ mới tiếp tục nói chuyện: "Vừa rồi bạn học Giáp còn nói với ta hắn kêu khó chịu, ta vốn tưởng rằng do say xe, ai ngờ..."

Hoàng giáo luyện bất mãn khí thế áp bức trách cứ: "Vệ Quân Thư, chuyện này là thế nào?"

Còn không đợi Vệ Quân Thư mở miệng, bạn học Giáp đứng bên cạnh đã không kiềm chế nổi, quăng ba lô, nhìn Đường Lan Thanh chửi rủa: "Đường Lan Thanh, đồ cặn bã nhà ngươi đừng có nhắm mắt nói mò! Rõ ràng là ta nhờ ngươi giúp ta mang ba lô, ngươi không giúp, còn né tránh ta!"

"Ngươi biết ngươi đang nói gì không?" Diệp Hoan tức giận chắn trước mặt bạn học Giáp, như gà mái bảo hộ gà con đem Đường Lan Thanh che phía sau mình, "Chuyện như vậy mà các ngươi cũng nghĩ ra được! Tuy rằng nàng là tình nguyện viên hỗ trợ, nhưng các ngươi mới đi được bao nhiêu bước chứ, lại có thể sinh ra tâm tư quỷ quái như vậy. Tốt xấu gì nàng cũng là một nữ sinh, còn là tiểu học muội của các ngươi!"

Đồng học giáp có ý định gì, Vệ Quân Thư ba lô trống không, không cần nói, mọi người ai cũng đã hiểu ý đồ bọn họ.

Vệ Quân Thư xanh mặt, tiến lên kéo bạn học Giáp một cái, trong sự giận dữ mang theo vẻ bi thương, "Ta còn thắc mắc tại sao ngươi lại có lòng tốt muốn ta chia bớt đồ cho ngươi đem giúp, không ngờ ngươi lại có ý định này..."

Đường Lan Thanh nhếch môi cười trào phúng, quả nhiên là cá mè một lứa, chỉ có thể dùng từ "cặn bã" để hình dung bọn họ. Nhưng Vệ Quân Thư vào thời điểm mấu chốt lại lựa chọn ruồng bỏ, nàng tin tưởng đồng học Giáp cũng không thể ngờ kẻ chủ mưu lại đẩy hắn ra chịu đựng oan ức. Đây chính là tình hữu nghị của tiểu nhân, nông cạn và mong manh.

Một hồi trò khôi hài, một hồi chuyện cười. Hoàng giáo luyện không có hứng thú tiếp tục xem cuộc vui, khoát tay nói: "Được rồi, chuyện này chấm dứt ở đây. Học trò Giáp, ta không hy vọng chuyện tương tự sẽ phát sinh một lần nữa. Ngươi xin lỗi tiểu nha đầu đi."

Bất mãn đứng thẳng người, bạn học Giáp khinh thường nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, xì cười một tiếng, thái độ qua loa: "Xin lỗi."

"Không việc gì."

Người như vậy, xin lỗi hay không cũng không đáng quan tâm.

Đội ngũ lại lần nữa xuất phát. Bởi vì màn kịch lần này, không ít người dùng ánh mắt là lạ nhìn Vệ Quân Thư cùng bạn học Giáp. Trạng thái của Vệ Quân Thư tốt hơn, vẫn thu được vài ánh mắt thương hại, còn người kia, tất cả chỉ có căm ghét...

Kết quả như vậy khiến bạn học Giáp rất không cam lòng, nam nhân trọng mặt mũi, hắn cũng không phải ngoại lệ. Suốt quãng đường còn lại cũng không còn tâm tình du ngoạn, chỉ đắm chìm trong cảm giác xấu hổ và oán hận.

Ước chừng đi được nửa giờ, rừng cây rậm rạp dần trở nên thưa thớt, cách bảy, tám mét mới có một gốc đứng lẻ loi hiu quạnh. Con đường trống trải cũng thuận tiện cho bọn họ nấu bữa trưa, Hoàng giáo luyện dặn mọi người có thể đi dạo ở vùng phụ cận, sau mười lăm phút phải tập hợp tại đây để chia tổ, tìm chỗ đất trống ăn cơm dã ngoại.

Bởi vì chuyện vừa rồi, cảm giác thèm ăn của Đường Lan Thanh giảm nhiều. Tuy nói mục đích chuyến này của nàng không phải là du ngoạn, nhưng thừa dịp sự kiện đó phát sinh, nàng cũng muốn vui vẻ du ngoạn một chút.

Tản bộ đến rìa khu vực nghỉ ngơi, Đường Lan Thanh nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, nàng liền men theo âm thanh mà cất bước. Một dòng suối nhỏ chạy xuống từ đỉnh núi, loài côn trùng không biết tên tự do tự tại bay lượn trên mặt hồ, trong không khí ngập vẻ tiêu dao, đó chính là điều nàng đang chờ đợi. Sinh vật nhỏ khi bay vô tình lướt trên mặt nước, sự tiếp xúc thoáng qua khiến mặt hồ không còn phẳng lặng, từng tầng, từng lớp sóng gối lên nhau mở ra, rung động.

Nàng mím môi cười cười, không phải nụ cười lười biếng dĩ vãng, mà là vì cảnh sắc mỹ lệ trước mắt.

Tùy ý ngồi xuống một tảng đá bên suối, Đường Lan Thanh chống cằm nhìn dòng nước chảy xuôi, tâm tình

xao động cũng bị gọt rửa mà dần bình tĩnh trở lại

"Tiểu tử."

Phía sau truyền đến tiếng khẽ gọi, Đường Lan Thanh nghiêng đầu, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, "Ngồi đi."

"Ăn đi." Diệp Hoan đưa túi thịt đóng gói và nước suối cho Đường Lan Thanh, học theo tư thế nghiêng tai lắng nghe của nàng, "Đừng cảm thấy không vui."

"A -- " Tiếp nhận đồ ăn, Đường Lan Thanh lắc đầu một cái, cười yếu ớt, "Không có."

Cuộc đối thoại ngắn gọn của hai người liền kết thúc ở đó, lúc này chỉ còn lời ca của tự nhiên và âm thanh mở túi đồ ăn của Đường Lan Thanh.

Cố Hoài Cẩn đứng cách đó không xa nhìn bóng lưng các nàng, hộp cơm trên tay bị thu vào trong bao. Nàng vô thức nhận thấy không khí giữa hai người họ thật tự nhiên, hòa hợp, không người nào nguyện ý phá vỡ, cũng không có ai có thể chen vào.

Đường Lan Thanh giải quyết xong đồ ăn sau, nhìn nhìn thời gian, vừa muốn đứng dậy trở lại tập hợp liền nghe được từ phía sau phát ra tiếng bước chân dồn dập.

"Mọi người lại đây, nơi này có nước suối!"

Không biết là ai trong đám người hô lên một câu như vậy, đám học sinh nghe xong liền chạy lại.

"Các ngươi cũng thật không tử tế, thế nhưng lại một mình hưởng thụ."

Diệp Hoan và Đường Lan Thanh nhìn nhau cười cười, không nói.

Dưới sự đồng lòng yêu cầu của mọi người, đoàn đội thay đổi lộ trình ban đầu, dự định đi dọc theo con suối, đường dài bôn ba bỗng trở nên thuận lợi vì bản hòa ca của dòng suối.

Tầm hai ba tiếng trôi qua, phần lớn mọi người không còn giữ được hứng thú lúc ban đầu nữa, bước tiến cũng chậm đi rất nhiều. Cũng may cả đoàn cách đỉnh núi không xa, hai giáo viên phụ trách cũng không ngại tốc độ hiện nay của bọn họ.

Tâm hồn đang bay lơ đãng của Đường Lan Thanh đột nhiên bừng tỉnh, tiếng nước chảy mạnh mẽ bên tai khiến cánh tay nàng nổi đầy gân xanh.