Ảnh Quân nhìn Trương Mỹ với ánh mắt thâm sâu, cô thì ngượng ngùng muốn đẩy anh ra, nhưng dễ gì mà đẩy được.
" Giờ thì em đoán xem trò cuối cùng của anh là trò gì? Đoán đúng sẽ có thưởng.
"
Ảnh Quân cúi người xuống, trầm giọng thì thầm vào tai cô, khiến Trương Mỹ khẽ rùng mình trước giọng nói đầy ám muội kia.
Nếu như đoán đúng là được thưởng, mà không biết cái "thưởng" đó là thưởng cái gì.
Thôi thì tốt nhất là cô nên đoán sai chứ nhỉ.
Ngẫm nghĩ một lúc thì Trương Mỹ cũng quyết định là nói đại một trò nào đó, để Ảnh Quân đừng thưởng cho cô "món quà" bí mật kia.
" Ừm...em không biết.
Chơi bịt mắt bắt dê à? "
Cô nhìn anh với ánh mắt ngây thơ nói.
“ Không không, em đoán sai rồi, vậy phải phạt thôi nhỉ? “
Anh nở một nụ cười ranh mãnh, tay vuốt ve khuôn mặt vẫn còn đang ngơ ngác như con nai tơ kia, rồi từ từ lần mò xuống ngực Trương Mỹ.
“ Kh-khoan, vậy nếu em trả lời đúng thì sao? Thưởng cái gì? “
Cô vội cầm chặt lấy tay anh, ngăn không cho Ảnh Quân sờ soạng nữa.
“ ‘Tình một ngày’ với anh.
“
Ảnh Quân cười nói.
“ Gì? Thưởng với phạt như nhau mà.
Với lại cái gì mà ‘tình một ngày’ chứ? “
Nếu mà như thế thì chắc Trương Mỹ liệt giường hai ngày mất.
“ Nếu em nói đúng thì anh sẽ ‘nhẹ nhàng’, còn sai thì...anh sẽ như một con ‘mãnh thú’.
“
Anh cúi người xuống thì thầm vào tai Trương Mỹ.
Ảnh Quân biết được cô dường như sẽ chết mê chết mệt với giọng nói này của anh, nên Ảnh Quân đôi lúc lại dùng giọng này để mê hoặc cô.
“ Khoan đã, bây giờ vẫn còn sớm mà, là ban ngày đó, anh đừng có làm gì bậy bạ.
“
Cô sợ sệt nói, tay đẩy anh xuống khỏi người mình.
“ Lo gì chứ, phòng anh cách âm, em cứ la thoải mái.
“
“ Không được, ngày mai em còn đi làm nữa.
“
Nói đủ kiểu nhưng Ảnh Quân vẫn cứ muốn “làm”, hết cách, Trương Mỹ lại bày ra trò nước mắt cá sấu.
Cô rất dễ khóc, chỉ cần muốn khóc là nước mắt sẽ có mà không cần phải suy nghĩ về chuyện buồn hay tự làm đau.
Ảnh Quân thấy Trương Mỹ đột nhiên không nháo nữa mà nằm quay sang nhìn về một bên, anh bắt đầu cảm thấy không ổn rồi.
Ảnh Quân xoay mặt cô lại thì thấy Trương Mỹ ấm ức khóc.
“ Này này, đừng khóc.
Anh xin lỗi, anh đùa chút thôi mà...!“
Ảnh Quân hơi hoảng, bắt đầu vỗ về cô.
Miệng thì nói đùa chứ anh định làm thật luôn chứ đùa gì chứ.
Thịt dâng tới miệng mà không ăn thì đúng là phí chết đi được.
“ Anh ăn hiếp em.
“
Trương Mỹ òa khóc lên.
Coi bộ cô cuối cùng cũng có “vũ khí” rồi, diễn xuất cũng không tệ chứ nhỉ.
“ Thôi nào, anh đã ‘ăn’ em đâu mà ‘hiếp’.
“
Anh vừa đùa vừa nói vỗ cô.
Trương Mỹ vừa khóc vừa đẩy Ảnh Quân ra, khi đã cách xa anh một khoảng thì cô lấy thế chuẩn bị chạy.
Vừa ngừng khóc thì Trương Mỹ liền đứng lên chạy một cái vèo ra khỏi phòng, làm cho anh phản ứng không kịp, chỉ có thể đưa mắt nhìn cánh cửa đang mở toang ra.
“ Để ‘heo’ chạy mất rồi, làm sao ‘thịt’ đây.
“
Ảnh Quân tiếc nuối nằm xuống giường nhìn lên trần nhà cao.
Chắc tối nay phải dụ ‘heo’ vào chuồng rồi.
Chẳng mấy chốc, màn đêm đã bắt đầu buông xuống, Trương Mỹ cũng không còn tỏ ra giận hờn anh nữa và Ảnh Quân thì vẫn cư xử bình thường, chắc là thế.
Cô thấy anh như vậy cũng không cảnh giác gì cả.
Sau khi dùng bữa tối xong thì cả hai đều lên phòng, trong lúc Trương Mỹ tắm, Ảnh Quân ở bên ngoài chuẩn bị sẵn “áo mưa”, nhìn sang đồng hồ thì thấy vẫn còn sớm.
“ Xem ra đêm nay sẽ dài lắm đây.
“
“ Anh vào tắm đi.
“
Cô bước ra với chiếc áo sơ mi của Ảnh Quân trên người, vì không nghĩ là sẽ ở lại đây nên Trương Mỹ không mang gì theo cả.
Hình ảnh cô mặc chiếc áo đó như kích thích thị giác anh, Ảnh Quân đi vào tắm vội tắm vàng rồi quấn khăn ngang hông bước ra.
Trương Mỹ đang sấy tóc, nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương thì quay phắc lại nhìn anh.
“ Sao nhìn anh dữ vậy? Lau nước dãi đi kìa.
“
Ảnh Quân cười nói.
“ Em không có.
“
Cô tưởng thật nên đặt tay lên miệng, phát hiện anh chỉ trêu cô thì Trương Mỹ ngượng ngùng quay sang chỗ khác, tiếp tục sấy tóc.
“ Để anh làm cho.
“
Cầm lấy máy sấy từ tay cô, Ảnh Quân chỉ sấy cho tóc Trương Mỹ còn ẩm thôi, sấy khô quá cũng không tốt.
“ Xong rồi, giờ thì bắt đầu chuyện chính nào.
“
Anh vừa nói vừa nằm lên giường, duỗi thẳng người như một con mèo rồi vỗ vỗ bên cạnh muốn Trương Mỹ đến.
“ Gì vậy? “
Cô không chút nghi ngờ, nằm xuống bên cạnh Ảnh Quân.
Ngay lập tức anh liền ngồi lên ngang hông Trương Mỹ.
Cô thì không kịp phản ứng, cứng đờ người ra, vương đôi mắt to tròn nhìn anh.
“ Tới giờ ‘làm thịt’ con heo bướng bỉnh này rồi.
“
Ảnh Quân nói xong liền cúi xuống, mạnh bạo hôn Trương Mỹ, tay anh lần mò xuống ngực cô, xoa bóp vài cái rồi trượt xuống eo, nhéo vào đó làm cho Trương Mỹ vì đau mà mở miệng ra.
Anh nhanh chóng luồn lưỡi vào khoang miệng cô càng quét.
“ Ưm~ “
Trương Mỹ nhỏ giọng rên yêu kiều.
Chưa gì mà đã rên như thế rồi, nếu Ảnh Quân mà mạnh bạo hơn chút thì không biết sao nhỉ.
“ Ôi trời, em không mặc áo lót luôn à? Bạo dữ vậy.
“
Anh có chút bất ngờ khi vào lúc chạm vào ngực Trương Mỹ, anh dường như cảm nhận được tay anh chỉ cách một lớp vải mỏng của chiếc áo sơ mi thôi.
“ Em bị tức ngực nên không mặc chứ bộ.
“
Rời khỏi môi cô, môi anh lướt nhẹ từ cổ xuống ngực rồi đến eo, từng nơi Ảnh Quân lướt qua đều để lại một dấu hôn đỏ chói.
“ Đau em.
“
Đôi mắt Trương Mỹ ngấn lệ nhìn anh.
“ Ráng chịu đi, một lát nữa sẽ đau hơn đó, nhưng em đừng lo, chỉ đau một chút thôi, sau đó em sẽ thấy sướng.
“
Anh nhỏ nhẹ nói.
Bây giờ Ảnh Quân chỉ muốn ngắm nhìn cơ thể hoàn mỹ của cô một cách nhanh nhất có thể thôi.
Ngay lập tức, anh kéo phăng hàng cúc áo, để lộ bầu ngực mềm mại đang phập phồng dưới lớp áo mỏng.
Nhìn kiểu gì thì trông nó cũng thật khiêu gợi quá đi a..