Yêu Thêm Lần Nữa - Lâm Linh

Chương 69: 69




Fanya lại chạy ngược lại về phòng Trương Mỹ, vừa hay lúc đó Trương Mỹ cũng thay xong đồ và đi ngược chiều với Fanya.

Cô ta thấy thế liền nắm lấy tay Trương Mỹ kéo nhẹ.
" Vừa nãy thật sự xin lỗi cô nhiều.

Ừm...không biết cô có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không? Tôi có việc gấp quá, không kịp mang theo điện thoại.

"
Trương Mỹ im lặng nhìn Fanya một lúc, ánh mắt của cô ta trông đáng thương vô cùng.

Nhưng Trương Mỹ nhìn vào chỉ thấy đáng ghét.
Mặc dù là ghét như thế, nhưng cô thật sự không mở miệng ra từ chối được.
" Tôi cho cô mượn, nhưng cô làm ơn bỏ tay ra.

Tôi sợ vi khuẩn lây sang tôi.

"
Trương Mỹ nói xong thì giật tay mình ra khỏi tay Fanya.

Lục lục kiếm kiếm điện thoại của mình cho cô ta mượn.
Trương Mỹ cố tình không mở khoá cho Fanya, vì màn hình khoá của cô là hình Trương Mỹ chụp hình chung với Ảnh Quân, trông vô cùng hạnh phúc.
Fanya mở điện thoại lên, đập vào mắt cô ta là hình Ảnh Quân đang hôn vào má Trương Mỹ.


Fanya cứng người một lúc nhưng cũng nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu, cố gắng nở một nụ cười nhẹ làm lơ chuyện đó.
" Cô chưa mở khóa.

"
Fanya đưa lại điện thoại cho Trương Mỹ.

Cô cầm lấy rồi mở khoá sau đó đưa lại cho Fanya.
Fanya vào nhắn tin cho Ảnh Quân.
*Anh nhắn địa chỉ qua cho em với.*
*XX đường YY\, không biết chỗ thì gọi hỏi anh.*
*Vâng.

Anh chờ em chút.*
Nhắn với Ảnh Quân xong, Fanya liền xóa những tin nhắn vừa rồi.

Sau đó trả điện thoại lại cho Trương Mỹ rồi dúi vào tay cô một tờ giấy, bên trên có ghi một địa chỉ.
" Ảnh Quân nhờ tôi đưa địa chỉ cho cô, anh ấy đã đến trước điểm hẹn rồi.

Vì chỗ Ảnh Quân đặt không thể đi trễ được, nếu quá giờ thì quán sẽ tự hủy bàn.

"
" Cảm ơn.

"
Trương Mỹ có chút dè đặt khi cầm lấy tờ giấy, nhưng cô cũng nhanh chóng bỏ qua chuyện đó và đi đến địa chỉ ghi trên tờ giấy.
Không thể để Ảnh Quân chờ lâu được, mình phải nhanh lên, Trương Mỹ thầm nghĩ.
Cô vừa rời đi thì Fanya nở một nụ cười đầy ẩn ý, như đã mưu tính chuyện gì đó.
Trương Mỹ bắt xe đến địa chỉ ghi trên tờ giấy, trước mặt cô có khá nhiều nhà kho bỏ hoang, khá là hoang vu, rất ít người qua lại, chẳng giống địa điểm hẹn hò chút nào.
“ Anh ấy có nhầm nơi không vậy, chỗ này mà ăn tối hả trời.


Tuy vậy nhưng cô vẫn đi kiếm nhà kho có số giống như trong tờ giấy ghi.
“ Thấy rồi.


Trương Mỹ vừa mở cửa ra thì có một bóng người to cao dùng gậy đập mạnh vào đầu cô một cái.

Ngay lập tức, Trương Mỹ ngất xỉu, máu từ đầu chảy ra rồi loang thành một vũng, hơi thở cũng bắt đầu yếu ớt.
“ Xong bước một, giờ đến bước tiếp theo.



Người đàn ông đó mỉm cười rồi kéo Trương Mỹ vào trong, theo sau ông ta là Fanya và thêm vài người đàn ông khác.
Một lúc sau thì cô lờ mờ tỉnh dậy, cơn đau từ phía sau đầu nhanh chóng nhói lên khiến Trương Mỹ đau đớn cau mày.

Thử động đậy người thì không được, cả người đều bị trói lại.

Trong lúc cô vẫn còn hoang mang không biết phải làm sao thì bỗng có một giọng nói trầm khàn lên tiếng khiến Trương Mỹ giật bắn mình.
" Cô em tỉnh rồi à? "
Cô ngước lên nhìn nhưng không thể thấy rõ được vì ngoài ánh sáng mờ mờ ảo ảo từ trăng ra thì chẳng có ánh đèn nào cả.
" Anh là ai? "
Một giọng nói thánh thót, ngọt ngào vang lên, nhưng lời nói thì chứa đầy sự man rợ và mùi thuốc súng.

Người đó chầm chậm bước từ trong bóng tối ra phía ánh sáng của vầng trăng, Trương Mỹ có chút bất ngờ khi người đó là Fanya nhưng cũng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình tĩnh.
“ Cô không cần biết anh ta là ai đâu, vì trước sau gì cô cũng chết.


“ Cô nói vậy là có ý gì? “
“ Ý trên mặt chữ.

“ - Fanya bước đến gần Trương Mỹ, trên tay cầm con dao sắc bén xoay xoay cứ như đồ chơi vậy, kề sát con dao lên má cô rồi nói - “ Cái mặt này của cô, tôi thật sự nhìn không ưa.

Tôi cũng đẹp có kém cạnh gì cô đâu mà sao Ảnh Quân lại chẳng bao giờ để ý đến tôi.

Rõ ràng tôi chính là người ở bên cạnh anh ấy lâu hơn cô.

Nếu đã vậy thì tôi nên phá nát cái mặt này của cô nhỉ, lẫn cơ thể của cô luôn.


Fanya vừa nói vừa kéo nhẹ một đường trên khuôn mặt Trương Mỹ, dòng máu đỏ sóng sánh từ má cô chảy xuống con dao.

Cô vì đau mà khẽ cau mày, rên nhẹ trong cuống họng một tiếng rồi trừng mắt nhìn Fanya.

“ Ôi trời, muốn tôi móc luôn mắt cô ra à? “
Cô ta lấy tay vỗ vỗ mạnh vào má Trương Mỹ mấy cái, nhưng cô thì tránh mặt đi.

Fanya thấy thế thì cười khẩy, lại tiếp tục rạch vài đường lên cổ Trương Mỹ.

Máu từ vết thương của cô chảy xuống làm thấm đẫm cả phần cổ áo cô.
Mặc dù là đau như thế như Trương Mỹ vẫn cắn răng chịu đựng, nó chẳng là gì so với lúc cô ở cùng với Cửu Mạnh cả, vừa đau đớn từ thể xác lẫn tinh thần.

Cái này nhằm nhò gì với vết thương của quá khứ chứ.
“ Ha ha, nhìn cô thảm thương chưa kìa.

Cô như thế này làm tôi cảm thấy vừa vui mắt vừa phấn khích nữa đấy.

Thôi nhờn với cô đủ rồi, giờ vào việc chính thôi.

“ - Fanya quay sang nói với đám người vừa nãy đánh Trương Mỹ - “ Chúng ta ra thôi, anh mau chuẩn bị đồ đi.


Đám người đó đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Ở bên trong, cô nghe tiếng lạch cạch như khóa cửa nhà kho lại, Trương Mỹ vùng vẫy một lúc thì ngửi thấy mùi khét khét, nhìn xuống khe cửa thì thấy ánh sáng màu vàng cam như lửa, ở bên ngoài tràn vào một chất lỏng, lửa cũng theo đó mà lan vào bên trong.
Thôi xong rồi, bọn họ đốt cái nhà kho này, mình phải thoát ra mới được, Trương Mỹ hốt hoảng thầm nghĩ..