Xem như đã giải quyết xong hết hiểu lầm, bác sĩ khám tổng quát cho Ảnh Quân và Trương Mỹ thêm lần nữa rồi thông báo tình hình sức khỏe cho họ biết.
" Nhìn chung như vầy thì cũng biết ai ra viện sớm hơn ai rồi đúng không? "
Ông ấy trầm giọng nói.
" Vâng.
"
Cô và anh đều đồng thanh.
" Vết phỏng của cậu thì chắc khoảng ba đến bốn tuần sau sẽ lành.
Chú ý đến vết phỏng, đừng để nó nhiễm trùng.
" - Vị bác sĩ nói với Ảnh Quân rồi quay nói với Trương Mỹ - " Còn cô thì lâu hơn cậu ấy cũng khoảng một hoặc hai tuần.
Thuốc sẽ được đưa đến mỗi ngày, thủ tục nhập viện thì không cần phải lo, y tá đã làm giúp hai người rồi.
"
Ông ấy nói xong thì đi ra ngoài, y tá sau khi thay băng cho Trương Mỹ và Ảnh Quân thì cũng ra ngoài nốt.
Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của người còn lại.
Không gian im ắng như thế này cũng tốt, nhưng trong lòng cô vẫn cứ thấy có gì đó khó chịu, nên lên tiếng trước.
" Anh ở đây như thế này thì việc của công ty ai quản? "
" Minh Triết, tối qua anh đã nói rồi.
Cậu ta cũng sẽ sắp xếp chuyến bay đưa mọi người về trở lại, Minh Triết còn định đến bệnh viện thăm anh nhưng anh nói không cần, công việc quan trọng hơn.
"
Trương Mỹ ngập ngừng, dè đặt nhắc đến tên của người gây ra những chuyện này.
Mặc dù cô biết có thể, à không, chắc chắn Ảnh Quân sẽ tức giận khi nghe đến tên của cô ta.
Và Trương Mỹ cũng sợ dáng vẻ tức giận của anh chứ, nhưng cô cũng đồng thời tò mò về Fanya.
" Ra thế.
Vậy còn… Fanya thì… "
Trương Mỹ nhỏ giọng nói, không dám quay sang nhìn Ảnh Quân, cô cúi xuống nhìn hai bàn tay mình đang lo lắng mà đan vào nhau.
Chắc cùng lắm là anh ấy la mình vài câu thôi nhỉ, cô thầm nghĩ.
Đợi mãi không nghe thấy câu trả lời từ Ảnh Quân, Trương Mỹ cũng sợ chết đi được.
Cô thậm chí còn không dám liếc mắt về phía anh nữa.
Ôi mẹ ơi, biết vậy khỏi hỏi cho rồi.
Biết Ảnh Quân dễ nổi nóng thì ngậm cái mồm lại đi, còn đi hỏi nữa chứ, Trương Mỹ nghĩ thầm.
Sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt.
" Anh không biết.
Chắc là đá cô ta về nước rồi cho vô ở bệnh viện tâm thần.
Nhưng anh biết việc đẩy vào bệnh viện thì ba mẹ cô ta cũng chuộc lại thôi.
Vậy nên anh sẽ nghĩ cách khác.
"
Ảnh Quân nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi quay sang nhìn cô cười nhẹ nói.
Nhưng hàm ý trong câu nói của anh hoàn toàn không trùng khớp với khuôn mặt anh gì cả.
Trương Mỹ nhìn thấy chỉ càng thêm hoảng thôi.
" Đừng, anh đừng cười như vậy, em sợ.
Chẳng giống anh chút nào."
Cô nói với vẻ mặt dè chừng nhìn Ảnh Quân.
" Aiz thiệt tình, chứ giờ em muốn sao.
"
Anh đáp với chất giọng có phần cọc cằn, nhưng có vẻ cũng cố gắng chiều theo ý Trương Mỹ.
" Đó đúng rồi, như vậy đấy.
Anh như thế thì em quen hơn.
Với lại, em chưa bao giờ nói cho anh biết là em thích con trai cục súc à? Nhưng vừa vừa thôi, nặng lời quá là em khóc đấy.
"
Cô vừa nói vừa nở một nụ cười như có ý khiêu khích Ảnh Quân.
" Chẳng lẽ em là… máu M à? "
Anh cười cười nói, ánh mắt tràn ngập ý đùa giỡn.
" Máu M cái đầu anh, cái đồ… đồ đầu vàng mắt xanh! "
" Em đang chửi anh đó hả? Đây là câu chửi tệ nhất của em rồi à? "
Ảnh Quân nở một nụ cười khiêu khích như cách mà Trương Mỹ vừa làm với anh.
Cô thấy thế cũng chỉ bất lực, liếc anh một cái rồi đưa mắt nhìn trần nhà trắng tinh.
Mặc dù là Cửu Mạnh đã gây ra cho Trương Mỹ có "một vài" việc ám ảnh về hành động của anh.
Ảnh Quân cũng thuộc dạng người dễ nổi nóng, đã vậy còn độc mồm độc miệng nữa, nhưng cho dù có bực bội đến cỡ nào thì cũng không ra tay đánh cô.
Nếu có đánh thì chỉ đánh yêu vài cái thôi, còn đa phần, Ảnh Quân đều chọc ghẹo Trương Mỹ, khiến cô tức điên lên nhưng chẳng làm gì được anh.
Thế mà hôm nay, Trương Mỹ được nhìn thấy một mặt hoàn toàn khác của Ảnh Quân khiến cô có chút hứng thú.
Mình sốc đến mức không tin vào việc diễn ra trước mắt mình luôn.
Tự nhiên thấy anh ấy khóc như vậy nhìn cưng chết đi được, chỉ muốn trêu thôi, Trương Mỹ thầm nghĩ, khẽ cười khi nhớ đến khuôn mặt dàn dụa nước mắt của Ảnh Quân.
Vậy nếu không biết lúc anh ấy chọc mình đến mức khóc luôn thì sẽ như thế nào nhỉ? Vụng về vỗ mình nín hay là càng chọc mình khóc lớn hơn? Chắc là trường hợp sau rồi, cô lại ngồi tưởng tượng đến lúc đó rồi tủm tỉm cười, nhưng khi nghĩ đến vế sau thì khoé môi Trương Mỹ lại hạ xuống ngay tức khắc.
" Này! Con heo! "
Ảnh Quân lớn giọng gọi, thành công kéo cô ra khỏi trí tưởng tượng của mình.
Trương Mỹ lúc này mới giật mình, quay sang nhìn anh.
" Gì vậy? Tự nhiên lại kêu em là con heo? "
Cô cau mày nhìn anh.
" Anh kêu tên em đàng hoàng nãy giờ mà em có thèm nghe đâu.
Đến lúc kêu "heo" một cái là phản ứng liền.
"
" Em suy nghĩ chút thôi, nên có nghe anh gọi đâu.
"
" Nghĩ gì thế? Tưởng tượng đến cảnh anh "hành hạ" sau khi chúng ta khỏi bệnh à? "
Ảnh Quân nhếch mép cười đáo để, còn Trương Mỹ nghe anh nói thế thì ngượng ngùng đỏ cả mặt.
Muốn chạy tới đấm một phát ghê, mà sao lại nỡ lòng nào đấm vào khuôn mặt điển trai đó chứ, cô cau mày nhìn chằm chằm vào mặt anh thầm nghĩ.
" Không thèm nói chuyện với anh nữa, em ngủ đây, đừng làm phiền em.
Anh cũng ngủ đi đấy.
"
Trương Mỹ nói rồi nhắm mắt lại, chân mày dần buông lỏng ra.
Vì đang mệt trong người, nên khi cô vừa nhắm mắt khoảng năm phút là đã chìm vào giấc mộng rồi.
Trong khoảng thời gian đó, Ảnh Quân ngắm nhìn Trương Mỹ với ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Cái khuôn mặt lúc cô ấy tức giận đúng là đáng yêu chết đi được, ngắm hoài không chán, anh khẽ cười khi nhớ lại vẻ mặt đó của Trương Mỹ.
Mãi cho đến lúc nghe tiếng thở đều đều của cô, anh vẫn tiếp tục nhìn thêm mười phút nữa rồi mới ngủ..