Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?

Chương 67



Ông trời nhìn xuống đây mà xem, có đứa học trò nào nói với giáo viên như thế không? Ý Hải Đăng nói cô già chứ gì, xin lỗi chứ cô đây mới hai mươi sáu tuổi thôi, còn trẻ chán. Còn chưa kịp trách mắng học trò vô phép vô tắc Hải Đăng đã bỏ vào lớp, trước khi đi còn không quên nháy mắt “đưa tình“.

- Cô Bình ơi cô Bình, cô thương em thì đi đi. Cô mà còn đứng đây thầy Trí thấy được thì học kì này môn Hóa của em sẽ khống chế cho xem.

Cô Bình nghe vậy đỏ ửng cả lên, quay người đi mất. Trong trường ai cũng biết thầy Trí theo đuổi cô Bình rất lâu rồi, mà cô Bình cứ liếc mắt làm ngơ thôi. Thật ra cô cũng thích thầy ghê lắm mà giả vờ kiêu thôi, bình thường dữ dằn với đám học trò bao nhiêu trước mặt thầy Trí lại ỏn a ỏn ẻn điệu đà kinh khủng khiếp.

Đi ngang qua cửa lớp Hải Đăng thấy Diệu Anh đứng đó liền nhíu mày, cô đứng đây nãy giờ vậy là đã nghe hết rồi sao? Chỉ thoáng một ánh nhìn thờ ơ vậy thôi, Hải Đăng không bận tâm đến tâm trạng Diệu Anh ra sao về chỗ ngồi luôn. Khổ nỗi Hải Đăng quên mua nước, lại lười xuống căn tin. Vừa cúi xuống hộc bàn cất thuốc ngẩng mặt lên đã thấy Diệu Anh chạy đi đâu mất, chỗ ngồi trống trơn.

- Cô Bình, cô Bình...

Diệu Anh ba chân bốn cẳng chạy theo cô Bình, không biết sao cô Bình chân ngắn mà đi nhanh thế.

- A, em là Diệu Anh? Có việc gì không em?

- Bệnh của Hải Đăng là thế nào ạ?

Mặc dù hỏi thẳng như vậy dễ khiến cô Bình nghi ngờ nhưng Diệu Anh vẫn muốn biết rõ vấn đề một cách trực tiếp. Cô muốn biết bệnh dạ dày của Hải Đăng ở mức nào, có nặng lắm hay không.

- À, dạo này bệnh dạ dày của Hải Đăng thường xuyên tái phát. Tuy thằng nhóc cứng đầu đó không nói ra nhưng cô biết nó ăn uống không đúng bữa, hơn nữa có lẽ là học hành quá căng thẳng, có thể thấy quầng thâm dưới mắt thằng nhóc đó chứng tỏ nó rất hay thức khuya. Cô thấy em cũng thân với Hải Đăng nên hãy cố gắng khuyên thằng nhóc đi, nếu không bệnh sẽ nặng hơn đấy.

- Vâng, em hiểu rồi.

Diệu Anh cúi người lễ phép cám ơn, cô không nghĩ thời gian gần đây Hải Đăng lại có nhiều vấn đề đến vậy. Diệu Anh không về lớp ngay mà xuống căn tin mua một ít nước, đến lúc quay lại cô đã thấy Hải Đăng làm được nửa tờ đề. Bộ dạng Hải Đăng trông rất thản nhiên mặc dù hai hàng chân mày vẫn còn đang nhíu lại, gớm, được cái giả vờ là giỏi, Diệu Anh để ý thấy trên trán Hải Đăng đã toát một lớp mồ hôi mịn rồi. Đau thì nói đau, có gì xấu hổ mà giấu chứ.

- Nước đây, uống thuốc đi.

Hải Đăng ngẩng mặt lên nhìn vừa hay bắt gặp nụ cười vô cùng thân thiện của Diệu Anh, đây là lần đầu tiên trong thời gian qua Diệu Anh chủ động bắt chuyện cũng như cười tươi như thế trước mặt cậu. Ôi dời, chẳng phải có crush rồi hay sao mà giờ còn ở đây lo với chả lắng đến sức khỏe Hải Đăng.

- Không cần, đem nước đi đi.

- Giờ này còn cứng đầu cái gì hả? Mau uống thuốc đi, không lại ốm ra đấy ai lo?

You'll also like

Có quá muộn không em? by AutumnWind22

Có quá muộn không em?

By AutumnWind22

39.4K 2.6K

Anh Trai Tôi Là Sắc Lang by Du_Coin

Anh Trai Tôi Là Sắc Lang

By Du_Coin

4K 357

Đồ Ngốc, Tôi Yêu Em ! by symsimy

Đồ Ngốc, Tôi Yêu Em !

By symsimy

41.1K 2.7K

[Hoàn] Bạn cùng bàn by LongRoad2811_TBH

[Hoàn] Bạn cùng bàn

By LongRoad2811_TBH

473K 26.8K

Yêu Em Anh Dám Không? by NhQunh570

Yêu Em Anh Dám Không?

By NhQunh570

37.7K 2K

Chàng trai “Trong Sáng”,yêu anh!! by kemhanhnhan

Chàng trai “Trong Sáng”,yêu anh!!

By kemhanhnhan

6.9K 560

Cô Hầu Đáng Ghét Kia ! Cô Là Của Tôi by Angel_Sun

Cô Hầu Đáng Ghét Kia ! Cô Là Của Tôi

By Angel_Sun

6K 365

Cái kiểu nói chuyện trách mắng móc họng này nhất định là học từ Hải Đăng đây. Ghê nhỉ, học cũng nhanh lắm đấy chứ! Có kẻ biết Diệu Anh quan tâm thật lòng rồi mà vẫn kiêu, không thèm cầm chai nước cũng không lấy thuốc ra.

- Lớp trưởng, cậu đang ngăn cản tôi làm bài đấy.

Hai từ “lớp trưởng” nghe sao xa lạ quá, mọi người trong lớp thỉnh thoảng đều gọi Diệu Anh là lớp trưởng nhưng cô cảm thấy không sao, điều đó rất bình thường. Nhưng nghe được hai từ này từ miệng Hải Đăng cô lại thấy bức bối trong người.

- Mặc xác cậu!

Có người giận dỗi bỏ về chỗ, nhưng hai chai nước vẫn để nguyên chỗ cũ, cô nghĩ trước sau gì Hải Đăng cũng sẽ uống thôi. Y như rằng Diệu Anh vừa trở về bàn Hải Đăng đã lấy thuốc ra, uống ngay. Giờ Hải Đăng mới nhìn thấy ngoài chai nước suối ra còn có một hộp sữa vị cam nữa. Cô nghĩ cậu giống cô lắm sao, Hải Đăng sao có thể thích uống thứ nước sệt sệt màu trắng này? Nhìn dòng chữ “hương cam” trên hộp sữa làm Hải Đăng nhớ đến một chuyện.

Lúc nhỏ mỗi lần Hải Đăng sang nhà Diệu Anh chơi tủ lạnh của cô khi nào cũng đầy ắp cam, cam bóc vỏ ăn có, cam vắt nước uống cũng có. Trái cây khác Diệu Anh rất ít khi ăn. Cô từng nói trái cam mọng nước lại rất nhiều vitamin, trong tất cả loại trái cây Diệu Anh thích nhất là cam.

Dạo trước có mấy lần Hải Đăng sang nhà Diệu Anh chơi tủ lạnh có rất nhiều trái cây, thức ăn cũng không thiếu, nhưng cam thì lúc có lúc không. Hải Đăng cứ tưởng Diệu Anh đã không còn thích cam nữa. Thì ra, sở thích này đến nay vẫn không thay đổi. Chỉ là cô đã không còn cố chấp thích mãi một thứ như trước.

Vì một lí do nào đó Hải Đăng cắm ống hút vào hộp sữa, mới uống một ngụm đã nhăn mặt dữ dội. Thứ nước này có gì ngon lành đâu mà Diệu Anh lúc nào cũng uống thế nhỉ? Có đứa ở bàn đầu quay xuống nhìn xem Hải Đăng đã uống thuốc chưa vô tình bắt gặp vẻ mặt nhăn như khỉ ăn ớt của Hải Đăng cũng phải bật cười, sữa khó uống đến thế sao? Bí thư Linh “lé” khó hiểu nhìn Diệu Anh, lớp trưởng dạo này tâm tình cứ thất thường thế nhỉ, lúc cười thì vui khi buồn mắt lại đỏ. Cứ thay đổi như chong chóng thế chẳng ai biết đâu mà lần.

- Nè lớp trưởng, chúng ta đồng ý chứ?

- Hả?

Đấy, hồn Diệu Anh cứ như treo ngược cành cây vậy, hỏi đến thì cứ ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì. Khánh Thư ở bên nhún vai bất lực nhìn bạn bí thư, ngồi bên cạnh một thời gian rồi cô còn chưa hiểu hết về Diệu Anh nữa.

- Đây, đọc đi rồi bàn với cả lớp.

Linh “lé” lắc đầu chẹp miệng nhìn Diệu Anh, sau đó quăng luôn tập giấy vào người Diệu Anh, về chỗ ngồi. Lúc này Diệu Anh mới ý thức được cô đã lỡ làm bạn bí thư giận rồi, thôi thì đọc hết cái này xem sao.

Giờ sinh hoạt lớp chủ yếu là do lớp trưởng quản lí và bí thư phổ biến công tác trong tuần tới, giáo viên chủ nhiệm rất nhàn hạ ngồi ở dưới lớp nghe một số việc quan trọng bí thư thông báo. Sau khi Linh bí thư đã nói xong hết rồi Diệu Anh mới đọc tờ giấy khi nãy cho mọi người trong lớp nghe, cuối cùng hỏi ý kiến tất cả.

- Thế nào? Vở kịch đó các cậu có muốn diễn lại không?

Là lễ hội văn nghệ của thành phố, trường THPT Chuyên A được chọn ba tiết mục, trong đó có tiết mục diễn kịch của 12 Anh D1. Nhưng đây không phải là ép buộc, lớp nào muốn thì tập lại để diễn, không thì thôi. Hai lớp kia đều đã đồng ý rồi, chỉ còn ý kiến của 12 Anh D1.

Dù sao tiết mục kịch đó Hải Đăng không diễn nhưng cậu là người nãy giờ lắng nghe kĩ nhất lời Diệu Anh thông báo. Trùng hợp thay hôm diễn kịch đó cũng là ngày Hải Đăng lên máy bay sang Mĩ, kết thúc học kì I. Nhìn dáng vẻ đầy nghiêm túc cùng với sự nghiêm khắc của một lớp trưởng ở Diệu Anh lúc này khiến khóe môi Hải Đăng cong lên, ai mà biết được cô bé vô tư ngây ngốc ngày nào giờ lại trở thành một người như vậy chứ.

Ánh mắt Diệu Anh lướt qua gương mặt của tất cả mọi người ở đây, vô tình nhìn thấy nụ cười của Hải Đăng khiến trái tim cô đập lệch mấy nhịp. Cô chợt nhớ đến sinh nhật của Hải Đăng, trong lòng lại ngập tràn tội lỗi, đến bây giờ Hải Đăng vẫn còn đeo đồng hồ Diệu Anh tặng lúc trước trên tay nhưng cô vẫn chưa nói một lời chúc mừng sinh nhật đàng hoàng.

- Thời gian diễn kịch thì hợp lí nhưng chúng ta không có thời gian tập lại đâu. Gần thi rồi tập tành cái quái gì chứ?

Huy lớp phó xoa cằm cho ý kiến, với những chuyện như vậy cậu luôn nghiêm túc suy nghĩ. Bớt đi vẻ bông đùa nhiều chuyện thường ngày thay vào đó là vài nét đứng đắn, có lẽ đây là điểm khiến bạn học Khánh Thư mê mệt. Có rất nhiều bạn đồng ý với lớp phó, cô giáo cũng nghe theo ý kiến của học sinh, gật đầu nói Diệu Anh lên báo lại với phó hiệu trưởng.

Giờ ra về mọi người đã về hết chỉ còn Diệu Anh là ở trong phòng phó hiệu trưởng, cô hiệu phó nghe lời từ chối của 12 Anh D1 cũng biết thở dài thôi. Thật ra tiết mục diễn kịch của 12 Anh D1 rất hay, diễn kịch tương đối đạt, trình độ tiếng Anh miễn bàn, phát âm từng từ rất chuẩn. Nhưng phó hiệu trưởng cũng biết 12 Anh D1 rất trọng thành tích cũng như rất siêng năng ôn tập kiến thức để chuẩn bị cho các kì thi. Nói thẳng ra từ khi phát thông báo về lớp 12 Anh D1 cô phó hiệu trưởng đã biết cơ hội 12 Anh D1 đồng ý không cao, bởi vì mấy chuyện hoạt động này có một số học sinh đều nghĩ tham gia cho có để không bị trừ điểm thi đua, và 12 Anh D1 luôn mang suy nghĩ như vậy trong đầu.

- Thôi được rồi. Mặc dù tiếc nhưng cô cũng không thể làm gì, các em ôn tập thật kĩ bài vở và thi tốt nhé!

- Vâng, em chào cô.

Diệu Anh về lớp lấy cặp đã thấy Hải Đăng ngồi chễm chệ trên bàn của cô, gương mặt nhìn ra phía cửa sổ. Ánh chiều tà buông xuống xuyên qua cửa sổ hắt lên gương mặt cậu càng tôn thêm nét góc cạnh điển trai vốn có. Diệu Anh đau xót đứng ngoài cửa nhìn Hải Đăng, cậu lại ốm rồi.

Mùa đông năm ngoái Diệu Anh lần đầu gặp Hải Đăng, khi đó cô rất ghét cậu, tại sao cậu lúc nào cũng gây sự với cô? Mùa đông năm nay Diệu Anh vẫn học chung với Hải Đăng, nhưng suy nghĩ của cô về cậu đã khác, năm nay cô đã thích cậu đến mức si ngốc. Mặc dù biết rõ nếu Diệu Anh lún sâu vào mối tình đơn phương với Hải Đăng sẽ rất thảm bại nhưng cô vẫn không thể ngăn cản được sự rung động của con tim.

Từng lời nói, hành động của Hải Đăng đều chất chứa bao nhiêu dịu dàng, bao nhiêu ấm áp, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Diệu Anh mất hết lí trí mà hành động theo con tim, tiếp tục thích cậu, mỗi ngày một nhiều hơn.

- Lâu thế. Cô có nói gì không?

Hải Đăng vừa quay sang nhìn đã thấy Diệu Anh đứng ngẩn ngơ ở cửa, cô cứ đứng ở đó mãi mà không vào. Hải Đăng hỏi cô cũng không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn về phía cậu. Theo phản xạ Hải Đăng đưa tay lên sờ mặt, không lẽ mặt cậu dính gì bẩn lắm sao?

- Sao cậu chưa về?

Đây là câu đầu tiên Diệu Anh nói với Hải Đăng, không phải câu nào đó quan tâm như “ Dạ dày cậu đã đau chưa? “ hay là “ Đợi lâu chưa? “ , mà chỉ là lạnh nhạt hỏi lí do Hải Đăng ở đây. Diệu Anh nhận lấy cặp từ tay Hải Đăng, không bỏ đi mà đứng lại chờ cậu trả lời.

- Không thấy sao? Là đợi cậu đấy!

Hải Đăng đưa tay vò đầu Diệu Anh thật mạnh, giống như sự trừng phạt vì cô đã để cậu đợi lâu.