Tối hôm ấy , Quỳnh Giao vì thức trắng đêm mà hai mắt thâm quầng . Mới sáng ra Diệu Anh đã bị dọa ma làm sợ khiếp vía .
Ôi mai chuối ! Nhỏ bạn của cô làm gì mà thân tàn ma dại thế kia ?
Diệu Anh lắp ba lắp bắp chỉ chỏ vào khuôn mặt không thể đáng thương hơn của Quỳnh Giao :
– M … mày … bị cái quái gì thế ?
– Tao ngủ không được .
– Bị mất ngủ sao không qua phòng tao lấy thuốc ? Tao cũng hay bị thế nên có để sẵn thuốc trong phòng .
– Sợ mày thức giấc nên thôi luôn .
– Gớm ! Làm như mới quen ngày đầu , thân nhau cả chục năm rồi chứ ít ỏi gì mà ngại ?
– Đừng nói nữa , đi học thôi !
– Ờ , nhưng phải chắc là mày đi học được đấy !?
– Làm quá thế ! Tao không sao , không mướn mày quan tâm .
Quỳnh Giao không hiểu vì lý do gì đột nhiên nổi cáu , quát vào mặt Diệu Anh .
Diệu Anh thật sự rất sốc nha ! Trước giờ nó có bao giờ nóng nảy thếđâu ? Sao hôm nay tự dưng thế ? Nhưng nhìn đi nhìn lại gương mặt lẫn nét mệt mỏi đó nên Diệu Anh chỉ nghĩ đơn giản chắc vì mất ngủ nên đâm ranóng tính .
Mà cô nào biết , Quỳnh Giao không phải vì thế mà quát cô .
“Diệu Anh , mày lo nghĩ cho tao sao ? Vậy tại sao mày không nghĩ tao đã như thế nào khi mày cứ bám riết lấy Hải Đăng ? ”
~~~~~
Đến lớp , Quỳnh Giao cố gắng kiềm chế cơn buồn ngủ , mở to hai mắt đợi người đó tới .
Nhưng khi Hải Đăng tới , người mà cậu mở miệng chào đầu tiên chẳng phải là nó :
– Good Morning !
– Hè lố ! – Diệu Anh lật lật từng trang truyện giơ tay lên chào .
– Đến sớm thế ?
– Là cậu đến trễ mà !?
– Làm gì có , tôi đến cận giờ mà . Đã trễ đâu !
– Ừ thì sắp trễ !
Quỳnh Giao cắn mạnh môi dưới , Hải Đăng , sao một lần cũng chưa hềquan tâm đến nó ? Có phải Quỳnh Giao quá mờ nhạt , nên cậu tưởng nó làkhông khí ?
Lúc nó uất ức nhất , cũng là lúc người đó quay xuống chào nó :
– Chào buổi sáng , Quỳnh Giao .
Nó có nghe lầm không ? Là Hải Đăng đang chủ động chào nó ư ? Lại gọinó hai chữ ” Quỳnh Giao ” , không phải ba chữ xa cách ” Mai Quỳnh Giao ” thường gọi kia ?
Niềm vui này , cứ ngỡ như là mơ . Cuối cùng Hải Đăng đã dành một chút sự chú ý đến nó .
– Ch .. chào cậu , Hải Đăng .
– Ừ , mắt cậu làm sao thế ?
Sự quan tâm này , là Quỳnh Giao ước ao bấy lâu nay . Bây giờ đã trởthành hiện thực rồi sao ? Người nó thích đang hỏi han nó sao ?
– À , không sao . Tớ chỉ bị mất ngủ chút thôi .
– Ừ .
Nói xong câu đó , Hải Đăng liền quay lên bàn trên . Mấy câu vừa rồi , thật sự khi nói ra không dễ chút nào . Chỉ vì đã hứa với Diệu Anh , cậu sao có thể nuốt lời ? Trước đến nay , cậu không có khái niệm san sẻ sựquan tâm . Chỉ quan tâm đến người mình yêu , dành trọn trái tim cho mộtngười !
Trong khi đứa bàn dưới sung sướng cười mãi thì Diệu Anh bàn trên nãygiờ nghe không sót một từ , hài lòng quay sang bên cạnh nói : ” Cảm ơncậu đã giữ lời hứa , Hải Đăng . ”
Lời cảm ơn này , nghe sao tình cảm , tha thiết . Hải Đăng người sướng rơn , nhưng vẫn là lợi dụng cười đểu ra điều kiện : ” Vậy trả công chotôi ! ”
Diệu Anh biết ngay mà ! Tên vô sỉ này làm gì có chuyện giúp đỡ khôngcông : ” Được , chiều nay tôi khao cậu chầu trà sữa ! Thế nào ? ”
Hải Đăng không do dự gật đầu cười tươi trả lời : ” OK ! ”
Nụ cười này , Diệu Anh đã từng ghét biết bao . Sao hôm nay nó đẹp lạthường ? Chắc không đâu , chỉ là lúc sáng cô chưa ăn gì thôi – Một lầnnữa , Diệu Anh lại tự biện minh cho tình cảm của mình .
~~~~~
Tiết đầu là tiết Toán , cô Giang bước vào lớp liền bảo Diệu Anh thutất cả vở cho cô chấm bài . Diệu Anh vâng dạ đứng dậy đi từng bàn thu vở .
Hải Đăng cũng đưa vở ra đầu bàn cho Diệu Anh thu . Nhưng kì lạ , côchỉ lấy vở của cậu rồi tiếp tục xuống bàn của Quỳnh Giao , vở của DiệuAnh đâu ? Chẳng lẽ Diệu Anh không làm bài ? Không thể nào , nói ngườikhác thì được chứ Diệu Anh không thể không làm bài tập được !?
Diệu Anh vừa trở về chỗ ngồi liền bị Hải Đăng quay sang chất vấn :
– Anh , sao tôi không thấy vở bài tập của cậu ?
Diệu Anh định gục đầu xuống bàn nghỉ ngơi nhưng khi nghe Hải Đăng hỏi vậy ngay lập tức ngẩng đầu lên :
– Cậu … sao cậu lại để ý chuyện đó làm gì ?
– Vậy là thật sao , Diệu Anh ?
Hải Đăng bỗng nhiên trầm giọng hẳn đi , đâu đó trong câu nói hình như có đan xen sự thất vọng .
– Tôi … tại tối qua tôi mệt quá nên chưa làm .
Diệu Anh cô làm sao có cửa để lọt qua mắt của cậu !? Đương nhiên ngay từ đầu cậu đã nhận ra có gì đó không đúng trong chuyện này , Diệu Anhđích thực là muốn che giấu điều gì đó .
– Ừ .
Trái với dự đoán của Diệu Anh là Hải Đăng sẽ cố chấp tra hỏi . Nhưng không , chỉ đơn giản là một chữ ” Ừ ” .
Lúc trả vở về , cô Giang đứng dậy vẻ mặt nghiêm nghị hỏi :
– Một em chưa nộp bài , cô đã biết em đó là ai . Chỉ có điều , cô hoàn toàn sửng sốt khi người đó là … Diệu Anh .
Sau câu nói của cô là một tràng ” Ồ ” từ phía dưới lớp . Từ trước đến nay không bao giờ có chuyện này xảy ra . Lớp trưởng của họ , gương mẫulà thế , sao có thể không làm bài tập ?
Diệu Anh chẳng bất ngờ gì trước phản ứng của mọi người , không nhanh không chậm đứng lên :
– Em xin lỗi , thưa cô .
– Em có thể cho cô một lý do về việc này được không ?
Diệu Anh phải nói gì ? Nếu biện minh là bệnh thì lý do đó quá ”thường ngày ” , ai không làm bài chẳng nói như thế . Nếu biện minh không biết làm thì càng không , nhỡ cô bảo Diệu Anh lên làm chẳng lẽ Diệu Anh lại cố tình làm sai .
Đang lúc phân vân không biết nên nói gì thì tiếng trống báo hiệu hếttiết vang lên . Diệu Anh chưa kịp thở phào thì cô Giang đã gọi lên phòng giáo viên . Chẳng còn cách nào khác , Diệu Anh đành ngoan ngoãn đi theo .
Hải Đăng vẫn ngồi yên ỡ chỗ cũ , một chút di chuyển cũng không có , trầm tư suy nghĩ . Lát sau quay lại hỏi Quỳnh Giao :
– Này , cậu cho tôi mượn vở bài tập của cậu . Tôi có bài không hiểu lắm .
– Việc đó … ừm … có điều … – Quỳnh Giao tức khắc chột dạ , cắn cắn môi dưới phân vân .
Hải Đăng tinh ý nhìn ra sự ngập ngừng khác thường đó , vẫn cố ý nói :
– Sao vậy ? Chỉ là mượn vở cũng không được sao ?
Quỳnh Giao tất nhiên là sợ Hải Đăng nghĩ xấu về mình , liền đưa vở cho Hải Đăng .
Cậu khẩn trương cầm lấy vở lật từng trang kĩ càng xem xét . Nét chữnày … ? Hải Đăng làm sao có thể nhận lầm ? Nét chữ này … ngày ngày cậuđều để ý . Nét chữ này … 100% là của Diệu Anh .
– C … cậu xem xong chưa ? Trả cho tớ được không ?
Thái độ của Hải Đăng bỗng dưng khác hẳn , lạnh nhạt đặt vở lên bàn rồi kéo ghế đứng dậy đi mất , một lời cũng không nói .
Quỳnh Giao trong lòng sinh ra hụt hẫng . Cớ sao khi không có Diệu Anh thái độ của Hải Đăng lại khác hẳn như vậy ? Phải chăng chỉ vì Diệu Anhnên Hải Đăng mới mở lời hỏi nó đôi điều ?
Hải Đăng đi trên hành lang vừa tức vừa lo lắng . Không biết Diệu Anhsẽ bị phạt như nào ? Mà cũng lạ , sao có thể đưa vở cho Quỳnh Giao đểbản thân mình phải chịu sự la mắng của giáo viên . Thêm nữa , Diệu Anhlà người có lòng tự trọng cao , cô luôn muốn được mọi người quý trọng ,đặt lòng tin vào mình . Vậy mà bây giờ lại để bản thân mình phải chịu la rầy khi bản thân chẳng làm gì . Quỳnh Giao đáng để Diệu Anh làm vậy sao ? Ngay cả khi Diệu Anh phải lên phòng giáo viên thì Quỳnh Giao chẳng có vẻ gì là lo lắng cả ?
Hải Đăng sốt ruột đi qua đi lại trước phòng giáo viên , sao lâu ra quá vậy ?
Diệu Anh sầu não từ phòng giáo viên đi ra . Vừa lúc gặp Hải Đăng thái độ ngay tức thì thay đổi .
– Cậu sao lại ở đây ?
Hải Đăng quay lại nắm chặt hai bả vai của cô , lớn tiếng quát :
– Cậu làm cái quái gì trong đó lâu quá vậy ? Có biết tôi lo lắm không ?
– Cậu ăn trúng cái bả thối gì thế ? Có gì mà lo với lắng chứ hả ? –Diệu Anh vì không thể chịu được sự đau đớn ập đến từ bả vai , ra sứckháng cự .
– Tôi , tôi xin lỗi ! – Nhận thấy hình như việc mình đang làm hơi lố , Hải Đăng liền buông tay ra , thấp giọng nhận lỗi .
Diệu Anh như được trả sự tự do , xoa xoa bả vai :
– Ừ , được rồi . Mà sao cậu không về lớp đi , ở đây làm gì ?
– Tôi … ừm , chuyện của tôi cậu không cần quan tâm . Thế nào rồi , cô nói gì ?
– Không có gì lớn lắm ! Chỉ là chép phạt bài giải 50 lần , trực nhật một tuần .
– Vậy thì ổn rồi ! Về lớp thôi !
Hải Đăng như trút được gánh nặng trong lòng , tự do choàng tay sangkhoác vai cô , tình tứ bước đi . Diệu Anh cũng không phản kháng gì , côcũng không hiểu tại sao , nhưng tự nhiên cô muốn Hải Đăng cứ thân thiếtvới cô như bây giờ .
– Mà này , Quỳnh Giao học giỏi toán thật nhỉ ? Bài tập làm đúng cả !
Diệu Anh nghe đến đây bỗng chột dạ , nhưng đã hứa sẽ không nói ra , cố diễn cho thật tốt để khỏi bị nghi ngờ :
– Nó ấy hả ? Ngu ba năm khôn một giờ !
Hải Đăng cười khẩy một cái , rõ ràng cô vẫn muốn che giấu . Nếu đã vậy , Hải Đăng sẽ là bạn diễn tuyệt vời cùng Diệu Anh :
– Bạn bè từ nhỏ đến lớn đấy hả ? Lợi dụng cơ hội nói xấu người ta là sao ?
– Ôi dào … bây giờ còn bênh vực nó , khiển trách tôi cơ !?
– Gì chứ lúc nào tôi cũng về phe của Anh mà ! Bất kể Anh nói gì tôi cũng nghe , dù cậu có nói con chó là con mèo .
– Thật chứ ?
– Tôi nói dối cậu thì được gì !?
– Được , là cậu tự nói , tôi không ép . Sau này tôi có nói gì cậucũng phải đồng tình đấy ! – Nhìn thấy cái gật đầu từ đối phương , DiệuAnh tủm tỉm cười .
Ở góc khuất hành lang , có người con gái , ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay , lòng đau như cắt . Sánh vai cùng nhau đi tình tứ như vậy , là muốn cho thiên hạ biết hai người là một cặp sao ?
Quỳnh Giao biết rõ Diệu Anh là trò cưng của thầy cô , ắt hẳn sẽ không có hình phạt gì lớn . Nhưng lâu trở lại như vậy , trong lòng cũng sinhchút lo lắng , mới cất công đến đây tìm Diệu Anh . Cứ tưởng Hải Đăng đira ngoài có việc gì đó , thật không ngờ , là đến hỏi han Diệu Anh .Chứng kiến cảnh tượng như thế , Quỳnh Giao không khỏi chán ghét Diệu Anh .
~~~~~ Ngược dòng thời gian ~~~~~
Mới sáng sớm , Quỳnh Giao đã lần mò sang phòng Diệu Anh mượn vở :
– Diệu Anh chinh chẹp ơiii !!!
Diệu Anh lúc này còn say giấc nồng trên giường , ậm ừ cho có :
– Ờ ờ , sao ?
– Cho tao mượn vở toán của mày nhé , tao chưa làm xong .
Diệu Anh nghe mấy chữ đó xong vội bật dậy , có gì đó không hài lòng hỏi :
– Sao mày chưa làm ?
– Tao … ừm , có vài bài không biết làm .
– Mượn để chép thì được .
– Không kịp đâu , toán tiết đầu mà . Cho tao mượn nộp cô luôn nhé !
– Vậy còn tao , vở đâu tao nộp cô ?
– Cô thu hết cả lớp vậy thôi chứ chỉ lấy những ai chưa có điểm thôi , vả lại mày có điểm rồi ! Cùng lắm cũng phạt nhẹ , cô không nỡ nặng tayvới mày đâu .
Ban đầu Diệu Anh còn ra chiều không đồng ý , nhưng ” nước chảy đá mòn ” . Quỳnh Giao năn nỉ một hồi Diệu Anh cũng thuận theo mà gật đầu .
~~~~~
Chiều hôm ấy , như đã hứa , Diệu Anh sẽ khao một chầu trà sữa cho Hải Đăng . Diệu Anh hiển nhiên cảm thấy áy náy . Nếu cô đi chung với HảiĐăng thì Quỳnh Giao sẽ nghĩ sao ? Thế rồi , có người lân la quay xuốngrủ rê :
– Mày uống trà sữa không ? Tao khao , đi chung với tao và Hải Đăng luôn .
– Được , miễn phí ngu gì không hưởng !?
– Okay !
Rủ rê thành công , Diệu Anh hớn hở quay lên . Có Quỳnh Giao đi chung , cô sẽ không cảm thấy có lỗi nữa . Mà như vậy cũng tốt , nhân cơ hội này Hải Đăng và Quỳnh Giao có thể gần nhau hơn .
Ấy vậy mà Diệu Anh không để ý , kẻ kế bên mặt mũi hằm hằm , lửa bốctận lên đỉnh đầu . Diệu Anh thật không biết điều , là ngu ngốc khônghiểu hay cố tình không hiểu cậu muốn đi riêng với cô ? Học thì thôngminh lắm , mà sao mấy chuyện này chẳng khôn lên được tí nào vậy ?
Bực bội Hải Đăng xách cặp đi trước , để lại câu đe dọa với con nhỏ đáng đánh đang nhởn nhơ bấm điện thoại :