Yêu Trọn Một Đời – Nguyệt Tầm Tinh

Chương 24



Tạ Dịch Thần không nghe thấy Mộ Sương tiếp tục ho nữa, anh mới rút tay về.

Tay còn lại nắm lấy túi nhựa, cuộn lại thành một nắm, ném nhẹ vào thùng rác không xa.

Mộ Sương sau khi ho xong thì không dám ăn quá nhanh nữa, nhai từng miếng nhỏ.

Cô bé bên cạnh không nói gì, ngồi ăn xong rồi tự thu dọn rác gọn gàng.

Cô bé bỗng nhiên đi đến ngồi bên cạnh Tạ Dịch Thần, kéo nhẹ tay áo anh, giọng nhỏ nhẹ: “Anh ơi?”

Tạ Dịch Thần nghiêng đầu: “Ừ?”

“Anh biết buộc tóc không? Bím tóc của em bị lỏng rồi.”

Cô bé chỉ vào mái tóc bên phải đã rơi xuống vai, hôm nay cô bé buộc tóc hai chùm cao, giờ một bên cao một bên thấp, rất không cân đối.

Bình thường cô bé rất chú ý đến hình tượng của mình, ban đầu định nhờ cô chị xinh đẹp giúp, nhưng thấy cô vẫn đang ăn sáng nên tìm anh trai này.

Tạ Dịch Thần nhìn qua tóc của cô bé, suy nghĩ rằng chỉ cần buộc cao lên một chút có lẽ không quá khó.

“Để anh thử xem sao.”

Kết quả là cái “thử xem sao” của một thẳng nam lại khiến cô bé nhỏ nhắn “kêu ca.”

“Anh ơi, đau quá, anh buộc chặt quá rồi…”

“Anh ơi, lần này có vẻ hơi lỏng.”

Cô bé lắc đầu, mái tóc lại rơi xuống vai.

Tạ Dịch Thần cầm chiếc dây buộc tóc nhỏ màu đen trong tay, cảm thấy hơi đau đầu.

Mộ Sương vừa ăn xong bữa sáng chỉ ngồi yên đó, nhìn hai người một lớn một nhỏ, người lớn thì đẹp trai, đứa nhỏ thì đáng yêu.

Ánh mắt Tạ Dịch Thần nhìn cô bé cũng dịu dàng hơn so với thường ngày, bớt đi vẻ lạnh lùng xa cách.

Đây là lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt bất lực như thế của người đàn ông này, không nhịn được mà khẽ mỉm cười.

Tạ Dịch Thần bắt gặp nụ cười ấy, anh bế cô bé lên đùi, giao “nhiệm vụ khó nhằn” này cho cô, “Cô làm thử xem.”

Mộ Sương nhẹ nhàng tháo chiếc dây buộc tóc vô dụng trên đầu cô bé ra, đặt vào tay Tạ Dịch Thần, cằm hơi hếch lên, “Để tôi cho anh thấy kỹ thuật thực sự.”

Cô nói với cô bé, “Đổi kiểu tóc được không, chị giúp em buộc kiểu đẹp hơn nhé.”

Cô bé vốn là người yêu thích cái đẹp, nghe nói có kiểu tóc “đẹp hơn” lập tức đồng ý: “Được ạ.”

Tạ Dịch Thần chăm chú quan sát động tác của Mộ Sương. Cô không buộc tất cả tóc lên ngay mà dùng ngón tay chải qua chải lại, làm thẳng tóc rồi chia thành hai phần, sau đó bắt đầu tết tóc.

Ban đầu chỉ là hai phần, không biết từ đâu lại lấy ra thêm một chút tóc, rồi biến thành ba, bốn phần.

Khi tết đến cuối đuôi tóc, cô xòe lòng bàn tay ra trước mặt anh, thấy Tạ Dịch Thần không phản ứng, liền nhắc, “Dây buộc tóc.”

Trong đầu Tạ Dịch Thần vẫn đang mải nghĩ về cách mà tóc từ một phần lại biến thành một kiểu tết khó hiểu như vậy, vẻ mặt anh hiếm khi ngây ngô.

Phải mất một lúc anh mới đưa chiếc dây buộc tóc trong tay cho Mộ Sương.

Mộ Sương làm xong bên trái rồi lại chuyển sang bên phải, vẫn làm như ban nãy nhưng tốc độ nhanh hơn rõ rệt.

Tạ Dịch Thần đến tận hôm nay mới biết rằng, hóa ra ngón tay của phụ nữ có thể khéo léo như vậy, tóc của cô bé lại có thể tạo thành nhiều kiểu đến thế.

Mộ Sương thấy anh nhìn chằm chằm, cô có chút tự đắc.

Làm xong, cô còn cầm điện thoại của Tạ Dịch Thần, mở camera chụp mấy tấm ở các góc khác nhau cho cô bé xem.

Cô bé vui sướng khôn xiết, vì mẹ cô bé cũng không biết tết tóc kiểu này, chỉ biết buộc đuôi ngựa đơn giản.

Cô bé sờ mái tóc mới, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, giọng nói đầy ngạc nhiên: “Đẹp quá! Cảm ơn chị.”

Mộ Sương nhận lời khen ngợi, cũng rất vui, xoa xoa đầu nhỏ của cô bé, “Không có gì.”

“Mẹ ơi!”

Cô bé đột nhiên hét lên một tiếng.

Cô nhảy chân sáo tới trước, đáp xuống an toàn, rồi chạy về phía người phụ nữ.

Người phụ nữ ăn mặc hàng hiệu, váy, túi xách nhỏ đều của Chanel.

Trang điểm trẻ trung và tinh tế, đôi giày cao gót khẽ kêu cọt kẹt, cô ta thanh lịch bước về phía này.

Cô ta nắm tay cô bé rồi đi, không thèm nhìn họ, chẳng nói lời nào, vẻ mặt lạnh nhạt.

Cô bé quay đầu lại nhìn Mộ Sương và Tạ Dịch Thần vẫn đứng tại chỗ, nở nụ cười tươi rói nói lời tạm biệt.

Mộ Sương vẫy tay chào tạm biệt, nhìn bóng dáng hai người dần khuất xa.

Cô bất ngờ hỏi, “Tạ Dịch Thần, anh thấy cô bé đó có phải rất hiểu chuyện không?”

Cô bé bị bệnh, một mình ở bệnh viện truyền dịch, không khóc không nháo.

Mẹ đến cũng không than vãn gì, còn có thể cười nói lời tạm biệt với họ.

Tại sao có những người rõ ràng không phải là mặt trời, nhưng vẫn luôn là mặt trời trong mắt người khác.

Tạ Dịch Thần: “Rất hiểu chuyện.”

“Nhưng đôi khi, hai chữ ‘hiểu chuyện’ không phải là một cái nhãn tốt. Ít nhất, nó không nên gắn lên người cô bé sớm như vậy.”

Quan điểm của anh và Mộ Sương có sự đồng cảm.

Có lúc Mộ Sương không cho rằng hai chữ “hiểu chuyện” là một lời khen cho người khác.

Cái nhãn này giống như một cái khóa, khóa chặt sự ngang bướng mà một số đứa trẻ đáng lẽ phải có trong độ tuổi của mình.

“Đi thôi, về nào.”



Tạ Dịch Thần bế Mộ Sương đặt vào ghế sau xe, để chân bị thương của cô được kê cao lên, tư thế hai chân tạo thành góc 90 độ.

Vì được nuôi dưỡng như một tiểu thư từ nhỏ, Mộ Sương không quen với tư thế này, cô nhỏ giọng càu nhàu: “Chẳng có chút thục nữ nào cả.”

Tạ Dịch Thần đang ngồi vào ghế lái, tai thính nghe thấy câu này anh quay đầu lại.

“Cô chủ Mộ yên tâm, chỉ có mình tôi thấy thôi.”

Lời nói như an ủi này lại khiến Mộ Sương cảm thấy như anh đang chế nhạo, cô đáp lại: “Nếu anh đã thấy rồi, thì tự móc mắt mình đi.”

Tạ Dịch Thần thuần thục xoay vô-lăng, quay xe lại, động tác gọn gàng và dứt khoát, vừa lái vừa đáp: “Nếu tôi mù thì ai sẽ lái xe cho cô?”

Mộ Sương định nói “Tôi tự lái được”, nhưng rồi lại nghĩ đến việc hiện tại chỉ có một chân là có thể cử động, nên đành nuốt lời lại.

Lúc đó đang là giờ cao điểm buổi sáng, xe cộ trên đường chen chúc nhau, chẳng ai nhường ai.

Cứ mỗi lần có xe di chuyển, những xe khác cũng tiến lên, cứ thế chơi trò xếp hàng như tàu hỏa.

Lưng Mộ Sương dựa vào cửa xe, hai tay khoanh lại, cơn buồn ngủ ập đến, đầu từ từ nghiêng sang một bên.

Trong giấc ngủ chập chờn, cô nghĩ đến cô bé mà mình gặp hôm nay, rồi lại nhớ về bản thân mình khi xưa, và một số chuyện trong quá khứ.

Hồi nhỏ, thời gian Mộ Sương ở bên cạnh ba mẹ rất ít.

Ba cô, Mộ Bá Sơn, vừa tiếp quản tập đoàn Mộ Thị liền có rất nhiều công việc cần xử lý, thường bận rộn đến mức không thấy mặt mũi đâu.

Mẹ cô, An Nhã Trúc, là một luật sư, luôn ra khỏi nhà từ sớm và về muộn, bận rộn gặp gỡ khách hàng.

Còn Mộ Sương, từ khi chưa chào đời đã trở thành đối tượng ghen tị của mọi người.

Cô là cô chủ tương lai của nhà họ Mộ, là kết quả của cuộc hôn nhân liên gia giữa hai nhà họ Mộ và An, ngay từ khi sinh ra đã đứng ở vạch xuất phát của người chiến thắng.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô phải gánh vác nhiều hơn.

An Nhã Trúc là một người phụ nữ có tính kiểm soát và hiếu thắng rất mạnh, bà dồn hết tâm sức vào việc nuôi dạy cô, đăng ký cho cô vô số lớp học năng khiếu, học chơi nhiều loại nhạc cụ.

Mẹ cô luôn nhắc nhở cô rằng, thi cử chỉ có thể đứng nhất, thi đấu chỉ có thể giành giải nhất…

Hồi nhỏ, trong mắt các họ hàng và bạn bè, Mộ Sương luôn là “con nhà người ta”, họ thường khen ngợi cô rằng: “Mộ Sương thật hiểu chuyện, cái gì cũng biết, học hành cũng giỏi. Không như con tôi, cái gì cũng cần phải chăm sóc, cái gì cũng phải nhắc nhở…”

Cô đã lớn lên trong sự “hiểu chuyện” như thế.

Mộ Sương nghĩ rằng mình đã làm đủ tốt rồi, cô luôn nỗ lực để không gây phiền toái cho cha mẹ, việc gì có thể tự làm thì không bao giờ nhờ người khác.

Chơi đàn đến mức ngón tay rướm máu, tập múa đến chân biến dạng, học hành đến khuya, tất cả chỉ để giành lấy các danh hiệu cao nhất.

Nhưng cô lại không thể chờ được một lời khen ngợi từ cha mẹ mình.

Mọi nỗ lực của cô, trong mắt họ, là điều hiển nhiên phải làm.



Cửa xe đột ngột mở ra, gió từ bên ngoài lùa vào mang theo hơi nóng, trong khoảnh khắc những ký ức đó bị kéo trở lại.

Mộ Sương ngẩng đầu lên, nhận ra mình đã về đến nhà.

Tạ Dịch Thần cúi người, nửa thân người dựa vào trong xe, định bế cô lên thì bắt gặp khoảnh khắc cô đang thất thần.

Khóe mắt cô gái đỏ hoe, ở góc mắt bỗng nhiên rơi xuống một giọt lệ.

Như một viên ngọc trai trong suốt lấp lánh.

Ngực anh bất giác đau nhói.

Giọng Tạ Dịch Thần trở nên mềm mại, mang theo sự dịu dàng: “Sao vậy…”

Câu hỏi chưa kịp dứt đã bị cắt ngang bởi cái ôm bất ngờ của cô.

Mộ Sương vòng tay ôm lấy cổ anh, cằm tựa vào vai anh, cơ thể hai người kề sát vào nhau.

Tạ Dịch Thần khựng lại tại chỗ, hai tay chống lên tấm đệm mềm mại, giữ nguyên tư thế cứng đờ, không nhúc nhích.

Thời gian dường như ngưng đọng lại vài giây.

Lặng im mà dài đằng đẵng.

Tạ Dịch Thần từ từ nâng tay lên, lòng bàn tay đặt lên phía sau đầu cô, những sợi tóc mềm mại của cô gái còn mang theo hương thơm ngào ngạt.

Anh nhẹ nhàng xoa xoa, như muốn an ủi.

“Cô chủ!”

Dì Chu nghe thấy tiếng xe liền chạy ra.

Không khí ấm áp trong xe bỗng chốc tan biến.

Tạ Dịch Thần vẫn giữ nguyên tư thế đó, tay đặt lên eo cô, rồi vòng qua chân, bế Mộ Sương ra khỏi xe.

Dì Chu nhìn thấy Mộ Sương được anh bế ra, không phát hiện ra sự khác thường giữa hai người, lo lắng hỏi về vết thương của cô.

Tạ Dịch Thần vừa bế cô vào nhà vừa lặp lại lời của bác sĩ: “Bị trật khớp, không gãy xương, nghỉ ngơi một hai tuần là ổn.”

Dì Chu nghe xong thở phào nhẹ nhõm, trong đầu nhanh chóng nghĩ ra thực đơn cho ngày mai: “Vậy mai dì đi chợ mua ít chân giò về hầm, bổ dưỡng cho cô chủ.”

Tâm trạng Mộ Sương vốn đang phiền muộn, nghe đến “chân giò” liền thay đổi.

Cô nằm trong vòng tay anh, khuôn mặt hiện rõ vẻ chán ghét, từ chối: “Không cần, cháu không ăn.”

Tạ Dịch Thần nhận thấy tâm trạng cô đã có sự thay đổi, ánh mắt anh khẽ động, lời nói có ý đùa cợt: “Ăn gì bổ nấy, tốt lắm.”

Ăn gì bổ nấy!

Anh vừa dứt lời, cổ bị một lực kéo mạnh sang một bên.

Mộ Sương siết chặt tay đang ôm cổ anh, kéo về phía mình.

Nhìn gần, gương mặt người đàn ông này càng trở nên hoàn hảo. Anh có xương mặt đẹp, lông mày kiếm, mắt sáng, mũi cao, môi mỏng, là kiểu người điển trai mà chỉ cần nhìn thoáng qua đã gây ấn tượng.

Lúc này, trong mắt anh là một chút ngạc nhiên hiếm có, lại pha lẫn chút mơ hồ, so với khi anh thường giữ gương mặt lạnh lùng thì biểu cảm này sinh động hơn nhiều.

Mộ Sương nhìn gương mặt đẹp quá đáng trước mắt, khí thế giận dữ lúc nãy đột nhiên giảm đi, cô nén lại cơn xúc động muốn đánh người.

Đôi mắt đẹp của cô mở to, giọng nói mang theo một chút đe dọa: “Anh đừng nói thêm nữa.”

“Cứ im lặng mà làm một người đẹp trai bình thường đi, được, chứ?”