Tạ Minh Lãng: “Được rồi, em không muốn nghe mấy lời ngọt ngào của hai người đâu.”
“Không còn gì nữa chứ? Nếu không thì em đi làm việc tiếp đây, cả đống công việc đang chờ em.”
Tạ Dịch Thần đáp một tiếng rồi nói thêm: “Cảm ơn cậu.”
Không cần cảm ơn gì đâu.
Tạ Minh Lãng cười, đáp lại: “Hy vọng anh chiều nay đi làm đúng giờ, lúc đó em thật sự sẽ rất biết ơn.”
Tạ Dịch Thần: “…”
Lúc này trong phòng trà bắt đầu có những cụ già đến, họ đều là những bệnh nhân lâu năm đã đặt lịch hẹn trước ở phòng khám của ông cụ Thẩm.
Giữa nhóm người già, Tạ Dịch Thần nổi bật với dáng vẻ trẻ trung, cao lớn. Anh ngồi trên chiếc ghế mây dài, gương mặt lạnh lùng, góc cạnh, toát lên sự quý phái và xa cách. Với bộ đồ vest đen và đôi chân dài bắt chéo một cách thanh lịch, anh trở thành tâm điểm chú ý với sự khó gần.
Những cụ già này sau khi biết Tạ Dịch Thần là cháu của ông chủ phòng khám, không khỏi tò mò và bắt đầu hỏi thăm về đời sống cá nhân của anh.
Vì ngoại hình anh quá xuất chúng, thậm chí còn đề nghị gán ghép với các cháu gái chưa có người yêu của họ.
Ông cụ Thẩm thừa dịp nghỉ ngơi nên đến xem cháu ngoại của mình, mới phát hiện anh đang trở thành “đối tượng” của mấy người ở đây.
Tạ Dịch Thần vẫn giữ nụ cười lịch sự, giơ tay cho họ xem chiếc nhẫn trên ngón tay: “Xin lỗi, cháu đã có vợ sắp cưới rồi.”
Ông cụ Thẩm thấy vậy liền hiểu tình hình, giải vây giúp anh: “Mọi người đến đây khám bệnh hay đến để tìm hiểu về cháu tôi vậy?”
Mấy cụ già là bạn lâu năm của ông, cũng cười đáp:
“Khám bệnh, nhưng cũng muốn xem cháu của ông thế nào.”
“Ông giấu một cậu cháu điển trai như thế mà bây giờ mới tiết lộ, lại còn đã đính hôn nữa, thật không công bằng.”
“Cháu gái cũng được, cháu ngoại tôi vẫn còn độc thân, tuy không đẹp trai bằng đứa cháu này của ông nhưng cũng không kém đâu, cao 1m8, giới tính nam…”
Hiện tại đã biến thành đại hội mai mối, các ông bà cụ đều giới thiệu thông tin cá nhân của cháu mình ra hết, muốn bắt lấy cơ hội này.
Ông cụ Thẩm thấy họ đều khen Tạ Dịch Thần nên cười ha ha, tâm tình rất vui, thâmj chí còn hứng thú mai mối cho họ. Ông chỉ vào hai cụ già vừa nói, “Ông có cháu gái chưa đính hôn, còn ông có cháu ngoại cao 1m8, hai người kết thông gia với nhau là được một đôi rồi không phải sao?”
Hai người nọ vừa nghe xong liền ngồi lại gần nhau để nói chuyện.
Tạ Dịch Thần chỉ đợi sau khi ông cụ Thẩm dứt lời mới lên tiếng: “Ông ngoại.”
Ông cụ Thẩm đáp lời, “Đi theo ông, ông sẽ nhờ người bốc thuốc cho con.”
Vị thầy thuốc trong phòng khám nhanh chóng bốc thuốc theo đơn của ông Thẩm, gói lại cẩn thận.
Ông cụ đưa túi thuốc cho Tạ Dịch Thần, cẩn thận dặn dò cách dùng và liều lượng.
Tạ Dịch Thần chăm chú ghi nhớ.
“Ông ngoại, ngoài việc uống thuốc, có cách nào khác để hỗ trợ điều trị không?”
Ông Thẩm nghĩ về tình trạng của Mộ Sương mà ông đã bắt mạch hôm trước, rồi hỏi: “Mộ Sương không hay vận động lắm phải không?”
Tạ Dịch Thần nhớ lại những ngày sống cùng Mộ Sương ở nhà cô, đúng là anh hầu như không thấy cô tập thể dục bao giờ.
Thấy Tạ Dịch Thần im lặng, ông cụ Thẩm hiểu ngay và tiếp lời: “Thể lực con bé khá yếu, tăng cường vận động cũng sẽ giúp ích.”
“Vâng, cháu hiểu rồi.”
Lúc này, khách trong phòng trà bắt đầu đông lên, Tạ Dịch Thần bèn cáo lui.
Ông Thẩm cũng bận việc nên chỉ nhắn lại: “Rảnh thì về nhà ông ăn cơm.”
…
Khi Tạ Dịch Thần về nhà, Mộ Sương đã thức dậy. Buổi sáng, anh có để lại một mảnh giấy trên đầu giường, bảo rằng anh phải đến phòng khám của ông ngoại.
Thấy anh về nhà tay xách một túi thuốc, Mộ Sương ngay lập tức đoán ra đó là thuốc dành cho cô.
Cô vốn nghĩ việc uống thuốc Đông y đã là thử thách lớn, không ngờ thử thách còn lớn hơn đang chờ đợi phía sau.
“Vận động sao?”
Trong phòng khách có lò sưởi, Tạ Dịch Thần vừa cởi áo khoác treo lên giá vừa đáp: “Ừ, từ hôm nay anh sẽ giúp em tập thể dục để cải thiện sức khỏe.”
Ngôi nhà này có tầng hai với phòng ngủ chính, phòng thay đồ, phòng làm việc và cả phòng tập thể dục. Thiết bị tập luyện đã được chuẩn bị từ trước.
Mộ Sương định bướng bỉnh trốn tránh, nhưng Tạ Dịch Thần không nói nhiều, kéo cô thẳng đến phòng tập.
Họ bắt đầu với màn khởi động nhẹ nhàng, sau đó Mộ Sương đi bộ chậm trên máy chạy bộ trong năm phút, rồi tăng tốc đi nhanh thêm năm phút nữa. Đến khi máy chuyển sang chế độ chạy bộ, cô đã không thể trụ được đến năm phút, miệng liên tục kêu mệt.
Tạ Dịch Thần biết rằng không thể ép cô quá ngay từ đầu, nên bảo cô nghỉ một lát. Nhưng khi Mộ Sương ngồi xuống nghỉ, cô không muốn đứng dậy nữa.
Cô ngồi bệt xuống sàn, ôm chặt lấy chân Tạ Dịch Thần, ngẩng đầu lên nũng nịu, bĩu môi và hai má hơi ửng hồng, đôi mắt long lanh như nước, vừa quyến rũ lại vừa tội nghiệp.
Tạ Dịch Thần nhìn cô, cảm giác cảnh này thật quen thuộc, giống như con mèo Ragdoll mà cô từng nuôi cũng dùng chiêu này để làm nũng.
Anh ngồi xổm xuống, lòng mềm nhũn: “Được rồi, không chạy nữa.”
Mộ Sương cười rạng rỡ, tưởng rằng mình đã được “giải phóng”, thậm chí còn chủ động hôn anh một cái.
Nhưng rồi câu nói tiếp theo của anh khiến cô tỉnh mộng: “Bây giờ chuyển sang tập gập bụng.”
Mộ Sương: “…”
Cô cảm thấy bản thân đã phí cả biểu cảm, lại còn lãng phí cả một cái hôn.
Tạ Dịch Thần kéo cô đến tấm thảm yoga, bảo cô ngồi xuống, hai chân khép lại và co gối. Anh ngồi trước mặt, giữ chặt hai chân của cô.
“Ngày xưa em làm bài kiểm tra thể chất ở trường, một phút làm được bao nhiêu cái?” anh hỏi.
Mộ Sương có chút lo lắng, nên nói khống lên một chút: “30 cái.”
Tạ Dịch Thần nhìn cô với ánh mắt đầy nghi ngờ, cô liền nhanh chóng sửa lại: “Thôi được rồi, 20 cái.”
Con số này còn chưa bằng một nửa những gì Tạ Dịch Thần có thể làm, anh vỗ nhẹ vào chân cô: “Vậy hôm nay em làm thử 21 cái.”
Nghe đến đây, Mộ Sương bắt đầu hối hận, giá mà cô nói chỉ 10 cái thôi.
Tạ Dịch Thần lấy đâu ra một chiếc đồng hồ bấm giờ, bắt đầu đếm ngược và giúp cô đếm số lần thực hiện.
Đến cái thứ 15, Mộ Sương bắt đầu đuối sức rõ rệt. Tay cô ôm đầu, mặt đỏ bừng, nhưng cố mãi mà không thể ngồi dậy nổi.
Cô làm đến cái thứ 17 rồi đành bỏ cuộc, thả tay xuống, nằm phịch trên thảm, thở hổn hển.
Tạ Dịch Thần thả chân cô ra, tay đặt lên đầu gối, nhướng mày: “Không phải em nói được 20 cái sao?”
Mộ Sương đảo mắt một vòng, rồi thú thật: “Đôi khi có Kiều Âm giúp em khống lên một chút mà.”
Cô lí nhí, “… Anh chẳng thèm kéo em chút nào.”
Hồi cấp ba, cô và Kiều Âm cùng lớp, cả hai đều ghét giờ thể dục, đặc biệt là bài kiểm tra thể chất. Thế nên khi làm bài tập, họ thường giúp đỡ nhau một chút, kéo lên để có thêm điểm.
Mộ Sương bào chữa: “Với lại, em vừa chạy bộ xong, chưa kịp nghỉ ngơi đủ nên mới mất phong độ như vậy.”
Tạ Dịch Thần cười khẽ, có chút bất đắc dĩ.
“Được rồi, anh sẽ kéo em lên, làm thêm vài cái nữa.”
Mộ Sương không ngờ anh vẫn kiên quyết như vậy, đành ngoan ngoãn đưa tay cho anh nắm lấy.
Cô cứ nghĩ “vài cái nữa” chắc chỉ là năm cái thôi, nhưng mỗi lần cô định bỏ cuộc, Tạ Dịch Thần lại động viên: “Thêm một cái nữa thôi.”
Cứ thế, Mộ Sương bị anh lôi kéo mà làm thêm hơn 20 cái.
Cuối cùng, mồ hôi rịn ra trên trán cô, chảy dọc theo má xuống, cả người tê dại sau buổi tập.
Cô thở dốc, giọng nói trở nên chậm rãi vì mệt: “Không làm nữa, thật sự là em hết sức rồi, không thể động đậy nổi.”
Tạ Dịch Thần lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cô, nhìn cô thở dốc, vẫn chưa hồi phục, anh thở dài: “Thể lực em như này sau này phải làm sao đây?”
Tạ Dịch Thần bóp nhẹ má cô, lời nói trở nên thẳng thắn: “Sau này trên giường phải làm sao?”
Nghe rõ câu này, mắt Mộ Sương từ từ mở to, sắc đỏ một lần nữa leo lên hai má: “Anh đang, nói, gì vậy!”
Mộ Sương bắt đầu nghi ngờ mục đích thật sự của Tạ Dịch Thần khi ép cô tập thể dục.
Cô chợt nhớ lại mấy lời của Kiều Âm khi đến phòng làm việc của cô vài hôm trước, chứng kiến Tạ Dịch Thần trưa nào cũng đến ăn trưa cùng cô.
“Tạ Dịch Thần quá bám dính cậu rồi đấy, mà này, môi cậu đỏ như thế, hẳn là hai người hôn lâu lắm nhỉ?”
“Chẳng lẽ ngoài môi ra, anh ta còn hôn ở đâu nữa à?”
“Cậu mặc áo len cổ cao có phải để che dấu vết gì không?”
Mộ Sương cảm thấy bất lực trước loạt câu hỏi của Kiều Âm, “Giờ đang là mùa đông, mặc áo cổ cao chẳng phải chuyện bình thường sao.”
Kiều Âm nhắm mắt nói dối: “Không hề bình thường.”
Cô ấy còn cố kéo cổ áo của Mộ Sương xuống để kiểm tra, nhưng chẳng thấy dấu vết gì khả nghi.
Kiều Âm nói: “Tạ Dịch Thần đúng là kiềm chế giỏi thật. Nhưng cẩn thận đấy.”
Mộ Sương: “???”
Kiều Âm cười tinh nghịch: “Mắt nhìn người đàn ông của mình chưa bao giờ sai. Họ càng đàng hoàng bao nhiêu, thì trên giường lại càng nguy hiểm bấy nhiêu.”
Tạ Dịch Thần thấy mặt Mộ Sương đỏ bừng lên, cố ý hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Mộ Sương bực mình: “Là anh đang nghĩ gì mới đúng!”
Tạ Dịch Thần liền đáp lại: “Em nghĩ gì thì anh nghĩ đó.”
Mộ Sương: “…”
Cô lập tức phủ nhận: “Em đâu có nghĩ gì đâu!”
“Ồ, nhưng anh thì có nghĩ.” Tạ Dịch Thần không chơi theo quy tắc.
Mộ Sương cảm thấy không thể đấu lại anh nữa, quyết định không thảo luận tiếp.
Cô đứng dậy định bỏ đi, giọng lắp bắp: “Em đói rồi, em muốn ăn cơm.”
Cô chuyển đề tài quá lộ liễu, nhưng Tạ Dịch Thần không vạch trần. Anh biết việc tập thể dục không thể nóng vội, chỉ nhẹ nhàng nói theo bóng lưng cô:
“Ngày mai tiếp tục nhé.”
…
Bữa trưa hôm đó là do chính Tạ Dịch Thần nấu, đồ ăn được người giúp việc mua từ sáng.
Cả người Mộ Sương đầy mồ hôi sau khi tập thể dục, nghỉ ngơi rồi Mộ Sương đi tắm. Khi bước ra, cô đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.
Ở tầng một, Tạ Dịch Thần đang đứng ở quầy bếp, tay điêu luyện xào nấu.
Mộ Sương tiến lại gần, từ phía sau cô vòng tay ôm lấy anh, trêu chọc: “Tổng giám đốc Tiểu Tạ đảm đang quá.”
Tạ Dịch Thần một tay cầm nồi, nghiêng người sang một bên, mặt quay về phía cô, đáp: “Vậy cô Mộ có phần thưởng gì cho anh không?”
Anh nghiêng mặt qua, cô đươngg nhiên biết anh muốn gì, Mộ Sương ngoan ngoãn tiến đến hôn lên môi anh một cái, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.
Khi Tạ Dịch Thần định quay đầu lại để nhận thêm, Mộ Sương đã vội ngăn lại, cười khúc khích: “Món ăn sắp cháy rồi, tổng giám đốc Tiểu Tạ.”
Tổng giám đốc Tiểu Tạ đành ngoan ngoãn tiếp tục nấu ăn.
Mộ Sương vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy anh từ phía sau, lặng lẽ nhìn anh nấu nướng.
Trong không gian yên tĩnh này, chỉ có hai người bọn họ. Nhìn dáng vẻ chăm chú của anh khi nấu ăn, vô cùng nghiêm túc mà quyến rũ lạ thường.
Cô bống thấy hạnh phúc. Được một người đàn ông yêu thương hết lòng, vì mình mà nấu từng món ăn, cảm giác đó quá đỗi ấm áp.
Khi Tạ Dịch Thần đặt đĩa thức ăn lên bàn, thấy Mộ Sương vẫn đứng ngẩn ngơ, anh hỏi: “Em đang nghĩ gì thế? Rửa tay đi, đến giờ ăn rồi.”
“Tạ Dịch Thần.” Cô gọi tên anh.
“Ừ?”
“Em yêu anh.”
Tạ Dịch Thần hơi sững sờ trước lời tỏ tình bất ngờ của cô, nhìn món ăn trên tay, ánh mắt vô cùng khó hiểu.
“Hóa ra chỉ cần nấu ăn cho em là có thể nghe được câu này à?”
Anh còn nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy để anh đi nấu thêm món nữa.”
Mộ Sương: “…”
Hay ghê, không khí lãng mạn tan biến ngay lập tức.
Cô còn chưa kịp nghe câu mà mình mong đợi.
Mặt Mộ Sương biến sắc, giận dỗi buông tay không thèm ôm anh, rồi quay lưng đi.
Nhưng khi vừa bước được một bước, Tạ Dịch Thần đã vòng tay ôm eo cô từ phía sau, giọng trầm ấm nói nhỏ bên tai: “Anh chỉ đùa thôi.”