Doãn Trạch: "Thiên Bảo, con làm gì vậy? Không được hỗn láo với Gia Hoàng!"
Đào Lệ Vân: "Hãy mau xin lỗi anh ngay cho mẹ!...Thiên Bảo, con có đang nghe mẹ nói không!?"
Cái tát mà Doãn Thiên Bảo vung xuống vốn dĩ là muốn nhắm vào Lâm Dịch Anh. Thế nhưng Tôn Gia Hoàng lại là người nhận thay cho cậu.
Anh đứng dậy, mang Dịch Anh giấu ra sau lưng, dùng thân mình che chắn cho cậu mà đối diện với Doãn Thiên Bảo bằng gương mặt lạnh tanh chẳng chút biểu cảm. Tôn Gia Hoàng không hề tức giận, ngược lại còn rất bình thản chấp nhận cái tát đó xem như là trả hết cho Doãn Thiên Bảo vì những tổn thương mà y phải chịu đựng.
Ánh mắt hờ hững, anh nhìn thẳng vào con người phía đối diện. "Đứa em trai bé bỏng mà anh đã từng rất yêu thương... đến hiện tại đã lớn như thế này rồi. Đáng lẽ ra lâu ngày gặp lại thì anh đã có thể xoa đầu em và cùng em vui vẻ cười nói với nhau. Nhưng tiếc quá, khiến cho em hiểu lầm và hy vọng nhiều đến vậy là lỗi của anh, nên thứ lỗi anh không thể để em ngày càng lún sâu thêm được nữa."
"Thiên Bảo, xin lỗi. Anh chỉ xem em như em trai mà thôi!"
Từng lời nói đó tựa như những nhát dao sắt bén liên tục cắt khứa vào tâm can của Doãn Thiên Bảo. Y tức giận siết chặt hai bàn tay đến bật cả máu cũng không thấy đau. Nước mắt chảy ra giàn giụa, y nắm lấy tay của Tôn Gia Hoàng mà khó khăn thốt ra những lời dường như bị nghẹn lại nơi cổ họng. Cảm giác bị bỏ rơi...khốn nạn thật đấy.
"Gia...Gia...Hoàng à, anh...anh đừng nói vậy mà. Đừng bỏ rơi em mà anh ơi. Em...em thật sự yêu anh nhiều lắm, em không muốn làm em trai của anh đâu."
"Tất cả những điều em đã nói với anh vào bốn năm trước...hoàn toàn là thật lòng cả."
"Có phải lúc đó anh chê em còn nhỏ nên nghĩ em nói đùa có đúng không. Nhưng hiện tại em đã trưởng thành rồi. Anh nhìn xem...em đủ lớn để nghiêm túc yêu anh rồi mà. Xin anh đừng đối xử với em như vậy."
Thương thay cho số phận của những con người ôm ấp hai chữ "đơn phương", hy vọng làm chi thật nhiều để rồi thất vọng cũng thật đau. Doãn Thiên Bảo cứ khóc lóc mà níu kéo mãi không thôi, khiến cho hai người làm cha mẹ đứng bên ngoài mà lòng đau như cắt. Đến cả Lâm Dịch Anh cũng cảm thấy có chút thương xót cho y.
Doãn Thiên Hạo trầm tư ở một góc trong căn phòng. Cũng giống như cha mẹ mình, anh lại càng không biết phải nên mở miệng như thế nào cho đúng. Một bên là đứa em trai ruột thịt cùng cha cùng mẹ sinh ra; bên còn lại là người anh kết nghĩa tuy không chung huyết thống nhưng từ lâu cả hai cũng đã xem nhau như máu mủ. Suy cho cùng trong chuyện này một phần cũng là vì Doãn Thiên Bảo đã lầm tưởng mà sinh tương tư, phần khác cũng do Tôn Gia Hoàng năm xưa đã không chịu giải thích rõ ràng vì nghĩ Thiên Bảo đơn giản chỉ là một phút bồng bột của tuổi trẻ nên mới dễ dàng nói lời tỏ tình với anh như vậy.
Nếu cả đôi bên ai cũng đều có lỗi của riêng mình, thôi thì hãy để cho người trong cuộc tự sửa chữa đi vậy. Biết đâu rồi mọi chuyện sẽ lại trở nên tốt đẹp như ban đầu?
Còn nếu không...chí ít Doãn Thiên Bảo sẽ chỉ phải đau khổ một lần rồi thôi...
"Thiên Bảo, anh xin lỗi."
Ngoài câu "xin lỗi" ra, Tôn Gia Hoàng cũng chẳng biết phải nên nói thêm điều gì nữa để giúp xoa dịu lên tâm hồn của Doãn Thiên Bảo. Hai người ân lớn nhất trong cuộc đời anh anh còn chưa kịp chào hỏi, thế mà lại phải rơi vào tình huống khó xử như vầy.
Hướng ánh mắt kính trọng sang Đào Lệ Vân, Tôn Gia Hoàng ngụ ý muốn nhờ bà đến giúp an ủi Thiên Bảo.
"Chuyện này hãy dừng lại ở đây đi, em chỉ mới vừa về nước nên nghỉ ngơi trước đã. Lão gia, phu nhân...rất xin lỗi hai người."
Hiểu được ý tứ của anh, Đào Lệ Vân nhanh chóng bước lại xoa lên vai của đứa con yêu. Trên gương mặt của người làm mẹ lúc này cũng liền hiện lên vài nét chua xót.
"Thiên Bảo à!..."-Bà đưa tay lau nước mắt cho y mà đến lượt mình rưng rưng ngấn lệ.
Nhẹ nhàng như lời hát ru, Đào Lệ Vân khuyên nhủ:
"Thiên Bảo của mẹ đừng khóc... Con trai ngoan nghe mẹ nói này. Con có còn nhớ không vào năm con lên mười tuổi, lúc đó cạnh nhà của chúng ta có một đứa nhóc bằng tuổi con. Đứa nhóc đó cũng rất thích Gia Hoàng giống như Thiên Bảo của mẹ vậy. Đặc biệt nó còn ở trước mặt con mà tuyên bố rằng sau này lớn lên nhất định sẽ cưới cho bằng được Gia Hoàng. Và...con có biết con đã đáp trả lại như thế nào không?"
Đào Lệ Vân bỗng khựng người. Bà sụt sùi vài giây, cố nén nỗi đau lòng vì thương con vào trong rồi chậm rãi kể tiếp câu chuyện.
"Lúc đó con nói anh Gia Hoàng chắc chắn sẽ không bao giờ chịu cưới đứa nhóc đó đâu. Vì Gia Hoàng không có thích đứa nhóc đó, mà nếu đã không thích rồi thì sẽ không thể ép buộc anh ấy được. Con nhớ chứ? Và con à... Trong chuyện tình cảm cũng giống như vậy đấy! Chúng ta là con người, chúng ta có quyền được mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình. Nhưng không phải vì vậy mà ta có thể bắt người khác phải yêu lại mình đâu con. Cá nhân khi yêu là mong muốn cho người ấy được hạnh phúc chứ không phải là sở hữu. Con yêu Gia Hoàng, thì con hãy tự hào bởi bản thân đã thực sự yêu bằng cả con tim, và nên mừng cho anh vì đã tìm được một nửa còn lại của cuộc đời mình thay vì mù quáng để rồi đau khổ như vậy."
Mặc cho Đào Lệ Vân khuyên nhủ hết lời, cố gắng dùng cả tình thương của người mẹ để an ủi, nhưng Doãn Thiên Bảo vừa mới thất tình nào có chịu nghe theo? Y vùng vằng hét toáng lên, xém chút nữa đã khiến mẹ mình bị ngã.
"Mẹ đừng nói nữa con không muốn nghe!"
Doãn Trạch và Doãn Thiên Hạo đồng thanh: "THIÊN BẢO."
Bỏ ngoài tai hết tất cả, Doãn Thiên Bảo vẫn một mực không chịu nguôi ngoai trận sóng gió trong lòng. Y liếc đôi mắt đỏ ngầu về phía Tôn Gia Hoàng mà gằn ra từng lời lăng mạ nhằm muốn công kích tinh thần của Dịch Anh.
"Anh nói muốn chấm dứt chuyện này ở đây sao? Anh là đang vì lo cho cái loại tàn phế này mà muốn đuổi khéo tôi ư? Tôi yêu anh lâu như vậy, nhiều như vậy. Trong ngần ấy năm tôi đã phải cố gắng rất nhiều để chứng tỏ rằng mình xứng đáng với anh. Thế mà anh lại đi vì cái tên hồ ly này mà từ chối tôi. Anh đang nghĩ cái gì vậy chứ? Đến cả con trai của kẻ thù đã sát hại cha mẹ mình năm xưa mà anh cũng đi yêu được sao Gia Hoàng? Bộ anh không thấy tội nghiệp cho cha mẹ của mình à? Liệu ở nơi chín suối họ sẽ thấy vui chăng? Anh...đúng là một đứa con bất hiếu..."