Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên Với Tổng Tài Khuyết Tật

Chương 32: Giao thừa



Lộ Trình Trình vẫn chưa ổn định được cảm xúc, vẫn nấc nghẹn và không trả lời câu hỏi của Lộ Diệc Diễm. Những khách quen của quán bar hầu hết đều biết Lộ Diệc Diễm, anh sợ bị người ta hiểu lầm là đang bắt nạt em trai mình, nên vội kéo và ôm người vào xe, lấy vài tờ giấy đưa cho cậu: "Trước đây em đâu có hay khóc như vậy, hắn đã bắt nạt em thế nào? Nói cho anh nghe, anh sẽ giúp em trả thù."

"Không có." Lộ Trình Trình trả lời rất nhanh.

"Phản bội à?" Lộ Trình Trình không nói, Lộ Diệc Diễm chỉ có thể tự đoán.

"Không."

"Chắc không phải là bạo lực gia đình chứ!" Lộ Diệc Diễm nhớ lại việc em trai mình dạo này chăm chỉ tập gym, càng nghĩ càng thấy có khả năng, lập tức nổi nóng, vỗ mạnh vào vô lăng định gọi điện thoại về.

Lộ Trình Trình sợ quá quên cả khóc, vội kéo tay anh: "Không không không, anh nghĩ xa quá rồi."

"Vậy là vì sao?" Lộ Diệc Diễm không biết cách an ủi người khác, nhưng thực sự không thể nhìn thấy Lộ Trình Trình khóc như vậy.

Từ nhỏ anh đã có quan niệm rằng, em trai mình chỉ có mình anh được phép bắt nạt, ai dám động đến Lộ Trình Trình, anh sẽ trả thù gấp đôi.

Lộ Trình Trình từ nhỏ hay bị dị ứng, thường phải đến bệnh viện, trông yếu đuối hơn các bạn đồng trang lứa, nhưng lại học giỏi, dù có nghỉ học cũng không bao giờ rớt khỏi top ba của lớp.

Những đứa trẻ như vậy ở trường thường hay bị những đứa trẻ xấu bắt nạt, Lộ Diệc Diễm vì chuyện này mà đánh nhau không ít lần. Đánh đến mức sau này, mọi người trong trường đều biết Lộ Trình Trình có một người anh khó đối phó, từ từ không ai dám bắt nạt cậu nữa.

Lộ Trình Trình cũng nhớ lại chuyện hồi nhỏ, sợ anh mình thực sự đi tìm Doãn Mạch gây rắc rối, hít mũi rồi cuối cùng cũng lên tiếng: "Anh, anh biết "Cự Khoa Võng*" không?"

/* Không hiểu vì sao đoạn này tác giả chuyển từ Cự Khoa -> Cự Khoa Võng, nhưng mình cứ theo tác giả chắc chắn không sai*/

"Biết chứ, ba mẹ gần đây đang định hợp tác với công ty đó, luôn xem tài liệu." Lộ Diệc Diễm không hiểu sao Lộ Trình Trình lại nhắc đến "Cự Khoa Võng", nghĩ ngợi một chút rồi hỏi, "Hai người yêu nhau qua mạng à?"

Lộ Trình Trình lắc đầu. Cậu biết, nếu mình quyết định ở bên Doãn Mạch, anh mình sớm muộn gì cũng sẽ biết danh tính của đối phương, lần này không giấu giếm nữa, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Anh, em thích ai thì anh cũng sẽ ủng hộ phải không?"

"Đương nhiên rồi." Lộ Diệc Diễm nói xong nghĩ lại, thấy không ổn, bèn bổ sung, "Nhưng người đó phải tốt với em, nếu phản bội hay bạo lực gia đình thì anh kiên quyết không đồng ý!"

"Đã bảo không có những chuyện đó mà!" Lộ Trình Trình thực sự khâm phục trí tưởng tượng của anh mình, cắn môi, trực tiếp nói, "Người em thích là người sáng lập của "Cự Khoa Võng", Doãn Mạch."

Lộ Diệc Diễm ban đầu không phản ứng kịp, vẫn ngẩn ngơ nói: "Vậy không phải rất tốt sao, môn đăng hộ đối, vừa khéo hợp tác."

"Anh, anh có thật sự xem kỹ tài liệu về anh ấy không?"

"Có chứ, chẳng phải là con nhà người ta, từ khi ba mẹ có ý định hợp tác với anh ta, ngày nào cũng nhắc bên tai anh, nào là trẻ tuổi tài cao, chín chắn điềm đạm, tay trắng làm nên sự nghiệp, mới ba mươi tuổi đã thành công, dù trước đây gặp tai nạn xe cũng—" Lộ Diệc Diễm nói đến đây mới nhớ ra điều gì đó không đúng, từ từ trợn to mắt, "Chân của anh ta..."

"Tai nạn khiến chân anh ấy bị tật và gần như không có khả năng chữa khỏi."

"Em, em chê người ta?" Lộ Diệc Diễm cảm thấy phức tạp, một mặt, anh hiểu nếu ở bên một người bị tật hai chân, cuộc sống sẽ gặp nhiều khó khăn, cần phải bỏ ra nhiều hơn, là anh trai, anh không muốn em trai mình phải khổ sở như vậy.

Nhưng mặt khác, anh lại cảm thấy nếu đối phương không có vấn đề gì khác và hai người có tình cảm, Lộ Trình Trình vì chân của người ta mà rời xa, thì cũng... khá tổn thương.

"Anh ấy không muốn làm gánh nặng cho em." Lộ Trình Trình quay đầu nhìn Lộ Diệc Diễm với vẻ mơ hồ: "Anh, tại sao lại không thể ở bên nhau dù chúng em đều thích lẫn nhau?"

Lộ Diệc Diễm muốn nói vì xã hội này rất thực tế, chỉ có "thích" thôi thì không đủ để chống chọi mọi thứ, nhưng nhìn thấy Lộ Trình Trình như vậy, anh lại không thể mở miệng.

Em trai anh, từ nhỏ làm việc gì cũng rất nghiêm túc, đã làm thì sẽ dốc lòng làm tốt, sự nghiêm túc và thuần khiết đó là ưu điểm của cậu, Lộ Diệc Diễm không muốn phá hủy, cuối cùng chỉ có thể xoa đầu cậu, không nói gì.

*****

Sau sinh nhật của Lộ Trình Trình không lâu, kỳ thi bắt đầu. Điểm số năm ba đối với cậu, người dự định giữ học bổng, cực kỳ quan trọng. Vì vậy, cậu đành tạm gác chuyện của Doãn Mạch sang một bên, tập trung ôn thi.

Còn bên kia, Doãn Mạch vừa phải xử lý công việc, vừa phải di chuyển giữa thành phố B và thành phố S để điều trị giai đoạn đầu. Anh bận rộn đến mức không có thời gian nghĩ nhiều.

Chỉ thi thoảng, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh vẫn có cảm giác người thanh niên kia vẫn đang sống dưới tầng. Khi làm việc trong phòng sách, mỗi khi hoàn thành một công việc, anh thường vô thức nhìn về phía trước bên trái. Thấy chiếc đệm trống rỗng, anh mới bừng tỉnh nhận ra, người từng ngồi ở đó đã rời đi từ lâu.

Hiệu quả điều trị thần kinh cột sống không mấy khả quan. So với phẫu thuật, bác sĩ khuyên anh từ bỏ.

Ít nhất, ngoại trừ việc chân không thể đi lại, các chức năng khác của cơ thể anh không bị ảnh hưởng. Anh có thể bài tiết bình thường, cương cứng bình thường, thậm chí đùi cũng có thể cử động nhẹ. Đối với nhiều bệnh nhân bị tổn thương thần kinh cột sống, anh không nghi ngờ gì là người may mắn. Còn nếu chọn phẫu thuật, không chỉ không chữa được bệnh chân hiện tại mà còn có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn.

Bác sĩ cho rằng, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật này hoàn toàn không đáng để anh mạo hiểm.

Sau khi kết thúc giai đoạn điều trị đầu tiên và trở lại thành phố S, Doãn Mạch hút thuốc suốt đêm trên ban công, cuối cùng quyết định nghe theo lời khuyên của bác sĩ, tạm thời không phẫu thuật.

Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, thời gian cũng không vì ai mà dừng lại. Chớp mắt, một năm đã trôi qua.

Ngày giao thừa, anh cho Hứa Hân nghỉ phép, một mình ở trong biệt thự. Đối với người thường, đó là ngày tượng trưng cho niềm vui và sự đoàn viên, nhưng với anh, chỉ là một ngày nghỉ bình thường.

Sau khi ăn xong bữa trưa do Hứa Hân chuẩn bị trước khi rời đi, anh trở về phòng sách, chưa được bao lâu điện thoại reo. Người gọi là bạn thân của anh, Mục Nhan.

Mục Nhan là con của giáo sư hướng dẫn luận văn thạc sĩ của Doãn Mạch. Vì hai người cùng tuổi và đều là nhân vật nổi bật của đại học S, họ nhanh chóng thân thiết. Sau này, khi anh gặp tai nạn xe hơi, với sự hỗ trợ của gia đình giáo sư, anh thành lập trang web "Cự Khoa". Mục Nhan cũng trở thành giảng viên trực tuyến đầu tiên của trang web này, với các khóa học minh họa luôn cháy hàng và luôn nằm trong danh sách giảng viên vàng của "Cự Khoa".

Có lẽ vì thương cảm anh, lại biết Hứa Hân về quê ăn Tết, mỗi năm vào đêm giao thừa, giáo sư và vợ thường bảo Mục Nhan mang đồ ăn đã chuẩn bị sẵn đến cho anh. Dù anh không muốn đến nhà giáo sư ăn Tết, vẫn có thể thưởng thức bữa cơm tất niên thịnh soạn hàng năm.

Nhưng lần này có chút khác biệt, vì Mục Nhan mang theo một người nữa.

Chuyện Mục Nhan có bạn trai, Doãn Mạch đã biết từ kỳ nghỉ Quốc khánh, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp bạn trai của cậu.

Mục Nhan biết mật mã khóa cửa nhà Doãn Mạch, có thể trực tiếp mở cửa vào nhà. Nhưng không hiểu sao lại chần chừ ở cửa ra vào một lúc, khi cuối cùng thấy bóng người, chưa kịp chào hỏi, anh đã nghe chàng thanh niên trông khoảng tuổi Lộ Trình Trình cười nói với Mục Nhan, người đang ghen vì bạn trai mình nhìn Doãn Mạch nhiều hơn: " Thầy Nhan đẹp trai nhất."

Doãn Mạch gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn xe lăn vài lần, phát ra tiếng động nhỏ, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: "Giờ thịnh hành giết chó trước cửa nhà sao?"

"Xin lỗi." Chàng thanh niên nghe vậy có chút ngượng ngùng, quay đầu nhìn anh, cười nói: "Chào anh, tôi là Dung Lạc Ngữ."

Doãn Mạch khẽ gật đầu, cũng tự giới thiệu: "Doãn Mạch."

Mục Nhan bước lên, đặt bình giữ nhiệt và vài hộp cơm lớn nhỏ lên bàn trà: "Mẹ tôi hầm cho anh canh gà, còn có sườn chiên và đậu hũ viên."

Rõ ràng là mỗi năm đều được nếm, nhưng nhìn những hộp cơm ấy, Doãn Mạch lại không hiểu sao lại nhớ đến những món ăn Lộ Trình Trình đã nấu cho anh trong hai tháng đó. Một lúc lâu sau, anh khẽ thở dài: "Giúp tôi cảm ơn sư mẫu, năm nào cũng để bà ấy lo lắng."

"Đã biết thì mau tìm ai đó cho họ yên tâm đi." Mục Nhan không khách sáo, kéo Dung Lạc Ngữ ngồi xuống sofa, nhìn anh với vẻ mặt thách thức.

Doãn Mạch không vui: "Trước đây khi sư mẫu thúc giục cậu như thế, cậu trả lời thế nào?"

"Duyên chưa tới." Mục Nhan ung dung nhìn anh, "Nhưng duyên của anh không phải đã tới rồi sao?"

Trong kỳ nghỉ Quốc khánh, Mục Nhan từng mượn xe của Doãn Mạch, và tình cờ nhặt được "thứ nhỏ" Lộ Trình Trình để lại dưới gầm xe, nên cho rằng anh có một người yêu nồng nhiệt.

Doãn Mạch không phủ nhận mối duyên với Lộ Trình Trình, nhưng mối duyên này cuối cùng không có kết quả. Anh chuyển đề tài, hai người nói chuyện thêm một lúc, thì chuông điện thoại phòng khách lại vang lên.

Điện thoại từ Vệ Thừa An, Doãn Mạch tưởng đối phương chỉ buồn chán trong ca trực ở công ty nên gọi, không ngờ khi nhấc máy mới biết trang web "Cự Khoa" bị hacker tấn công.

Hacker chắc chắn đã theo dõi "Cự Khoa" từ lâu, đến tấn công dữ dội đúng vào ngày giao thừa, khi công ty ít người trực và không có nhân viên bảo mật giàu kinh nghiệm, khiến toàn bộ bộ phận kỹ thuật hoảng loạn.

Trang web "Cự Khoa" đã thành lập bảy năm, có cơ sở dữ liệu khổng lồ, liên quan đến thông tin cá nhân của hàng triệu người dùng. Doãn Mạch không dám lơ là, ba người vào phòng sách, anh mở loa ngoài điện thoại, mở máy tính, hỏi người ở đầu dây bên kia: "Một kế hoạch tỉ mỉ như vậy chắc chắn là tấn công có mục đích, phải giải quyết sớm, Thừa An, cậu đang ở công ty à?"

"Tôi đang ở đây, tôi đã sao lưu nhật ký. Trước đây chúng ta đã làm rất nhiều lần kiểm tra thâm nhập, vậy mà vẫn không phát hiện ra vấn đề." Vệ Thừa An không nhịn được chửi thề.

Vệ Thừa An là Giám đốc kỹ thuật của "Cự Khoa", bộ phận bảo mật cũng do anh phụ trách. Xảy ra chuyện này, anh không thể trốn tránh trách nhiệm. Tiếng gõ phím từ đầu dây cũng có thể cảm nhận được sự nóng nảy của anh lúc này.

Hai người đang thảo luận cách giải quyết vấn đề, thì chàng thanh niên đi cùng Mục Nhan phân tích: "Phải xác định phạm vi tấn công qua nhật ký, đối phương có thể dùng webshell để nâng cấp quyền hạn và chiếm quyền điều khiển máy chủ, nhưng có lẽ cần người có kinh nghiệm bảo mật mới xác định được điều này."

"Đúng, tôi sẽ sắp xếp ngay." Vệ Thừa An vô thức đáp lại, sau đó mới nhận ra điều gì đó không đúng, "Bên cậu còn có người? Người yêu nhỏ của cậu... khụ, bạn của cậu về rồi à?"

"Không, là Mục Nhan và bạn trai cậu ấy vừa đến." Doãn Mạch giải thích nhẹ nhàng.

Vệ Thừa An và Doãn Mạch là bạn học, cũng là học trò của thầy Mục Nhan, nên không xa lạ gì với Mục Nhan. Nghe Doãn Mạch nói vậy, cậu không tiếp tục tò mò, tạm thời sắp xếp công việc cho nhân viên.

Gác máy, Doãn Mạch lấy một chiếc máy tính khác đưa cho Dung Lạc Ngữ: "Cậu học ngành máy tính à? Giúp tôi một tay."

"Tôi học ứng dụng dữ liệu lớn*, không biết nhiều về bảo mật." Dung Lạc Ngữ nói vậy nhưng vẫn nhận máy tính, nhấn nút khởi động. Màn hình nhanh chóng sáng lên, sau khi tải ngắn gọn, màn hình chính hiện ra. Thấy hình nền máy tính, Dung Lạc Ngữ trượt tay, suýt làm rơi cả máy tính xách tay xuống đất: "Lộ Trình Trình?"

/* Mảng BigData của Điện toán đám mây, học môn này cuốn lắm, cuốn gói về đóng tiền học lại*/

Thực ra không chỉ có Lộ Trình Trình, mà trên màn hình máy tính là hình Doãn Mạch và Lộ Trình Trình đang hôn nhau.

Trong phòng ánh sáng mờ ảo, Doãn Mạch ngồi trên xe lăn, nhắm mắt, trông như đang ngủ. Lộ Trình Trình cúi xuống hôn môi anh, đôi mắt nhìn vào ống kính đầy niềm vui, như đứa trẻ làm điều xấu mà không bị bắt.

Doãn Mạch quay đầu lại. Chiếc máy tính này trước đây luôn do Lộ Trình Trình sử dụng, sau khi cậu rời đi, anh không mở lại nó. Anh không biết cậu chụp ảnh này từ khi nào, nhưng lúc này anh quan tâm đến một điều khác: "Cậu quen cậu ấy?"

Dung Lạc Ngữ nghĩ gì đó, không trả lời ngay. Đợi đến khi Doãn Mạch không nhịn được hỏi lại, cậu mới tỉnh lại và trả lời: "Cậu ấy là em trai bạn tôi."

Doãn Mạch im lặng một lúc, hỏi: "Dạo này cậu ấy ổn chứ?"

"Không ổn lắm." Thực ra Dung Lạc Ngữ không biết nhiều về Lộ Trình Trình, nhưng cũng đủ để cậu dỗ dành người đàn ông trước mắt hiếm khi gỡ bỏ được vẻ ngoài lạnh lùng, "Người thất tình thì có thể tốt đến đâu?"

Nhìn thấy tay Doãn Mạch nắm chặt vào tay vịn xe lăn đến mức nổi gân xanh, Dung Lạc Ngữ tiếp tục: "Hơn nữa còn gặp phải người anh không đáng tin cậy như vậy. Ồ đúng rồi, nếu anh có theo dõi tin tức thành phố thì chắc cũng biết, anh trai cậu ấy là một trong những ông chủ của công ty SJXX vừa bị điều tra gần đây. Anh ta quen biết nhiều loại người, lại cứ muốn giới thiệu đối tượng cho cậu ấy, thật là phiền."

Mục Nhan cũng chú ý đến biểu cảm của bạn mình, đúng lúc bổ sung: "Hiện tại, Lộ Trình Trình thay thế người bị bắt, trở thành một trong những ông chủ của SJXX. Với ngoại hình và gia thế của cậu ấy, có rất nhiều người muốn làm quen với cậu ấy."

"Cậu không cần kích động tôi." Doãn Mạch nhìn Mục Nhan một cái, "Không phải tôi chủ động kết thúc."

Mục Nhan hừ nhẹ một tiếng: "Với cái tính khí của anh, dù không phải anh nói chia tay, người ta cũng bị anh làm cho phát điên mà bỏ đi."

Mục Nhan đoán đúng, Doãn Mạch biết chính sự từ chối của anh đã khiến Lộ Trình Trình quyết định rời đi. Cậu ra đi dứt khoát, không để lại bất kỳ thông tin liên lạc nào.

Doãn Mạch tin rằng cuộc gọi vào ngày sinh nhật Lộ Trình Trình chắc chắn là của cậu. Trong đêm bác sĩ khuyên không nên phẫu thuật, anh gần như tuyệt vọng ngồi trên ban công, thậm chí nghĩ đến việc để Lộ Trình Trình quyết định thay mình, vì anh nhận ra, khi cân nhắc có nên phẫu thuật hay không, đầu óc anh toàn nghĩ về người thanh niên bất ngờ bước vào cuộc đời anh.

Nếu ca phẫu thuật thành công, cậu ấy sẽ vui mừng thế nào, nếu thất bại sẽ buồn bã ra sao, và nếu kết quả tệ nhất xảy ra, cậu ấy có thể chịu đựng được không.

Doãn Mạch cảm thấy mình quá ích kỷ, biết rằng không nên kéo Lộ Trình Trình vào vũng bùn này, nhưng lại không thể ngăn được khát khao, khát khao có ai đó kéo mình lên khi mình bị chìm đắm trong bùn lầy.

Cuối cùng anh vẫn nghe theo trái tim, gọi lại số đó, nhưng khi điện thoại kết nối, anh nghe thấy giọng nam hoàn toàn lạ.