Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên Với Tổng Tài Khuyết Tật

Chương 35: Về Nhà



Lộ Trình Trình không trả lời ngay, cậu hít thở sâu vài lần, cố gắng bình tĩnh lại. Khi cảm xúc đã dịu xuống, cậu mới nhẹ nhàng nghiêng đầu nói: "Em, em đưa anh về."

Không biết người đàn ông say rượu có thể hiểu sự khác biệt giữa hai câu nói không.

Lộ Trình Trình đẩy Doãn Mạch len lỏi qua đám đông, cẩn thận bảo vệ anh đến cửa, rồi nói với nhân viên phục vụ đứng ở cửa: "Giúp tôi nói với anh tôi rằng tôi đi trước."

"Được rồi, cậu chủ Lộ." Nhân viên phục vụ đáp, rồi cầm bộ đàm liên lạc với Lộ Diệc Diễm.

Ra khỏi quán bar, gió lạnh thổi tới, Lộ Trình Trình nhớ lại lần gặp Doãn Mạch là vào giữa mùa hè, thoáng chốc đã đến mùa đông khắc nghiệt.

Cậu vừa đẩy Doãn Mạch vừa giải thích: "Em để xe ở căn hộ, cách đây khoảng hai cây số."

Nhận được cuộc gọi từ Lộ Diệc Diễm, cậu chỉ muốn gặp Doãn Mạch ngay lập tức, không kịp lái xe, trực tiếp chạy đến quán bar. Đêm giao thừa, đường phố không có taxi, giờ chỉ còn cách đi bộ về lấy xe rồi mới đưa Doãn Mạch về.

Doãn Mạch uống nhiều rượu như vậy, cậu không đành lòng để anh chịu lạnh, nghĩ lại rồi dừng bước: "Anh vẫn nên chờ trong đó, em đi lấy xe đến."

"Cùng đi." Doãn Mạch xoa xoa thái dương, cố gắng giữ tỉnh táo, một lúc sau mới thấp giọng hỏi: "Lạnh không?"

Lộ Trình Trình lắc đầu, còn định nói gì thì bị tiếng bước chân phía sau làm gián đoạn, cậu quay lại thấy Lộ Diệc Diễm chạy tới.

"Các em định đi đâu bây giờ?" Đến trước mặt họ, Lộ Diệc Diễm hỏi.

"Về căn hộ lấy xe, rồi đưa anh ấy về." Đêm khuya, đưa người khác về nhà, Lộ Trình Trình có chút lo lắng, cẩn thận trả lời xong, thấy anh mình không có ý ngăn cản, mới thở phào nhẹ nhõm.

Lộ Diệc Diễm cũng không muốn ngăn cản, chỉ là đã sớm hiểu rõ đứa em trai này, trái tim hoàn toàn thuộc về người kia, ngăn cản cũng vô ích, anh móc chìa khóa từ túi ra ném cho cậu: "Lái xe của anh đi, dù sao anh cũng uống rượu không lái được."

Lộ Trình Trình nhận chìa khóa, nhìn qua, hôm nay Lộ Diệc Diễm lái một chiếc SUV rộng rãi, cậu liền vui vẻ ôm cánh tay anh trai: "Cảm ơn anh."

"Em chỉ mặc ít đồ như vậy, suốt chặng đường về sẽ cảm lạnh mất." Lộ Diệc Diễm liếc nhìn Doãn Mạch, rồi nói với Lộ Trình Trình, "Đi thôi, anh dẫn em đi lấy xe."

Hôm nay quán bar đông khách, bãi đỗ xe cũng đầy xe. Lộ Diệc Diễm dẫn Lộ Trình Trình đến bên xe của mình, mở cửa xe, định quay lại giúp cậu đưa Doãn Mạch lên xe, nhưng thấy cậu đã cúi người bế người đàn ông ngồi trên xe lăn lên đặt vào trong xe.

"Hóa ra là vậy."

Lộ Trình Trình đang cúi người thu dọn xe lăn, nghe câu nói lửng lơ của anh trai, nghi hoặc hỏi: "Gì cơ?"

"Tập gym." Lộ Diệc Diễm nhìn ánh mắt tránh né của em trai, thở dài, "Nói là tự nguyện rời xa, thực ra chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ đúng không?"

Lộ Trình Trình lè lưỡi, không đáp lại.

Lộ Diệc Diễm không biết từ đâu móc ra một phong bao lì xì đưa cho cậu: "Tiền mừng tuổi mẹ cho em, năm mới vui vẻ."

Cậu cười nhận phong bao lì xì: "Năm mới vui vẻ, anh."

"Đi đi." Lộ Diệc Diễm xoa đầu cậu, quay người đi về phía quán bar, đi được vài bước lại quay đầu nhìn, thấy đứa em ngốc nghếch của mình đã vui vẻ ngồi vào ghế lái.

Không biết tại sao, anh lại cảm thấy như gả con gái đi xa.

Trong xe lúc này, phong bao lì xì bị Lộ Trình Trình đặt bừa trên ghế phụ, cậu vô thức nhìn qua, rồi ngẩn người, sau đó cầm lên xem kỹ.

"Có chuyện gì vậy?" Doãn Mạch chú ý thấy động tác của cậu, hỏi.

"Phong bao lì xì này không phải của mẹ em cho." Lộ Trình Trình nhìn ra ngoài cửa sổ, "Mẹ em mỗi năm đều cho hai anh em em tiền mừng tuổi, nhưng bà sẽ viết tên chúng em lên phong bao, vì hồi nhỏ anh em nghịch ngợm, hay giấu lì xì của em làm em khóc, sau này bà bắt đầu viết tên, nếu phát hiện anh em cầm phong bao viết tên em, sẽ bị đánh. Thói quen này duy trì đến giờ, giống như một nghi lễ, bà sẽ không quên."

Đây chắc là tiền mừng tuổi Lộ Diệc Diễm tự chuẩn bị cho cậu, có lẽ sợ cậu buồn.

Thực ra cũng dễ hiểu, mẹ cậu tuy mềm lòng, thương con, thỉnh thoảng bảo Lộ Diệc Diễm mang đồ ăn cho cậu, nhưng bà không chấp nhận lựa chọn của cậu, nghĩ rằng khi cậu hết tiền sẽ phải quay về nhận lỗi, đi theo con đường mà họ cho là đúng. Vì vậy sao có thể trong lúc này mà vẫn cho cậu tiền mừng tuổi.

Doãn Mạch cũng đoán được chuyện gì, an ủi: "Ít nhất em còn có một người anh tốt."

"Đúng vậy." Cậu cười, không được cha mẹ chấp nhận, nói không buồn là nói dối, nhưng giống như Doãn Mạch nói, ít nhất còn có Lộ Diệc Diễm hiểu và giúp cậu, điều đó đã tốt hơn nhiều người rồi.

Cậu đặt phong bao lì xì sang một bên, khởi động xe rời khỏi bãi đỗ.

###

Trên đường đi, Doãn Mạch không nói gì thêm, Lộ Trình Trình cũng không chủ động bắt chuyện. Đến khu biệt thự Thanh Thành Nhất Hào, Doãn Mạch đã ngủ thiếp đi.

Dừng xe, Lộ Trình Trình nhìn căn biệt thự quen thuộc mà xa lạ trước mắt, thời gian như quay trở lại đêm cậu rời đi, cũng chở Doãn Mạch say rượu về đây.

Nghĩ kỹ lại, tình cảm của họ dường như luôn gắn liền với rượu, hôm cậu hôn lên má Doãn Mạch, anh đã uống rượu. Lần đầu tiên họ tiếp xúc thân mật, cả hai đều không tỉnh táo. Ngay cả khi chia tay cũng là ngày hôm sau khi Doãn Mạch say rượu.

Đây cũng là lý do vừa rồi ở quán bar, cậu không trực tiếp trả lời câu hỏi của Doãn Mạch.

"Đến nơi rồi?" Người đàn ông phía sau không biết tỉnh dậy từ lúc nào, cắt ngang suy nghĩ của Lộ Trình Trình.

"Ừ." Cậu tỉnh táo lại, mở cửa xe xuống.

Mấy tháng trước, khi đối diện với người đàn ông say không còn biết gì, cậu đành bất lực ngồi trong xe qua đêm. Giờ đây cậu có thể dễ dàng bế người đàn ông vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lên xe lăn.

Doãn Mạch không quen bị người khác bế, ngồi trên xe lăn một lúc mới nói: "Anh em nói em đi tập gym à?"

"Ừ." Lộ Trình Trình không muốn nói nhiều, đáp một tiếng rồi đẩy Doãn Mạch về biệt thự.

Cửa biệt thự đã đổi thành khóa mã số, Lộ Trình Trình lùi lại một bước, muốn lịch sự tránh đi, nhưng Doãn Mạch kéo cậu lại, trước mặt cậu nhập mã "1219"*, một tiếng tách nhẹ vang lên, khóa cửa mở.

/* Cho ai không nhớ thì 19 tháng 12 là sinh nhật Tiểu Lộ */

"Từ khi nào..." Lộ Trình Trình lên tiếng mới nhận ra giọng mình lại nghẹn, dừng lại một chút rồi tiếp, "Từ khi nào đổi khóa?"

Nghỉ ngơi một lúc trên xe, Doãn Mạch cũng tỉnh táo hơn, nhìn Lộ Trình Trình, thành thật nói: "Tuần em đi."

Lộ Trình Trình siết chặt tay cầm xe lăn, không biết đáp lại sao. Hai người vào nhà, lên thang máy, đến khi đưa Doãn Mạch về phòng, cậu mới không kìm được ngồi xuống hỏi: "Tại sao?"

"Anh sợ em không có chỗ nào để đi, quay lại rồi không vào được nhà."

Lúc đó, Lộ Trình Trình để lại chìa khóa nhà, mặc dù Doãn Mạch biết cậu chắc chắn đã tính trước chỗ ở, hơn nữa đã cuối tháng tám, ký túc xá của S Đại đã có thể vào, Lộ Trình Trình hoàn toàn có thể về trường sớm. Nhưng biết thì biết vậy, anh vẫn thường ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, sợ một ngày cậu thật sự không có chỗ đi, quay lại, nhưng bị nhốt ngoài cửa.

Lộ Trình Trình cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, rất lâu sau mới nói: "Dù anh đặt ngày sinh của em, em cũng sẽ không đoán ra."

"Khóa cửa có thể đặt nhiều mã, anh đặt ngày sinh của em, của anh, ngày chúng ta gặp nhau, và... ngày em rời đi."

Lộ Trình Trình cảm thấy nếu ở lại chắc chắn sẽ không kìm được cảm xúc, cậu vội đứng lên: "Tôi về trước."

Doãn Mạch giữ lại, giọng nhẹ nhàng: "Muộn rồi, ở lại đi."

"Không." Ánh mắt Lộ Trình Trình dừng lại ở tay áo bị giữ, khẽ lắc tay.

Doãn Mạch sững lại, nếu là trước đây, Lộ Trình Trình nhất định sẽ nắm chặt mọi cơ hội được ở bên anh, không có cơ hội cũng sẽ tạo cơ hội. Giờ đây lại như không muốn ở bên anh thêm chút nào. Nhìn cậu sắp rời đi, Doãn Mạch gọi: "Lộ Trình Trình."

Tay cậu đã đặt trên nắm cửa, nghe gọi liền quay lại, đợi Doãn Mạch nói.

Doãn Mạch điều khiển xe lăn đến trước mặt cậu, ngẩng đầu nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Anh hối hận rồi, anh—"

"Doãn Mạch." Lộ Trình Trình ngắt lời anh, cậu sợ mình mềm lòng, tránh ánh mắt nhìn mình của anh, khẽ nói, "Có gì để khi anh tỉnh rượu rồi nói."

Mỗi lần vui mừng rồi lại thất vọng, cậu thật sự sợ.

Doãn Mạch nhìn người thanh niên trước mặt, cảm thấy tim như bị kim châm, đau nhói.

"Được." Anh đồng ý, lại khuyên: "Ngày mai chúng ta nói chuyện, nhưng tối nay em đừng về nữa được không? Trễ rồi, đường xa, anh không yên tâm để em tự lái về."

Lộ Trình Trình do dự một lúc, gật đầu.

"Chăn ga phòng khách chưa phơi." Doãn Mạch lấy một bộ đồ ngủ từ tủ đưa cho cậu, "Đêm nay ngủ với anh đi."

Hai người từng tiếp xúc thân mật, nhưng Lộ Trình Trình chưa từng ngủ trên giường Doãn Mạch. Dù lý trí cậu biết không nên mập mờ, tình cảm lại không thể cưỡng lại sự cám dỗ này, chưa kịp thuyết phục mình từ chối, đã nghe mình đáp: "Được."

Đồ dùng vệ sinh của cậu vẫn để trong phòng tắm tầng một. Lộ Trình Trình tắm xong, ở lại trước gương mờ hơi nước rất lâu, vừa trách mình ý chí yếu đuối, bị mỹ nam kế của Doãn Mạch mê hoặc, vừa cố gắng bình tĩnh lại vì sắp cùng giường với anh. Đến khi cảm thấy lạnh, cậu mới phải lên lầu.

Doãn Mạch đã nằm trong chăn, thấy cậu vào liền tắt kindle, nhìn cậu: "Có vẻ hơi rộng."

Ý nói bộ đồ ngủ của cậu.

Doãn Mạch tỏ ra quá tự nhiên, như việc họ ngủ chung giường là bình thường, Lộ Trình Trình lại không biết để tay chân vào đâu, từ cửa phòng đến giường, cậu thậm chí không nhớ mình có bước đi bình thường không.

Doãn Mạch như hiểu sự căng thẳng của cậu, đợi cậu nằm vào chăn mới tắt đèn: "Ngủ thôi."

"Được." Cậu cứng đờ nằm sát mép giường, một lúc sau mới nhớ nói, "Ngủ ngon."

"Anh di chuyển trên giường không tiện lắm." Trong bóng tối, Doãn Mạch đột ngột nói.

"Hả?"

"Vì vậy có thể em cần nằm gần hơn chút."

Lúc này đầu óc Lộ Trình Trình như bị treo, không nghĩ nhiều, Doãn Mạch nói gì cậu liền làm vậy, dịch vào giữa giường.

"Đủ chưa?"

"Thêm chút nữa."

Lộ Trình Trình gần như nghe lệnh mà hành động, đối phương vừa nói, cậu liền dịch thêm, cuối cùng chạm vào một vòng tay ấm áp.

Doãn Mạch vừa tắm, mùi rượu gần như biến mất, chỉ còn hương sữa tắm nhẹ nhàng lan tỏa.

Một lúc sau, cậu nghe giọng nói nhẹ nhàng bên tai: "Ngủ ngon."