Yêu Và Hận

Chương 29: "Cậu rất giống cha cậu"



Bà Mỹ Xuân nén đi nỗi uất nghẹn, đôi mắt đỏ hoe hỏi lại người trước mặt.

"Có phải trước giờ anh vẫn luôn xem thường người hầu như em?"

Nhận ra ý đồ trong câu nói của mình khi nãy, ông Nhất Lâm vội chống chế nhưng bà Mỹ Xuân đã nói tiếp.

"Anh cũng như cha anh, luôn xem những người như tôi và cô Hạ Linh là thứ người rẻ mạt không xứng đáng!"

"Mỹ Xuân! Em đừng nói vậy, em đang nghĩ gì vậy hả?"

"Nhất Lâm! Anh muốn con trai anh phạm sai lầm như anh?"

"Anh chỉ muốn tốt cho nó, một người chủ của một gia đình như nhà họ Phạm không thể..."

Bà Mỹ Xuân nhìn trừng vào ông Nhất Lâm.

"Được rồi, tôi chỉ muốn anh để Hạ Linh ở lại, giúp đỡ cô ấy. Nếu anh không muốn thì thôi, dù sao người không có địa vị thì làm gì có tiếng nói!"

"Mỹ Xuân!"



Bà Mỹ Xuân lau nước mắt đi ra ngoài, cánh cửa đóng sầm lại. Ông Nhất Lâm gương, mặt khó coi nhìn người phụ nữ ấy, lòng càng lúc càng nổi giận.

Hạ Linh là ai, cô ấy bây giờ lại khiến cả vợ ông cũng chống lại ông.

Ông Nhất Lâm tức giận đập tay xuống bàn, việc bàn hôn sự giữa Nhất Phong và An Đình không lâu nữa sẽ đến. Vậy mà lại xuất hiện Hạ Linh khiến Nhất Phong muốn từ hôn.

"Hạ Linh, tôi sẽ bắt cô phải trả giá!"

Sự giận dữ vô cớ bị ông ấy đổ hết lên đầu cô gái Hạ Linh tội nghiệp, chỉ vì sự xuất hiện của cô trên thế giới này sao?

Bà Mỹ Xuân đi xuống nhà, Nhật Nam ngồi chờ đợi mẹ, lúc này cậu lại mong cho cha mình không đồng ý mà đuổi Hạ Linh đi.

Hạ Linh không chờ đợi thêm, cô mang cái túi của mình lên vai, một lần nữa đặt tay lên cánh cửa lớn của nhà họ Phạm.

Chợt ngay khi ấy, từ trên lầu tiếng ông Nhất Lâm nói lớn xuống.

"Khoan đi đã!"

Bước chân người đàn ông đang toan tính đi xuống, ánh mắt vẫn kiên định nhìn cô gái Hạ Linh.

"Dù sao cô cũng do cậu chủ nhà họ Phạm bỏ không ít tiền ra mua, tôi không muốn con trai mình vứt tiền qua cửa sổ."

Nhất Phong nghe những lời lẽ ấy, trong lòng khó chịu đến nghiến răng. Nhưng ông Nhất Lâm không để cho Nhất Phong có cơ hội nổi giận với ông mà nói tiếp.

"Thôi thì cô ở lại làm người hầu cho nhà tôi, khi nào làm trả hết tiền thì rời đi!"

Hạ Linh hiểu người đàn ông kia không phải có ý tốt, từng lời nói thốt lên chỉ toàn là xát muối, cố tình hạ thấp giá trị của một con người như cô.

Nhưng nhìn lại bản thân cô, cô liệu rằng cô sẽ thế nào nếu ra khỏi đây.

Phải, cô chỉ cần một nơi trú chân. Một công việc.



Nếu ông ấy đã suy ra tiền cho tất cả, vậy thì cô sẽ trả.

Hạ Linh quay người lại, cô cúi đầu cảm ơn người đàn ông kia, rồi không nhìn ai mà trở lại phòng. Cô sẽ rời đi ngay khi cô đã trả đủ số tiền ấy.

"Người hầu thì phải ở căn phòng của người hầu, căn phòng kia cô không được ở!"

Hạ Linh dừng chân, cô còn lúng túng thì Ngọc đến nắm lấy tay cô đi về hướng phòng mà ông ấy nói.

Nhất Phong lúc này mới lên tiếng.

"Ông không thể nói nhỏ nhẹ một chút sao?"

"Cha chỉ muốn cô ta biết thân biết phận của mình trong nhà này!"

Nói rồi ánh mắt ông Nhất Lâm nhìn sang bà Mỹ Xuân mà không nói gì. Chẳng ai biết được người đàn ông này lại toan tính một chuyện.

Nếu Nhất Phong muốn cô ấy bên cạnh, thì ông ấy sẽ hủy đi thứ mà hắn yêu nhất. Trong cuộc đời ông ấy, những gì cản trở đều đáng phải loại bỏ. Cho dù đó chỉ là một cô gái không thể phản kháng.

Bóng ông Nhất Lâm quay đi, ánh sáng bên ngoài chỉ đủ hắt vào và không một ai thấy gương mặt vừa khẽ cong môi, một nụ cười hiểm độc hiện ra.

Nhật Nam tỏ ra hơi thất vọng, cậu không hiểu thật sự cha cậu đổi ý vì mẹ hay vì lý do khác. Nhưng Nhật Nam cũng quay sang cảm ơn bà Mỹ Xuân rồi đi ra ngoài.

Lúc này chỉ còn Nhất Phong và bà Mỹ Xuân, cảm thấy cũng chẳng còn gì để nói tiếp, người phụ nữ ái ngại nhìn Nhất Phong rồi xoay người đi ra cửa chuẩn bị đi công việc của mình.

"Có phải, Nhật Nam bảo bà xin ông ấy?"

Câu hỏi của Nhất Phong làm bà Mỹ Xuân dừng lại, không quay lại trả lời, bà ấy chỉ nói.

"Là ai cũng được, tôi đã rất hối hận về việc của mẹ cậu. Cậu Nhất Phong, cậu rất giống cha cậu, nhưng cậu đừng như ông ấy. Hãy giữ lấy người cậu yêu, đừng để cô ấy trở thành một người như tôi!"

Nhất Phong ngạc nhiên hỏi lại.

"Nhưng Nhật Nam cũng có tình cảm với Hạ Linh, vì sao bà lại..."

Nụ cười hiền hòa nở trên gương mặt người phụ nữ.

"Nó là con của tôi, tôi biết tình cảm ấy là gì, tôi sẽ nói chuyện với nó. Tôi đi trước!"

Không đợi Nhất Phong thắc mắc thêm. Bà Mỹ Xuân bước nhanh ra cửa như muốn tránh né người kia.

Hạ Linh cùng Ngọc đến căn phòng của người hầu, tuy vậy nhưng vẫn đầy đủ không quá bẩn thỉu.

Cô ngồi xuống chiếc ghế thở dài, Ngọc ngồi bên cạnh vui cười nói.

"Cô Hạ Linh, cô được ở lại em vui lắm. Rồi mọi chuyện sẽ dần tốt lên thôi!"

Hạ Linh khẽ cười gật đầu vài cái, cô nhìn ra bên ngoài, khung cảnh bên kia cửa sổ là phía sau của khu vườn rộng xanh rì cỏ.