Yêu Và Hận

Chương 8: Những mảnh vỡ



Mỗi ngày trôi qua của Hạ Linh cũng khá nhàn hạ, cô không cần làm gì, Nhất Phong cũng không hung dữ với cô, chỉ cần cô nhớ không được đến gần Nhật Nam.

Hạ Linh đi vào phòng, cô đi đến chiếc bàn trong góc, trên bàn là giấy tờ có lẽ là công việc của Nhất Phong. Cô đưa tờ giấy lên mặt nhìn nhưng không hiểu những chữ viết trên ấy. Đôi mắt Hạ Linh khẽ chùn xuống, cô muốn học chữ, khi có gì muốn người khác hiểu cô có thể viết ra. Nhưng Nhất Phong không cho cô ra ngoài, lại cấm cô lại gần Nhật Nam, cô muốn học mà lại không biết thế nào.

Đặt tờ giấy lại vị trí, Hạ Linh lại nhìn xung quanh, chợt một chiếc hộp trên kệ làm cô chú ý. Chiếc hộp bằng gỗ trông khá bình thường, với tay định lấy xuống xem thì cánh tay cô không với tới.

Hạ Linh tò mò đẩy chiếc ghế đến rồi leo lên, khi tay cô đã chạm vào chiếc hộp. Bỗng có tiếng mở cửa, Nhất Phong mệt mỏi đi vào, vừa trông thấy Hạ Linh thì lập tức giận dữ hét lớn.

"Cô đang làm trò gì vậy hả?"

Tiếng hét làm cô gái giật mình, luống cuống khiến bản thân ngã xuống nền, chiếc hộp cũng rơi xuống sàn.

Một âm thanh "kịch" khô khốc vang lên, nắp hộp bị tác động bung mở. Bên trong là những mảnh vỡ bằng nhựa đổ ra giữa sàn, những mảnh vỡ của con rô bốt.

"Bốp"

"Ai cho phép cô động vào?"

Nhất Phong giận sôi người, hắn tát Hạ Linh rồi lấy chân đạp cô sang một bên, cánh tay của cô bị đập xuống sàn bong gân đau nhói. Cô sợ hãi nhìn Nhất Phong, hắn vội vàng nhặt lại mảnh vỡ bỏ vào hộp, ánh mắt sắc như dao trừng trừng nhìn cô.

Hạ Linh ôm lấy cánh tay đau đi đến giúp hắn, nhưng Nhất Phong lại nghiến răng nạt lớn.

"Cút! Cút ngay!"

Nét mặt Hạ Linh sầm lại, cô có cảm tưởng chỉ một giây nữa thôi chắc hắn sẽ giết chết cô, Hạ Linh vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Nhật Nam nghe tiếng động và cả tiếng hét thì liền đi xuống, thấy Hạ Linh ôm cánh tay đứng ở cầu thang thì vội đi đến. Lúc này phần khớp cổ tay bị bong đã sưng đỏ, Nhật Nam gọi người hầu đưa Hạ Linh xuống dưới gọi bác sĩ đến.



Cậu quay người đi vào phòng của Nhất Phong thì thấy hắn vẫn đang loay hoay dưới sàn nhà.

Nhất Phong nghe tiếng bước chân,nghĩ là Hạ Linh thì dùng giọng điệu khi nãy nói lớn. Phía sau Nhật Nam lên tiếng.

"Anh làm trò gì vậy? Vì sao lại đánh Hạ Linh?"

Hắn nhận ra người vừa nói, từ từ đứng dậy quay lại nhìn, khẽ nhếch lên để lộ ra một nụ cười.

"Cô ta do tôi mua về, tôi muốn làm gì lại phải để cậu đồng ý?"

"Nhưng Hạ Linh không cố ý..."

Lời nói của Nhật Nam bị tắc nghẽn, khi ánh mắt cậu nhìn thấy đống hỗn độn dưới sàn. Nhật Nam nhìn sửng sốt rồi nhìn lại Nhất Phong lên tiếng.

"Anh vẫn giữ nó?"

Nhất Phong không trả lời, hai bàn tay đã nắm chặt lại cố gắng kiềm chế. Nhật Nam không hỏi gì thêm về đống vỡ nát kia, cậu chỉ nói một cách đều đều cho Nhất Phong nghe thấy.

"Hạ Linh còn nhiều thứ chưa biết, nếu anh không thể quan tâm thì đừng hành hạ cô ấy...Tôi sẽ không để yên đâu!"

Nhật Nam bỏ đi.

Chỉ còn Nhất Phong đứng nhìn đống mảnh vỡ, kí ức ngày hôm ấy như hiện ra trước mắt hắn.

......................

Một buổi chiều tan học, Nhất Phong vừa về nhà thì đã thấy Nhật Nam đang chơi ngoài sân, bên cạnh là ông Nhất Lâm và Mỹ Xuân. Hình ảnh gia đình hạnh phúc ấy hắn chưa từng cùng mẹ hắn trải qua.

Nhất Phong nhấc chân đi về phòng, hắn đóng sầm cửa lại rồi ôm lấy con rô bốt hắn thích nhất. Con rô bốt được cha hắn tặng ngày sinh nhật lúc trước, hắn xem như bạn thân, từ khi mẹ hắn mất thì đối với hắn đây là người thân của hắn.



Ngày hôm sau, Nhật Nam tò mò đi vào phòng ngủ của Nhất Phong, cậu bé trông thấy con rô bốt nằm giữa giường thì tỏ vẻ thích thú.

Nhật Nam vừa cầm con rô bốt lên quay lại định ra ngoài thì bị Nhất Phong đứng nơi cửa phòng nhìn thấy.

Nhất Phong chạy lại giật con rô bốt hét lên giận dữ.

"Ai cho mày vào phòng tao. Sao mày lấy đồ của tao!"

Ánh mắt Nhất Phong đỏ ngầu, hai người lớn nghe thấy tiếng hét vội đi lên. Khi bước chân của cả hai đặt đến cửa phòng liền nghe thấy một tiếng "rốp" vang lên khô khốc.

Con rô bốt khi nãy đã bị Nhất Phong ném vỡ, nước mắt hắn chảy dài xuống hai gò má.

Ông Nhất Lâm kinh ngạc hỏi vì sao, đó chẳng phải là đồ chơi hắn thích nhất?

Nhất Phong vừa khóc vừa gào lên, tiếng nấc nghẹn nơi cổ họng của đứa trẻ bảy tuổi.

"Nhưng nó đã động vào!"

"Em mượn một chút đã sao hả, vì sao con lại đập vỡ nó!"

"Cha cũng đã là người mà con và mẹ yêu nhất. Nhưng từ khi nó và mẹ của nó xuất hiện..."

"...Cha đã không yêu con, cha đã không còn yêu con và mẹ...Những gì của con...nó động vào rồi sẽ đều không còn là của con nữa..."

Lời nói vừa dứt, Nhất Phong xô ngã hai người trước mặt bỏ chạy ra ngoài,để lại Nhật Nam vẫn còn sợ hãi và hai người lớn như đứng chết trân tại chỗ.

Thì ra Nhất Phong sợ rằng con rô bốt ấy sẽ bị Nhật Nam lấy đi như cha của mình, thà là hắn tự đập vỡ chứ không muốn bị Nhật Nam lấy đi.