Yêu Võ Thần

Chương 10: Trở Về



Chương 10: Trở Về

Trận chiến giờ phút này đã đi vào cao trào, Bành Húc cùng Hàn Lâm hợp lực rất nhanh đã thành công áp chế cự thi.



Hàn Lâm bản thân yêu kỹ cực kỳ mạnh mẽ, chính là có thể gia tăng lực lượng thân thể, bộc phát sức mạnh cực hạn, tuy nhiên không thể duy trì quá lâu bởi sẽ làm cơ thể quá tải, ảnh hưởng tới tự thân, xong như vậy cũng đã đủ để Hàn Lâm cùng nhị giai cự thi đọ sức không rơi xuống hạ phong

Bành!



Ngăn lại cự thi một đao, Hàn Lâm lập tức xoay người lách mình qua dày đặc thanh đằng tiến đến cự thi dưới chân.

Răng rắc!

Thành công tiếp cận, Hàn Lâm không chút do dự bổ một đao vào cự thi chân phải, một đao này ẩn chứa hắn toàn lực, vừa chạm liềm đem cự thi da thịt dễ dàng cắt xé, cho dù là chạm đến cứng rắn xương cốt cũng chỉ là hơi khựng lại một chút liền cắt làm đôi.

Mất đi một chân, cự thi thiếu thăng bằng lập tức ngã xuống, vẫn luôn chờ đợi cơ hội Bành Húc thấy vậy lập tức xông tới, chiến phủ hạ xuống chém vào nó phần cổ, bất quá hắn cũng không phải Hàn Lâm như vậy có thể một đao chém đứt, tuy nhiên nếu một đao không được thì hai đao, đến đao thứ ba cự thi cái cổ mới hoàn toàn đứt lìa.



Bất quá bị chặt đứt cổ cự thi cũng không có c·hết đi, nó bàn tay vung lên trực tiếp đánh Bành Húc văng ra một đoạn, đồng thời xung quanh thanh đằng lại càng thêm tấn mãnh công kích Bành Húc cùng Hàn Lâm hai người.

-” Để ta kiềm chế đám này thanh đằng, Hàn Lâm ngươi lên đi. “ Áp chế thân thể đau đớn Bành Húc quát lớn.

Dứt lời hắn liền lấy ra một tấm Thần Hành Phù dán ở trên chân, theo đó tốc độ lập tức gia tăng một đoạn.

Kết hợp với yêu kỹ trợ giúp, Bành Húc vào lúc này giống như cá trong nước, thân thể uyển chuyển tránh đi tất cả thanh đằng công kích, sau đó trở tay đem toàn bộ chặt đứt.

Hàn Lâm cũng tranh thủ đem xung quanh thân thể cuốn lấy thanh đằng chém đứt, tiếp đến cả người như đạn pháo bắn về phía mất đầu cự thi, nội thể huyết dịch sôi trào, toàn thân cơ bắp căng cứng, hai mắt từng đạo từng đạo tơ máu trải rộng, giờ phút này Hàn Lâm đem lực lượng đẩy lên tới cao nhất.

-” C·hết! “

Quát lạnh một tiếng, Hàn Lâm hai tay nắm chặt thiết đao vung ra, dưới mạnh mẽ lực lượng thúc đẩy, thân đao hóa thành một đạo ánh sáng bạc xé rách khí lưu bổ tới trên người cự thi.

Phốc!

Một đao hạ xuống, cứng rắn cự thi thân thể giống như tờ giấy chớp mắt bị xé làm đôi.





Đến đây chiến đấu cũng chính thức kết thúc, xung các chen chúc thanh đằng toàn bộ ngừng lại công kích rồi rơi xuống, tiếp đến dùng mắt thường có thể thấy nhanh chóng khô héo.



Không chỉ thanh đằng, từ đầm lầy bò lên thi nô mất đi người khống chế cũng thi nhau ngã xuống như ngả dạ.



-" Kết thúc rồi. "



Vốn đã chém g·iết đến đỏ cả mắt đám người thấy vậy lập tức thở phào một hơi nói.



Thi nô mặc dù không mạnh nhưng số lượng nhiều lắm, quả thực chính là chém mãi không hết, nếu cứ tiếp tục kéo dài thêm một đoạn thời gian, bọn hắn sớm muộn cũng bị mài c·hết.



Mà Trần Huyền Cơ lúc này cũng đã lấy lại tinh thần, nhìn xem xung quanh nằm la thiệt các loại xác c·hết, hắn khẽ giật mình.



Ban nãy cùng thi nô chiến đấu lúc, hắn không biết tại sao đầu óc đột nhiên trở nên có chút mơ hồ, tiếp sau đó liền giống như lâm vào trong mộng cảnh không thể thoát ra, đợi đến khi tỉnh lại thì đã thấy xung quanh như vậy.



Bất quá Trần Huyền Cơ cũng đã quen thuộc, bởi đây không phải lần đầu tiên hắn bị như vậy, giống như là bệnh, thỉnh thoảng sẽ tái phát.



-" Mọi người nhanh chóng dọn dẹp chiến trường rồi trở về doanh trại. " Đứng ở cự thi trên thân, Bành Húc cao giọng nói.



Trải qua trận này chiến đấu, toàn bộ mọi người đều đã mệt mỏi, ngay cả hắn cùng Hàn Lâm cũng không ngoại lệ, hiện tại nếu như có lợi hại yêu quỷ xuất hiện quả thực chính là cực kỳ tai hại.



. . .





Thời gian thoi đưa, thoáng chốc một tuần lại trôi qua.



Thời điểm này cũng là lúc Trần Huyền Cơ kết thúc một tháng nhiệm vụ tuần tra, tiếp sau đó là nửa tháng nghỉ ngơi, hắn giờ phút này có hai lựa chọn, một chính là ở lại doanh trại, hai là trở về nhà, mà Trần Huyền Cơ chỉ hơi suy nghĩ một chút liền quyết định trở về.



Dù sao là lần đầu tiên ra ngoài, hắn sợ Trần Bàng lo lắng, đồng thời cũng coi như là gặp mặt vị này thúc thúc.



Thân là tuần vệ binh, giờ giờ phút phút đều phải đối mặt với nguy hiểm, có thể c·hết bất cứ lúc nào. Trần Huyền Cơ cũng không dám chắc bản thân có thể tại nhiệm vụ lần sau sống sót xuống hay không, nhìn đội bảy chính là tấm gương, suýt chút nữa toàn quân bị diệt, quả thực không thể nói trước thứ gì.



Nghỉ tại doanh trại một đêm, sáng sớm hôm sau Trần Huyền Cơ mới trở về trong nhà.



Nhìn xem khung cảnh quen thuộc, Trần Huyền Cơ có chút thổn thức, chỉ mới rời đi một tháng nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác thời gian đã trôi qua rất lâu.

Đi vào trong nhà, bên trong vẫn như cũ vang lên tiếng rèn đúc quen thuộc, chỉ thấy lò rèn bên cạnh Trần Bàng thân trên để trần, cánh tay lực lưỡng đang không ngừng cầm búa gõ xuống bệ đá khối sắt.



Dường như nghe được tiếng bước chân, Trần Bàng nghiêng đầu nhìn lại, khi thấy Trần Huyền Cơ thì động tác lập tức dừng lại, sắc mặt như thường mỉm cười nói: -" Tiểu Trần về rồi đấy à. "



Nam nhân chính là như vậy, mặc dù bề ngoài không biểu lộ nhiều nhưng trong lòng cảm xúc lại dạt dào, giờ phút này nhìn thấy Trần Huyền Cơ an toàn trở về, hắn trong lòng cực kỳ kích động.



Trần Bàng cũng biết được tuần vệ binh chức vụ này nguy hiểm, phải thường xuyên đối mặt với đáng sợ yêu quỷ, thế nhưng hắn lại không thể làm gì khác. Đã có nhiều lúc hắn tự trách bản thân sao lại vô dụng như vậy, Trần Huyền Cơ là đại ca cùng tẩu tẩu trước khi c·hết để lại đứa con trai duy nhất còn sống cho hắn chăm sóc, nếu như Trần Huyền Cơ cũng c·hết đi, hắn cả quãng đời còn sợ rằng chỉ có thể sống trong dằn vặt.





-" Bảng thúc để ta giúp ngươi. " Buông xuống trên người hắc thiết đao, Trần Huyền Cơ tiến lại muốn hỗ trợ Trần Bàng rèn đúc, thế nhưng hắn lập tức bị đối phương ngăn lại.



-" Tiểu Trần ngươi thời gian này đã mệt mỏi rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, mấy việc này thúc tự làm là được rồi, ta còn chưa có già. " Trần Bàng nghiêm mặt nói.



Nghe vậy Trần Huyền Cơ chỉ đành cười khổ, biết Trần Bàng tính cách, hắn lúc này cũng không có cưỡng ép mà trở ra sân bắt đầu luyện đao.



Trải qua trận kia chiến đấu, hắn đối với lực lượng càng thêm khát vọng mãnh liệt, bởi chỉ có thực lực mới có thể sống càng lâu đồng thời nắm giữ vận mệnh của bản thân.



Một mực luyện đến trưa, Trần Huyền Cơ trở vào trợ giúp Trần Bàng nấu ăn, đợi dùng xong bữa trưa hắn cũng chỉ là nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục vùi đầu vào tập luyện, hắn cảm nhận được mình lực lượng còn cách Vũ Dũng Cảnh không xa.

Đến buổi chiều, có lẽ nghe được tin tức Trần Huyền Cơ trở về, Tôn Đăng tên kia lập tức lần mò sang.

Vừa nhìn thấy Trần Huyền Cơ, Tôn Đằng liền nghiêm mặt đi xung quanh hắn một vòng, vừa đi vừa nhìn rất chăm chú, cuối cùng nhẹ gật đầu nói: -” Tay chân, thân thể lành lặn không thiếu khối nào, rất tốt, ta còn tưởng không còn được gặp lại ngươi đây. “

Nghe những lời này, Trần Huyền Cơ sắc mặt đen lại, tên này là đến trù ẻo hắn!

Nhưng là đã sớm hiểu đối phương tính cách Trần Huyền Cơ cũng không có chấp nhặt, chỉ là mở miệng nhàn nhạt nói: -” Ngươi tên này không ở nhà ngoan ngoãn tập luyện, lại có thời gian rảnh rỗi chạy qua đây. “

Từ lúc kiểm tra thiên phú đến giờ đã trôi qua hai tháng, ngoại trừ hắn cùng Dương Chiêu Nhi thì chưa nghe có người nào khác đột phá, đây chính là thiên phú chênh lệch, không phải bằng cố gắng có thể dễ dàng bù đắp được.

-” Hừ! Tiểu tử ngươi khinh thường ai đây, tưởng chỉ có mình mới có thể đột phá hay sao. “ Tôn Đằng hừ lạnh một tiếng, sau đó cái cằm ngẩng cao nói: -” Tôn gia gia ta đã sớm đột phá, ngày mai sẽ chính thức gia nhập tuần vệ binh đây. “

-” Ngươi đột phá rồi. “ Trần Huyền Cơ kinh ngạc nói: -” Vậy ngươi được sắp xếp gia nhập đội mấy? “

-” Đội năm, làm sao, có phải hay không rất lợi hại. “ Nhìn thấy Trần Huyền Cơ sắc mặt kinh ngạc, Tôn Đằng càng thêm tự tin nói.

Đội năm Trần Huyền Cơ cũng đã nghe nói qua, bình quân thực lực rất không tệ, mặc dù không có Luyện Huyết Cảnh võ giả dẫn đội nhưng nghe nói tiểu đội trường đã từng chạm mặt nhị giai yêu quỷ mà vẫn có thể toàn thân trở ra, Tôn Đằng được sắp xếp vào đây cũng coi như là may mắn.

-” Ngươi đừng có vui mừng quá sớm, bên ngoài thế nhưng cực kỳ nguy hiểm, không phải một tên Hùng Lực có thể tung hoành địa phương, ngươi chỉ cần nhớ kỹ chính là sau khi ra bên ngoài, nếu gặp được nguy hiểm thì lập tức chạy trốn, không cần do dự. “ Trần Huyền Cơ thở dài nói.



Vốn đang tự tin Tôn Đằng nghe vậy sắc mặt cứng lại, một hồi mới gượng cười nói: -” Tiểu tử ngươi yên tâm, nói về chạy thì không ai qua được Tôn gia ta đâu. “

Tiếp đến hai người bắt đầu hàn huyên về bên ngoài tình cảnh cùng Trần Huyền Cơ kinh lịch trong một tháng này, Tôn Đằng nghe được Trần Huyền Cơ kể lại thì sắc mặt lúc xanh lúc trắng, toàn bộ vui sướng đều bị dập tắt, sự thật thì thường tàn khốc, nhưng con người ta cần phải học cách thích nghi cùng chấp nhận.

Lại nói thêm một hồi, trời cũng đã tối, Tôn Đằng cáo từ ra về, nhìn theo bóng người đối phương dần dần xa khuất, Trần Huyền Cơ khẽ thở dài.