Yêu Võ Thần

Chương 138: Mục Lâu



Chương 138: Mục Lâu

Đi vào trong hắc thị đường hầm, nơi này vẫn như cũ có người canh giữ.

Tuy nhiên người canh giữ lần này cũng không phải Trần Huyền Cơ lần trước gặp được vị kia đeo mặt nạ sói, mà là một người nam tử càng thêm cao lớn mang mặt nạ gấu.

Nhìn thấy đối phương, Trần Huyền Cơ hai người riêng phần mình từ trong ngực lấy ra lệnh bài giờ lên.

Đối diện, đối phương ánh mắt liếc qua, sau khi xác nhận thì khẽ gật đầu.

Đến đây Trần Huyền Cơ hai người không nhanh không chậm đi sâu vào trong đường hầm, chỉ một lát đã tới được quảng trường rộng rãi.

Hắc thị vẫn như cũ náo nhiệt, người qua lại mua cùng bán đông đúc.

Cho dù trải qua yêu triều, số lượng yêu võ giả tới đây cũng không giảm bớt bao nhiêu, ngược lại còn tăng.

Sau khi tiến vào, Trần Huyền Cơ hai người việc làm đầu tiên là bắt đầu đi dạo, Trần Huyền Cơ vốn dĩ không có mục đích, cho nên cứ một mực đi theo Hoàng thương.

không biết qua bao lâu, cả hai dừng trước một căn nhà gỗ nhỏ.

Nhìn qua căn nhà gỗ cực kỳ đơn sơ, thậm chí còn có chút cũ kỹ, phía trước cánh cửa đóng chặt, tựa như không có người ở.

Trần Huyền Cơ đối với căn nhà này cũng không có ấn tượng, dù sao hắn tới hắc thị số lần rất ít.

Xong trái ngược với Trần Huyền Cơ, Hoàng Thương dường như đối với nơi này rất quen thuộc, đối phương lúc này tiến liên đưa tay gõ cửa bốn cái.

Không qua một phút, vốn đóng chặt cửa gỗ đột nhiên mở hé ra.

Thông qua khe cửa, từ bên trong một cái con mắt lạnh băng nhìn ra ngoài, khi xác nhận thân phận người đến mới mở hẳn ra.

Đến đây Hoàng Thương quay lại khẽ vẫy Trần Huyền Cơ ra hiệu đi theo, còn bản thân thì dẫn đầu vào trước.

Dù hơi nghi hoặc nhưng Trần Huyền Cơ vẫn theo sau, tuy nhiên trong lòng đã dâng lên phòng bị, tùy thời mở ra yêu kỹ phá cửa chạy trốn.

Hắn có cảm giác nơi này thần thần bí bí như vậy, chắc hẳn không phải chỗ đất lành gì.

Đợi cả hai người tiến vào trong nhà, cánh cửa gỗ sau lưng lập tức đóng sầm lại.

Đứng ở lối ra, Trần Huyền Cơ lúc này đưa mắt nhanh chóng đánh giá xung quanh, chỉ thấy trong nhà gỗ cảnh vật có chút đơn sơ, ngoại trừ một cái bàn gỗ làm việc nơi góc tường, còn lại cũng chỉ kê thêm hai cái kệ gỗ.



Mà ở kệ gỗ bên trên cũng không đặt nhiều đồ vật, đa phần là vài thứ đồ vật bình thường như phù lục, tinh hạch, tinh khoáng, hơn nữa phẩm chất còn rất thấp.

Đây là một nhà cửa hàng? Trần Huyền Cơ âm thầm nghĩ.

Xong không đợi bọn hắn mở miệng, sau lưng đã vang lên âm thanh hơi trầm: -” Hoan nghênh khách quan đến với bổn tiệm, không biết ta có thể giúp các vị việc gì? “

Theo tiếng nói, Trần Huyền Cơ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy nói chuyện là một vị để mặt trần lão già.

Đúng vậy, chính là để lộ mặt, không đeo mặt nạ che chắn.

Giờ phút này Trần Huyền Cơ trong lòng có hơi chút giật mình, phải biết nơi này là hắc thị, có mấy người dám để lộ mặt cho người ngoài nhìn thấy, ngại mạng quá dài.

Tuy nhiên suy nghĩ kỹ lại thấy cũng không phải đơn giản như vậy, trước mặt lão già này rất có thể am hiểu dịch dung thuật, thậm chí cao cấp hơn dịch dung yêu kỹ, cho nên không sợ người ngoài phát hiện ra thân phận chân chính.

Mà từ trên người lão già này Trần Huyền Cơ cũng cảm giác được áp bách, xem ra cảnh giới thấp nhất cũng là Ngưng Nguyên Cảnh.

-” Chúng ta tới đây chỉ là muốn mua một ít phù lục cùng đan được, làm phiền chủ tiệm lấy giúp ta theo trên danh sách này. “

Lúc này Hoàng Thương đứng ra nói chuyện, vừa nói vừa lấy từ trong người ra một tờ giấy nhỏ đưa cho lão già.

Động tác này tương đương thuần thục, hiển nhiên đã quen thuộc.

Đối diện, lão già đưa tay tiếp nhận, ánh mắt liếc nhanh qua tờ giấy, không qua bao lâu liền gật đầu nói:

-” Mấy thứ này bổn tiện có đầy đủ, hai người đứng đợi ở đây chờ, ta đi lấy đồ vật. “

Nói xong, lão già không tiếp tục để ý Trần Huyền Cơ hai người, cước bộ nhanh chóng đi tới góc phòng mở ra một cái cánh cửa đi vào.

Không biết phía sau cánh cửa dẫn đến nơi nào, chỉ nhìn thấy loáng thoáng là thông đạo dẫn xuống lòng đất.

Đến đây, trong trong phòng chỉ còn lại Trần Huyền Cơ cùng Hoàng Thương.

Cả hai đưa mắt liếc nhìn nhau, tuy nhiên cũng không có mở miệng nói chuyện, cứ như vậy đứng yên lặng tại chỗ ngắm nghía xung quanh chờ đợi.

Không để bọn hắn chờ đợi quá lâu, tầm năm phút sau đó đã thấy lão già kia mở cửa đi ra.



Đưa mắt nhìn tới, trên tay lão già lúc này nhiều hơn một cái túi vải, kích thước không lớn, tầm cỡ hai vốc tay.

Lão già cầm theo túi vải đến đến trước mặt Trần Huyền Cơ hai người, tiếp đến đưa cho Hoàng Thương cười hiền hòa nói: -” Mời khách nhân kiểm tra. “

Hoàng thương tiếp nhận túi vải, động tác cẩn thận mở ra kiểm tra.

Đứng một bên Trần Huyền Cơ cũng tò mò liếc mắt, tuy nhiên không thấy rõ quá nhiều đồ vật.

Chỉ thấy được một ít phù lục, lấy Trần Huyền Cơ kiến thức tự nhiên nhận ra mấy loại phù lục này, đều thuộc nhị giai, phẩm chất lẫn lộn, có trung phẩm cũng có thượng phẩm.

Hiển nhiên Hoàng Thương dự định dùng những thứ này cho cuộc càn quét sắp tới.

Kiểm kê một hồi, Hoàng Thương mới đem túi vải đóng lại, sau đó nhìn về phía lão già gật đầu ra ý như đã kiểm tra xong, không có vấn đề.

Tiếp đến tự nhiên là phân đoạn thanh toán, mà Hoàng Thương dường như đã chuẩn bị trước, từ trong người lấy ra túi tinh nguyên trực tiếp đưa cho lão già kia, động tác dứt khoát, không cần đong đếm lại.

Giao dịch xong, Trần Huyền Cơ cùng Hoàng Thương rời đi nhà này cửa hàng.

Từ đầu đến cuối Trần Huyền Cơ cũng không có ý định nán lại mua thứ gì, hắn tựa như dạo chơi, dù sao tất cả đồ vật cần thiết hắn đã chuẩn bị từ sớm.

Sau khi ra ngoài, cả hai lại ở trên đường không mục đích đi dạo.

Đi được một đoạn, Hoàng Thương đột nhiên mở miệng nhỏ giọng nói: -” Nhà cửa hàng ban nãy không có tên, khách quen đến đây đều sẽ tùy tiện nó gọi là Mục Lâu.

Chỉ biết Mục Lâu đã tồn tại ở hắc thị này rất lâu, đồng thời cực kỳ thần bí, bởi vì không phô trương, cho nên không có quá nhiều người biết về nhà cửa hàng này, tuy nhiên ở đây cần thứ gì đều có, từ sát thủ, tình báo cho đến yêu quỷ, đặc biệt giá cả rẻ hơn những nơi khác rất nhiều. Không những vậy, nơi này còn thu mua lại đồ vật, không cần hỏi lai lịch ra sao, miễn là có thể đưa ra giá trị đều sẽ thu. “

Vừa đi, Hoàng Thương vừa không ngừng giảng giải về Mục Lâu cho Trần Huyền Cơ.

Trần Huyền Cơ càng nghe càng kinh ngạc, cảm thấy Mục Lâu cửa hàng này sâu không lường được, giống như một tòa băng sơn.

Hiển nhiên, phía sau nhà cửa hàng này khả năng cao có cái bóng của thế lực lớn.

Đây cũng để cho Trần Huyền Cơ có chút ý tưởng, sau này nếu như cần phi tang đồ vật tới đây cũng không tệ, dù sao cũng là cửa hàng lâu năm uy tín, độ tin cậy vẫn phải có.

Một bên đi, một bên Trần Huyền Cơ hai người không ngừng ngắm nhìn xung quanh các sạp hàng.

Các sạp hàng này mặc dù đồ vật hỗn tạp, thật giả lẫn lộn nhưng đôi khi vẫn có thể vớt đến chỗ tốt không tưởng, chẳng qua tỉ lệ này tương đối nhỏ.

Đi dạo một hồi, cả hai lúc này dừng ở trước một cái sạp hàng.



Sạp hàng này kích thước tương đối nhỏ, chủ sạp mang mặt nạ lợn rừng, là một người lầm lì ít nói.

Trần Huyền Cơ hai người cũng không có cùng chủ sạp đối thoại, sau khi dừng lại liền ngồi xuống bắt đầu lật xem các loại đồ vật trên sạp.

Cũng giống các sạp hàng khác, nhà này sạp hàng đồ vật đầy đủ đa dạng, trong đó không thiếu thiên kỳ bách quái mặt hàng, tuy nhiên ngoại trừ hình thù kỳ dị lại không mang năng lượng hay bất cứ cái gì khác đặc biệt.

Xong cũng có thể do Trần Huyền Cơ cảnh giới quá thấp, không thể nhìn ra được những thứ này bí ẩn.

Đang lúc hai người lật xem đồ vật, lại có thêm một người tiến vào sạp hàng.

Đối phương đồng dạng mặc áo choàng đen che kín người, trên mặt đeo một tấm mặt nạ màu trắng, không nhìn ra bất cứ sơ hở nào.

Lúc này đối phương ngồi xuống bên cạnh Trần Huyền Cơ, bộ dáng thong lật xem trên sạp hàng hóa.

Được một lát, đối phương đã lựa được mấy món đưa ra hỏi giá chủ sạp, tiếp đến tự nhiên là một phen cò kè mặc cả, không ai chịu nhường ai.

Trần Huyền Cơ tự nhiên cũng chú ý tới, hắn liếc nhìn người kia lựa chọn đồ vật.

Bao gồm ba món, đầu tiên là một viên đá màu đen lớn cỡ nắm đấm, tiếp theo là một tấm lệnh bài rỉ sét nhìn không rõ hoa văn, và cuối cùng là một vật nhìn giống như mũi kiếm, có màu đỏ như máu.

Nhìn ba món đồ này, Trần Huyền Cơ không phát hiện ra chút gì đặc biệt, tựa như là một đám phế thải đem ra lòe người.

Xong dù là vậy chủ sạp vẫn hét ra trên trời, để người nghe mà giật mình.

Mà người kia tự nhiên không chấp nhận giá này, kì kèo không được liền bỏ xuống xoay người rời đi.

Tuy nhiên kịch bản đến đây mới bắt đầu, chủ tiệm lập tức gọi người kia lại, đồng ý bán giá thấp, trong giọng nói thì mang vẻ không nỡ nhưng trên thực tế trong lòng đã nở hoa.

Đến đây người kia cũng không nhiều lời, trực tiếp móc ra tinh nguyên sau đó cầm đồ vật rời đi.

Nhìn theo đối phương bóng lưng, Trần Huyền Cơ không biết tại sao trực giác lại nhắc nhở hắn kẻ này không đơn giản.

Đối phương mua đồ vật chắc chắn là có chủ đích từ trước, tự nhiên trong ba món đồ kia sẽ có một món bất phàm, mua thêm hai món khác chẳng qua là để che tai mắt mà thôi.

Mà những chuyện này không liên quan đến Trần Huyền Cơ, rất nhanh bị hắn bỏ qua một bên.

Cứ như vậy lại lật xem thêm một hồi, Trần Huyền Cơ hai người lắc đầu đứng dậy.

Đây cũng không phải bọn hắn không tìm được đồ vật muốn mua, mà do giá cả quá đắt, không đáng với giá trị thật.