Yêu Võ Thần

Chương 20: Biển Sương Mù



Chương 20: Biển Sương Mù



Sương mù tựa như sóng lớn ập tới để tất cả mọi người không kịp phản ứng.



Bị sương mù bao phủ Trần Huyền Cơ chỉ cảm thấy một trận đầu choáng mắt hoa, sau đó đợi hắn mở mắt ra đã thấy xung quanh mình không gian toàn bộ đều bị sương mù trắng xóa bao phủ.

Đưa mắt quét nhìn một vòng, lúc này bên cạnh hắn chỉ còn đang hôn mê một người Tiểu Mục, những người khác đã hoàn toàn không thấy bóng dáng.

-” Tiểu đội trưởng, Anh Bác ca. “

Trần Huyền thử mở miệng gọi, xem có thể liên hệ đến những người khác hay không, kết quá một lát đi qua cũng không có bất cứ âm thanh hồi đáp nào.



Phải biết thời điểm bị sương mù quấn đến, năm người bọn hắn thế nhưng không cách nhau quá xa, hiện tại lâm vào sương mù bên trong lại không phát hiện bất cứ người nào bóng dáng, quả thật vô cùng quỷ dị.



Chỉ có Tiểu Mục tên này, tại thời khắc quan trọng bị hắn cõng lên nới mới có khả năng bị lưu lại bên cạnh mình.

Không lo nghĩ được nhiều, Trần Huyền Cơ lúc này đành buông xuống việc liên hệ những người khác, bắt đầu kiểm tra bản thân vùng bụng thương thế. May mắn thân thể hắn bây giờ có khả năng hồi phục kinh người, chỉ qua một thời gian ngắn v·ết t·hương đã ngừng chảy máu, đồng thời nhanh có dấu hiệu kết vảy.



Thở ra một hơi, Trần Huyền Cơ lại nhìn về phía Tiểu Mục, tiểu từ này từ đầu đến cuối đều ở trạng thái hôn mê, vẫn không thấy có dấu hiệu tỉnh lại.

Việc này cũng không trách được đối phương, cảnh giới thật sự quá yếu, thân thể tố chất không được, trúng đỉnh tiêm nhị giai yêu quỷ một kích toàn lực còn có thể bảo trụ mạng nhỏ đã là vạn hạnh.

Nghĩ nghĩ một lát, Trần Huyền Cơ liền đem Tiểu Mục cõng lên, hắn quả thực không đành lòng để lại đối phương, dù sao ở trong đội ngũ, cả hai giao tình vẫn rất không tệ

Bất quá đây là ở phương diện Trần Huyền Cơ còn đủ sức bảo vệ người khác, nếu một khi đối mặt với nguy hiểm mà bản thân không thể chống lại, hắn tự nhiên sẽ không ngần ngại buông xuống đối phương bỏ chạy. Dù sao vì người khác mà hi sinh bản thân, hắn không làm được, xong cũng không phải chưa từng nghĩ tới.



Thế nhưng hi sinh bản thân để được gì, được làm anh hùng người người ca ngợi hay một kẻ vô danh c·hết không người biết đến, cuối cùng bị lãng quên ở trong dòng thời gian dài đằng đẵng.

Thúc thúc hắn Trần Bàng Từng nói, muốn giúp đỡ người khác, vậy trước tiên đảm bảo mình còn sống.

-” Trước tiên rời đi nơi này biển sương mù rồi tính tiếp. “ Cõng theo Tiểu Mục, Trần Huyền Cơ dựa vào trí nhớ xác định Bình An Thôn phương hướng rồi bắt đầu tiến lên.

Vừa đi Trần Huyền Cơ vừa cảnh giác xung quanh, không biết tại sao đám này sương mù lại đem cho hắn cảm giác rất quỷ dị, giống như là có sinh mệnh đồng dạng.

Cứ như vậy một mạch không ngừng tiến về phía trước, không biết trôi qua bao lâu, mười phút, hai mươi phút,... ba phương phút, Trần Huyền Cơ một mực không thể đi ra khỏi nơi này biển sương mù, việc này để cho hắn nhớ đến trong giấc mộng vĩnh cửu hắc dạ thế giới, quả thật chính là vòng lặp vô hạn không thể thoát ra.



Bất quá đó chỉ là giấc mộng, cọn hiện tại là tự thân thực sự trải nghiệm, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.



Để Trần Huyền Cơ càng kinh ngạc hơn chính là, một đường đi tới vậy mà không thể bắt gặp bất cứ vật gì, rừng rậm cây cối, động vật, bị sương mù bao phủ sau đó dường như đã hoàn toàn biến mất.

Xong Trần Huyền Cơ cũng không có ngừng lại bước chân, ngược lại vẫn kiên trì đi về phía trước, cho dù nhất thời không tìm thấy đường ra, Trần Huyền Cơ cũng không có nản trí, bởi hắn tâm trí đã sớm bị cái kia tuần hoàn giấc mộng không ngừng ma luyện trở nên cứng cỏi hơn rất nhiều.

Lại đi thêm một đoạn, Trần Huyền Cơ bàn chân đột nhiên đá trúng thứ gì đó.

Cúi người nhìn xuống, hắn ánh mắt chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một vật có hình tròn, màu đen, nhìn qua giống như là tảng đá.

Thế nhưng Trần Huyền Cơ lại không cho rằng đây là tảng đá, bới vừa rồi hắn đá trúng, đồ vật rất nhẹ, không có nặng nề giống tảng đá, ngược lại cho hắn cảm giác giống như là đá vào khúc gỗ vậy.

Nhìn một hồi, thấy trước mắt vật này vẫn như cũ bất động không có gì khác thường, Trần Huyền Cơ mới đánh liều thử cầm lên, kết quả để cho hắn giật mình, đây vậy mà là một người trung niên nam tử đầu lâu, càng kinh ngạc hơn là, khuôn mặt này hắn nhận ra, chính là trong thôn một vị tuần vệ binh thành viên.



Trần Huyền Cơ mặc dù chưa cùng đối phương tiếp xúc, xong cũng đã nhìn thấy qua mấy lần, cho nên vẫn có chút ấn tượng.

-” Nhìn qua da thịt còn rất mới, huyết dịch khô không quá một ngày, xem ra là mới c·hết không bao lâu. “ Trần Huyền Cơ nheo mắt nhìn trong tay đầu lâu thầm nói.

Lại nhìn phần cổ v·ết t·hương, nơi đó vết cắt không một chút nham nhở, ngược lại tinh mịn vô cùng, hiển nhiên là bị vật gì đó cực kỳ sắc bén cắt qua, một chiêu đoạt mạng.

Đặc biệt đầu lâu sắc mặt lại cực kỳ thu hút Trần Huyền Cơ, gương mặt mô cơ, ánh mắt đều duy trì trạng thái bình thường, không có trước khi c·hết lộ ra sợ hãi biểu lộ, kết hợp với một kích sắc bén đoạt mạng, trong lòng liền có suy đoán.

Tập kích vị này tuần vệ binh hẳn là một tồn tại cực kỳ am hiểu ẩn thân hoặc là đối phương thực lực áp đảo luyện thể phía trên cảnh giới.

-” Bất kể là loại nào, ở trong hoàn cảnh khắp nơi bị sương mù bao bọc này, ta nếu như bị tiếp cận cũng khó mà bảo toàn tính mạng. “

Trần Huyền Cơ sắc mặt biến trở nên ngưng trọng, trong lòng chỉ muốn nhanh rời đi nơi này quỷ dị sương mù.

Thế nhưng sự thật lại tàn khốc, hắn hiện tại đ·ã b·ị r·ơi vào tiến thoái lưỡng nan tình cảnh, muốn đi cũng không được, ở lại cũng không xong, đợi chờ ở phía trước đều là tử lộ.

-” Cứ như vậy cũng không phải cách, nhìn xem vận khí đi. “

Đến nước này Trần Huyền Cơ cũng không suy nghĩ được nhiều, chỉ là ném đi trong tay đầu lâu rồi đi thẳng một mạch về phía trước.

Có câu, diêm vương muốn ngươi c·hết canh ba thì muốn cũng khó.

Đã không còn đường lùi vậy thì chỉ có thể không ngừng tiến lên, còn lại thì xem số mệnh đi.

Cứ như vậy Trần Huyền Cơ một người cõng theo Tiểu Mục không ngừng xuyên qua trong sương trắng, một mực không biết đi bao lâu, đột nhiên Trần Huyền Cơ đụng trúng thứ gì đó, đầu đều bị đụng đến choáng váng.

Đợi lấy lại tinh thần Trần Huyền Cơ ngẩng đầu nhìn lên, kết quả lại không nhìn thấy bất cứ vật gì ngoài một mảnh sương trắng mênh mông.

-” Đây là có chuyện gì? “



Trần Huyền nhẹ lùi lại hai bước, tay phải nắm chặt bên eo chuôi đao, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước.



Tuy nhiên mấy phút trôi qua, không gian xung quanh cũng không có xảy ra cái gì dị động.



Xong Trần Huyền Cơ cũng không có buông lỏng, tay phải rút đao nhẹ đâm về phía trước dò xét, tuy nhiên lại gặp được vô hình vật cản, nhưng ngoại trừ bị cản lại cũng không có cái gì nguy hiểm phát sinh.



Đến đây Trần Huyền Cơ trong lòng mới thả lỏng đôi chút.

Đem đao cất lại vào bên hông, Trần Huyền Cơ sau đó lại tiến lên phía trước, tiếp đến chậm rãi giơ tay lên, bàn tay trong tức khắc chạm vào một mảnh bằng phẳng giống như bức tường.



Ông!

Đột nhiên dị biến vào lúc này phát sinh, một cỗ vô hình lực hút từ lòng bàn tay truyền đến.



Trần Huyền Cơ lúc này muốn thu tay đã muộn, hắn cả người trong chớp mắt đã biến mất tại nguyên địa, chỉ lưu lại mảnh mảnh đang bị khuấy đảo sương trắng.



. . .



Cùng lúc sương trắng bên trong một chỗ khác.



Bành Húc đang tại chật vật chạy trốn, hắn toàn thân v·ết t·hương chồng chất, máu tươi trào ra đem tuần vệ binh y phục nhuốm đỏ.



Mặc dù thương thế nặng như vậy, Bành Húc cũng không có dừng lại xử lý v·ết t·hương ý tứ, ngược lại càng thêm ra sức chạy, đồng thời trên mặt lộ ra tràn đầy hoảng sợ.

Nghĩ đến vừa vào biển sương mù bên trong gặp phải con kia yêu quỷ, hắn hận không thể mọc thêm hai cái chân để mau chóng chạy ra khỏi biển sương mù nơi này, chỉ có tự thân đối mặt với con yêu quỷ kia mới biết nó khủng bố cỡ nào.



Thân thể cơ hồ cùng nơi này sương mù hòa làm một thể, có thể vô thanh vô tức di động cùng công kích.



Bành Húc đối mặt với nó liền hình dáng đều không nhìn rõ đã b·ị đ·ánh tới trọng thương, gần như không có lực hoàn thủ, may mắn hắn ngũ giác nhạy bén bằng không đã sớm c·hết.



Chạy không được bao lâu, Bành Húc bước chân đột nhiên sững lại.





Bởi hắn cảm nhận được ở phía trước mặt sương mù bất ngờ phát ra dị động, mặc dù rất nhỏ nhưng cũng khó thoát khỏi giác quan yêu kỹ cảm giác.



Không chút nghĩ ngợi, Bành Húc lập tức đổi hướng bỏ chạy.



Bất quá hắn vừa xoay người trong nháy mắt, một cái giống như lưỡi đao do sương mù ngưng tụ chém tới, không những vô thanh vô thức, tốc độ còn nhanh đến kinh người.



Dù cho Bành Húc mở ra giác quan yêu kỹ cũng khó mà bắt kịp, muốn làm ra phản ứng thời điểm đã muộn, lưỡi đao đã chém ở hắn trên lưng.



Phốc!



Một dòng máu tươi bắn tung tóe, Bành Húc cả người đứt làm đôi ngã về phía trước.



Thế nhưng cho dù hứng chịu một đao này Bành Húc cũng không có c·hết ngay lập tức, ngược lại ngã xuống sau đó còn cố gắng dùng hay tay bò, hắn giờ phút này đã hoàn toàn quên đi đau đớn, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ chạy trốn.



Xong không đợi hắn bò được bao xa, lại một đạo sương mù lưỡi đao lướt qua.



-" Không… "



Chỉ kịp kêu thảm một tiếng, Bành Húc đầu lâu đã cùng thân thể tách rời.



Mà ẩn trong sương mù yêu quỷ lúc này cũng lộ ra, nó hình dáng giống như người, toàn thân cơ hồ đều do sương mù tạo thành, duy nhất đặc điểm nổi bật chính là một đôi đỏ tươi con mắt.



Giết c·hết Bành Húc sau đó sương mù yêu quỷ cũng không có rời đi, ngược lại bắt đầu đem t·hi t·hể gặm nhấm.



Một loạt âm thanh nhai nuốt ngấu nghiến theo đó vang lên.