Quả nhiên Trần Huyền Cơ suy đoán không sai, Tuần Vệ binh bên trong hai đội gồm đội bốn bọn hắn cùng đội hai rất nhanh đã bị triệu tập.
Đứng ở cổng lớn ra vào, Hà Lạc nhìn xem trước mặt đám người cao giọng nói:
-" Thiết Ngưu Thôn gặp phải nguy hiểm, Bình An Thôn chúng ta thân là mình hữu không thể nào trơ mắt đứng nhìn.
Hiện tại ta lấy Tuần Vệ Binh người đứng đầu danh nghĩa, triệu tập mọi người ở đây hướng về Thiết Ngưu thôn tham gia cứu viện, lần này hành động do đội trưởng đội hai Ngô Giang dẫn đội, hi vọng khi mọi người trở về sẽ đem theo chiến lợi phẩm chính là chiến thắng. "
-" Đúng, đại nhân! "
Nghe Hà Lạc nói, phía dưới cả hai đội toàn bộ thành viên đồng thanh đáp, ngữ khí bên trong đem theo mạnh mẽ khí thế.
Đối với vị này Hà Lạc đại nhân, trong thôn tất cả thôn dân đều vô cùng kính trọng, bao quát Tuần vệ binh đội ngũ, không có hắn thì Bình An Thôn cũng khó có ngày hôm nay.
-" Trương huynh đệ, mời dẫn đường. " Tiểu đội trưởng đội hai Ngô Giang lúc này đứng ra đối với Trương Dã nói.
Trương Dã tâm tình lúc này sớm đã nóng như lửa đốt, nghe Ngô Giang nói lập tức kích động, đối với Hà Lạc cùng Lãnh thiết hai người nói cáo biệt rồi dẫn đầu đi ra cổng lớn.
Mặc dù Bình An Thôn chỉ phái ra mười người nhưng Trương Dã đã rất hài lòng, lấy Bình An Thôn cùng Thiết Ngưu thôn Tuần Vệ Binh quân số, đây đã là số nhiều, hơn nữa dẫn đầu còn là một vị Luyện Huyết cảnh, đây đã là hắn ngoài ý muốn kinh hỉ.
Từ Bình An Thôn tới Thiết Ngưu thôn khoảng cách có khoảng hơn chục dặm, nói gần cũng không gần, nói xa cũng không xa.
Bình thường qua lại cũng muốn gần một giờ, bất quá thời điểm này là mùa đông hoàn cảnh khác biệt, tuyết dày để tốc độ của bọn hắn bị ảnh hưởng, chù dù một đường thuận lợi cũng phải mất hai giờ, đây còn chưa nói đến trên đường đụng phải các loại yêu quỷ.
Hiện tại thời gian đã vào giữa chiều, bọn hắn nếu như tranh thủ không dừng đi đường sẽ tới được Thiết Ngưu thôn trước khi trời tối.
Toàn bộ đoàn người gồm mười một người, đi ở trước nhất chính là Trương Dã, theo sát phía sau là đội hai, cuối cùng là đội bốn, tất cả chỉnh tề xếp thành một hành dài tiến lên.
-" Huyền Cơ, người nhìn xem đội hai, không nghĩ đến chúng ta lần này lại được cùng Dương Chiêu Nhi hành động, lớn lên không chỉ xinh đẹp, thiên phú còn cao, nếu như có thể cưới nàng làm nàng dâu liền tốt. " Đi ở Trần Huyền Cơ phía sau, Tôn Đằng nhỏ giọng nói.
Từ tế tự thời điểm đến bây giờ cũng có gần một năm, nhờ Luyện Thể cảnh tu luyện kích thích gia tăng phát dục, Trần Huyền Cơ đám người đã so với đầu năm khác biệt rất nhiều.
Giống như Trần Huyền Cơ, hiện tại thân thể đã có gần hai mét chiều cao, bên cạnh Tôn Đằng cũng đồng dạng.
Mà Dương Chiêu Nhi cũng là thành công phát dục, nàng chiều cao đã có gần một mét tám, thân thể các bộ phận cần lớn thì lớn, cần thon thì thon, kết hợp với gương xinh đẹp quả thật hút đi hồn biết bao nhiêu Tuần Vệ Binh huynh đệ.
Trần Huyền Cơ mặc dù không đối với nàng có cái gì yêu thích, nhưng không thể không công nhận nàng xinh đẹp.
-" Ngươi tên này bớt mộng tưởng đi, cố gắng tập trung vào tu luyện, ngươi cảnh giới đều không bằng nàng, nói cái gì yêu đương. " Trần Huyền Cơ không chút khách khí dập tắt Tôn Đằng mộng tưởng.
Hắn nói cũng không quá, sự thật chính là như vậy, ở trong thế hệ mới gia nhập Tuần vệ binh, Dương Chiêu Nhi chính là người theo sát hắn nhất, mới không lâu cũng đã đạt tới Thông Lực cảnh.
-" Hắc hắc! Ai nói nhất định tu vi cao mới được, Tôn gia ta đẹp trai thiên hạ vô địch được không. " Tôn Đằng điệu bộ cười tự tin nói.
Nhìn xem hắn cái mặt giống như mặt khỉ, Trần Huyền Cơ im lặng, không có tiếp tục nói.
. . .
Một đường đi về Thiết Ngưu thôn cũng coi như thuận lời, đám người cũng không có đụng phải cái gì lợi hại yêu quỷ.
Từ rừng cây xuyên qua, Trần Huyền Cơ đám người rốt cuộc thấy được Thiết Ngưu thôn bộ dáng.
Từ bên ngoài nhìn vào, nó cùng Bình An thôn đồng dạng, bên ngoài được vô số cây gỗ lớn kết nối tạo thành một bức tường gỗ cao khoảng ba mét, bên trên có lắp đặt chòi canh, có thể quan sát phương viên mấy dặm xung quanh.
Bất quá Thiết Ngưu thôn bên ngoài lúc này vô cùng nhộn nhịp.
Mặt tuyết bên trên tràn ngập vô số U Linh Thử t·hi t·hể cùng máu tươi, tuần vệ binh các đoàn đội đang tại dọn dẹp, cơ hồ chấp thành mấy tòa núi nhỏ.
-" Ta đi, nhiều như vậy! "
Nhìn thấy một màn này, Trần Huyền Cơ đoàn người ánh mắt trừng lớn, hiển nhiên bị kinh ngạc không nhỏ.
-" Đây mới chỉ là bọn này U Linh Thử tiểu quy mô thăm dò, đợi bọn chúng mở ra đại quy mô công kích, đến lúc đó so với bây giờ còn hỏng bét. " Đi ở phía trước Trương Dã thở dài nói.
U Linh Thử mặc dù thực lực chẳng ra gì nhưng trí thông minh lại trái ngược, nhất là thủ lĩnh loại này, không nói bày binh bố trận, chỉ riêng thống lĩnh bầy đàn vây công, dò xét, tạo bẫy rập đã để người ta cực kỳ kiêng kị.
-" Hiện tại quay đầu có còn kịp hay không! " Tôn Đằng nhỏ giọng nói.
Theo Trần Huyền Cơ đám người tiếp cận, Thiết Ngưu thôn bên kia người cũng phát hiện bọn hắn, lập tức phái ra một chi đội ngũ khoảng ba người đi tới.
Dẫn đầu là một vị trung niên, hắn dáng người cao gầy, trên mặt có một đạo vết sẹo kéo dài từ gò má bên phải đến xương hàm bên trái, đặc biệt từ trên người vị nam tử trung niên này còn toát ra một cỗ áp bức cực mạnh, hiển nhiên là Luyện Huyết Cảnh cao thủ
Đi tới trước mặt Trần Huyền Cơ đám người, trung niên sắc mặt lộ ra tươi cười nói: -” Các vị ở đây hẳn đều là Bình An thôn phái tới cứu viện, xin tự giới thiệu, ta là Đằng Cốt, Thiết Ngưu thôn đại đội trưởng, rất vui khi thấy các vị huynh đệ không ngại nguy hiểm chạy tới trợ giúp. “
-” Đằng đại đội trưởng khách khí, thân là minh hữu, đùm bọc lẫn nhau là chuyện nên làm. “ Ngô Giang tiến lên phía trước đội ngũ nói.
-” Hahaha! Đã vậy ta trước tiên thay mặt toàn bộ Thiết Ngưu thôn thôn dân đa tạ các vị. “ Đằng Cốt chắp tay nói: -” Nói đến các vị trên đường tới đây gấp gáp hẳn là đã mệt mỏi, mời trước vào bên trong nghỉ ngơi, đồ ăn, nước uống, nơi ở chúng ta đã chuẩn bị sẵn. “
Dứt lời Đằng cốt cùng phía sau hai người thủ hạ dẫn đầu đi vào, Trần Huyền Cơ đám người theo sát phía sau.
Khi đia qua cổng lớn, gác cổng tuần vệ binh dùng Trắc Yêu phù cho mỗi người kiểm tra qua một lượt, đợi tất cả bình thường sau mới tiến vào bên trong.
Thiết Ngưu thôn vòng ngoài cùng Bình An Thôn không khác, cách một đoạn khoảng cách sẽ an bài một cái đoàn đội nơi ở, Trần Huyền Cơ đám người được dẫn tới một căn túp lều cực lớn, ước lượng có thể chứa một lúc mấy chục người.
Đến đây Đằng Cốt dừng lại bước chân, cả người lui sang một bên, tay phải làm cái mời ra hiệu.
Trần Huyền Cơ đám người cũng không có khách khí, trực tiếp đi vào, bên trong trung tâm lều vải đã đốt sẵn một đống lửa nhỏ dùng sưởi ấm, xung quanh càng là xếp đầy các loại vật tư bao gồm chăn, gối.
-” Các vị cứ ở đây nghỉ ngơi, để ta sai người đem đồ ăn tới, hiện tại trời cũng đã tối, đêm nay nói không chừng sẽ phải tao ngộ một trận chiến đấu. “ Đằng Cốt nói xong liền xoay người đi ra lều vải, chỉ để lại Bình An thôn đám người.
Mà nhìn thấy hắn rời đi, tất cả mọi người trong lòng cũng là thở ra, không ngừng di chuyển cường độ cao dưới trời tuyết quả thực để bọn hắn cảm thấy mệt mỏi.
Lúc này Trần Huyền Cơ bên cạnh, Tôn Đăng càng là trực tiếp nằm xuống không chút kiêng nể.
Mà những người khác cũng đồng dạng, ai nói chuyện thì nói chuyện, ai nghỉ người thì nghỉ ngơi, bất quá trận doanh lại lộ rõ ra hai nửa, phân biệt đội bốn cùng đội hai.
Mặc dù cùng chung là Tuần Vệ binh, nhưng mọi người mối quan hệ cũng không có quá thân thiết, lẫn nhau vẫn có chút khoảng cách.
Trần Huyền Cơ đối với việc này cũng không quan tâm, ngược lại một mình tìm một góc ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Bất quá nhắm mắt không bao lâu Trần Huyền Cơ lại mở mắt ra, hắn cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, mà người này lại không phải ai khác lại chính là Dương chiêu Nhi.
Nàng ngồi ở phía đối diện, một đôi mắt phượng cứ như vậy nhìn lấy hắn.
Thấy như vậy Trần Huyền Cơ nhất thời có chút sửng sốt, tình huống như thế nào, trên mặt mình dính bẩn.
Mà thấy được Trần Huyền Cơ đưa mắt nhìn mình, Dương Chiêu Nhi cũng thu hồi ánh mắt, sắc mặt b·iểu t·ình lạnh nhạt nhìn không ra cái gì cảm xúc.
‘ Kỳ quái, đây là tập luyện nhiều quá khiến đầu đều bị luyện hỏng! ‘ trong lòng thầm nghĩ như vậy, Trần Huyền Cơ cũng không có tiếp tục quan tâm mà quay về chỗ nhắm mắt dưỡng thần.
Xong đám người không nghỉ ngơi được bao lâu, bên ngoài truyền tới tiếng động, một đoàn khoảng năm tên thiếu nữ bước vào, mỗi người trên tay bưng một cái khay lớn, bên trong chứa thịt khô, bánh bao, canh khoai hầm các loại phong phú đồ ăn.
Sớm đã đói đụng đám người ánh mắt lúc này sáng lên, từng cái tiếp nhận bát đũa bắt đầu ăn uống.
Nhất là Tôn Đằng cùng Nguyễn Kiệt, cả hai cùng hổ đói đồng dạng, quả thật chính là ăn một trận gió quấn mây phun để người ta nhìn mà kh·iếp sợ.
Ở đây tất cả đều là yêu võ giả, sức ăn cực lớn, chỉ một lát đã đem toàn bộ đồ ăn ăn hết.
Ăn no nê sau đó, tất cả mọi người lại tiếp tục ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, chỉ Có Trần Huyền Cơ lúc này bất ngờ đứng lên đi ra ngoài lêu, xong cùng lúc, Trương Diêu cũng theo sát sau đi ra.
Nhìn xem hai người bọn hắn rời đi, ngồi một bên Dương Chiêu Nhi cũng không ngồi yên mà đứng dậy hướng bên ngoài đi ra, bất quá cổ tay lúc này lại bị một người nắm lấy, quay mặt nhìn lại người này lại chính tiểu đội trưởng Ngô Giang.
-” Để ta đi cùng ngươi. “ Ngô Giang nhỏ giọng nói.
Nghe vậy Dương Chiêu Nhi cũng không có nói gì, cả hai thân hình rất nhanh đã biến mất trong lều.