Yêu Võ Thần

Chương 61: Tử Vong



Chương 61: Tử Vong

Chiến đấu không qua bao lâu, lúc này còn trụ lại không tới năm người.

Trong đó Ngô Giang càng là chịu thụ thương, sức chiến đấu đại giảm, chiến lực thực tế chỉ còn Trần Huyền Cơ, Lãnh Thiết, Nguyễn Hữu Tiên ba người.

Một bên, Hà Lạc bề ngoài nhìn qua mặc dù có chút tàn phá, thế nhưng khí tức lại không có chút nào suy yếu.

Giờ phút này, bên nào yếu bên nào mạnh đều đã thể hiện rõ ràng.

Đứng ở phía xa quan sát, Dương Chiêu Nhi, Tôn Đằng đám người trong lòng cũng là nặng nề tới cực điểm, tuy nhiên nhiều hơn chính là hận, hận bản thân vô năng, không thể trợ giúp được gì, ngược lại chỉ là gánh nặng.

Xong Hà Lạc cũng không có dừng tay, vào lúc này lại tiếp tục khởi xướng công kích.

Trần Huyền Cơ ba người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng không hẹn mà động phân ra ba hướng bọc lại Hà Lạc, nhất thời đao quang, quyền ảnh, dây gai lấp lóe không ngừng.

Mà tại thời điểm bọn hắn đang chiến đấu, một cái bóng đen đang tiếp cận nơi này.

Bóng đen hình thể cao lớn, có gần năm mét, toàn thân màu sắc cùng hồn nô giống nhau, tuy nhiên lại mọc ra hai chân hai tay, trên khuôn mặt không có ngũ quan, thay vào đó là một cái vòng xoáy, nơi nó đi qua, hồn nô nhao nhao tránh né, thậm chí còn bay xoay quanh như đang lấy lòng.

Không biết có phải Thông Linh Chung hộ quang hay chiến đấu động tĩnh quá lớn đem nó thu hút, con này khổng lồ bóng đen cứ như vậy chậm rãi đi tới hầm trú ẩn lối ra vào.

Mất đi nắp đá che chắn, hầm trú ẩn bên trong lúc này lộ ra một vòng hộ quang màu xanh huyền ảo, mà tại hộ quang bên ngoài đang có vô số hồn nô gào thét, bọn chúng tựa như yêu thiêu thân không ngừng va đập, muốn phá hộ quang xông vào.

Thế nhưng khi thấy khổng lồ bóng đen đi đến, đám hồn nô nhao nhao tản ra, lộ ra bên trong hoàn cảnh.

Thông qua hộ quang có thể nhìn thấu bên trong, một đám người đang tại giao thủ, chiến đầu cực kỳ kịch liệt, cơ hồ không c·hết không thôi.

Không có ngừng chân ở bên ngoài quá lâu, khổng lồ bóng đen lại tiếp tục thả chân đi vào hầm trú ẩn, mặc dù lối ra vào chỉ cao hơn hai mét nhưng khổng lồ bóng đen cùng hồn nô giống nhau, đều có khả năng đi xuyên vật chất, nó cứ như vậy một mạch đi thẳng tới hộ quang phía trước.

Tuy nhiên đến đây khổng lồ bóng đen lại bị hộ quang ngăn cản, mặc cho nó làm sao đâm tới đều không thể xuyên qua.

Rống!



Dường như bị chọc giận, bóng đen giống lên một tiếng, sau đó điên cuồng vung ra nắm đấm về phía hộ quang, trong thoáng chốc hộ quang rung động không ngừng, dưới m·ưa b·ão công kích, hộ quang rất nhanh đã bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Ở hộ quang bên trong, đám người đã ngừng lại tránh đấu, tất cả ánh mắt đổ dồn về lối ra vào.

Bên ngoài vừa có dị động bọn hắn ngay lập tức chú ý tới, khi nhìn thấy khổng lồ bóng đen đang không ngừng công kích hộ quang, từng người sắc mặt đều lộ ra giật mình cùng hoảng sợ.

-” Đây là con gì quái vật? “

Nhưng giờ phút này, chịu sợ hãi nhất lại chính là Hà Lạc, hắn nhận ra đầu này khổng lồ bóng đen lai lịch, chính là Hồn Quỷ, so với hồn nô mạnh mẽ gấp mấy lần, thực lực có thể so với Hợp Thể Cảnh Yêu võ giả, cũng chính là ngũ giai cấp bậc.

-” Đáng c·hết! “

Sợ hãi đi qua, Hà Lạc không chút chậm trễ lấy ra Thông Linh Chung, sau đó phun một ngụm máu tươi lên thân chuông, tiếp đến không ngừng truyền vào yêu nguyên thôi động nó năng lực, tăng cường hộ quang lực phòng ngự tới cực hạn.

Một bên Trần Huyền Cơ đám người cũng không có lợi dụng lúc này mà công kích, bọn hắn biết lúc nào nên hoặc không nên.

Hiện tại cho dù bọn hắn ra tay thành công g·iết c·hết Hà Lạc, tiếp sau một khắc cũng là bọn hắn tử kỳ, bên ngoài yêu quỷ sẽ tựa như sói đói tràn vào, đem tất cả xâu xé.

Xong Thông Linh Chung chỉ là nhất giai yêu võ binh, làm sao có thể chống lại ngũ giai yêu quỷ, chỉ chịu mấy chục quyền giáng xuống hộ quang đã bắt đầu xuất hiện vết nứt, sau đó lấy tốc độ cực nhanh lan rộng.

Oành!

Cuối cùng hộ quang không chịu được mà vỡ nát, Hà Lạc theo đó cũng bị phản phệ mà phun ra một ngụm máu tươi ngã xuống.

Đứng ở không xa Trần Huyền Cơ, Lãnh Thiết, Nguyễn Hữu Tiên ba người đã sớm có chuẩn bị, tại hộ quang bị phá vỡ trong nháy mắt, bọn hắn lập tức hợp lực đánh về phía khổng lồ bóng đen, ý đồ muốn cho nó một kích lôi đình.

Thế nhưng bọn hắn còn chưa tiếp cận, hồn quỷ đã ngẩng đầu nhìn tới, trên khuôn mặt vòng xoáy tựa như muốn đem bọn hắn hồn phách toàn bộ hút lấy.

Đối diện Trần Huyền Cơ ba người trong lòng không hiểu hoảng sợ, nhưng lúc này muốn làm gì đều đã muộn, bọn hắn trước mắt khung cảnh tối xầm, toàn bộ mất đi ý thức mà ngã xuống, sống c·hết không rõ.

-” Huyền Cơ! “

Chứng kiến một màn này Trần Bàng, Tôn Đằng, Lý Thiền mấy người không nhịn được mà hô lên.



Tôn Đằng càng là cầm lên gậy sắt xông tới, sắc mặt dữ tợn gầm thét: -” Ta liều mạng với mày! “

Thế nhưng không đợi hắn đi ra mấy bước, hồn quỷ đã đưa mặt nhìn lại, tiếp sau đó Tôn Đằng bước chân cứng lại ngã xuống.

Không chỉ Tôn Đằng, còn lại Dương Chiều Nhi, Ngô Giang, Trần Bàng, Lý Thiền toàn bộ đều không thoát khỏi số phận, từng người từng người ngã xuống, đến đây toàn bộ hầm trú ẩn sự sống đã hoàn toàn biến mất.

Mà giải quyết xong đám người, đứng ở lối ra vào hồn quỷ cũng mất đi hứng thú, lúc này nó không có nán lại mà quay đầu rời đi, không tiếp tục để ý đến, toàn bộ nơi này sự tình đối với nó chẳng qua là một khúc nhạc dạo mà thôi.

Theo khổng lồ bóng đen rời đi, bên ngoài vô số hồn nô lập tức chen nhau mà vào, trong nháy mắt khung cảnh quần ma loạn vũ.

. . .

Mênh mông hắc ám không gian, khắp nơi tĩnh lặng, tử khí ngập trời.

Thế nhưng rất nhanh, sự tĩnh lặng đã bị phá vỡ, bởi vào lúc này lại đột nhiên xuất hiện một người thân ảnh, mà người này không phải ai khác chính là Trần Huyền Cơ.

Trần Huyền Cơ xuất hiện sau đó ngay lập tức quỳ rạp xuống đất, hai tay ôm đầu, sắc mặt lộ ra cực kỳ thống khổ.

-" Đau quá! "

Giờ phút này hắn chỉ cảm thấy toàn thân truyền tới từng trận đau đớn đến tận xương tủy, tựa như có vô số đao kiếm đang ở cắt chém, muốn đem thân thể xé rách ra làm hàng trăm, hàng ngàn mảnh.

Qua một lát, Trần Huyền Cơ rốt cuộc không nhịn được ở trên mặt đất lăn lộn, trong miệng phát ra tiếng gầm rú thảm thiết, có thể nói sống không bằng c·hết.

Theo giời gian trôi qua, Trần Huyền Cơ thân thể bắt đầu mờ nhạt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.

Tuy nhiên ngay vào lúc này, Trần Huyền Cơ trên thân lại bất ngờ sáng lên lục quang.

Lục quang mang theo theo sinh cơ bừng bừng rất nhanh bao phủ Trần Huyền Cơ toàn thân, nơi lục quang đi qua đau đớn như được xoa dịu, mà mờ nhạt thân thể cũng bắt đầu chậm rãi ngưng thực trở lại.



Xong toàn bộ cảnh tượng này đều bị một đôi con mắt đen kịt thu vào.

Mà chủ nhân của đôi mắt này chính là nam tử xuất hiện ở trong thế giới tinh thần của Trần Huyền Cơ lúc hắn đột phá Luyện Huyết Cảnh.

Nam tử lúc này ẩn mình ở trong hắc ám, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Trần Huyền Cơ, sắc mặt lạnh lùng không biểu cảm, cho dù thật lâu trôi qua vẫn cứ như vậy lẳng lặng đứng đó không có động tĩnh.

-" Hắc Hắc Hắc! Sinh mệnh khí tức thật sự là nồng đậm, ngay cả linh hồn tổn thương cũng có thể chữa trị, ca ca, ngươi thật sự vượt qua ta tưởng tượng, dù cho mọi thời khắc đều ở áp chế ta t·ử v·ong ăn mòn vậy mà còn có thể mãnh liệt như vậy, không hổ là bất tử thể. " Nam tử nhếch miệng cười quỷ dị.

Ở dưới lục quang không ngừng chữa trị, Trần Huyền Cơ thân thể rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái ngưng thực ban đầu.

Đợi thân thể hoàn toàn khôi phục sau đó, lục quang dần dần tán đi, cuối cùng biến mất vô tung.

Cảm nhận cơ thể đau đớn biến mất, Trần Huyền Cơ cũng dần dần lấy lại ý thức, hắn đầu tiên liếc nhìn bản thân tay chân, sau đó lại nhìn xung quanh hắc ám thế giới, tràn ngập quen thuộc cảm giác.

-" Vừa rồi lục quang là thứ gì, nó hình như giúp ta chữa trị tổn thương? Nơi này… ta làm sao lại đến nơi này? Chẳng lẽ ta đ·ã c·hết rồi? "

Trong thời gian ngắn, rất nhiều nghi vấn xuất hiện ở Trần Huyền Cơ trong đầu.

Thế nhưng Trần Huyền Cơ rất nhanh liền bỏ qua tất cả những cái kia hỗn tạp suy nghĩ, bởi một đoạn ký ức ập tới, chính là hầm trú ẩn bên trong đoạn kia ký ức.

-" Trần thúc, Tôn Đằng, Lý thiền… " Trần Huyền Cơ không tự chủ lẩm bẩm, đồng thời ánh mắt liếc nhìn xung quanh.

Hắn giờ phút này chỉ muốn rời đi nơi này, muốn ra bên ngoài nhìn xem Trần Bàng đám người tình hình, xem bọn hắn còn sống hay đ·ã c·hết.

Nhưng trong lòng bất ngờ dâng lên một cỗ cảm giác bất lực, bởi hắn hiện tại còn không biết bản thân còn sống hay đ·ã c·hết, cho dù còn sống thì như thế nào, hắn cũng khổng phải đối thủ của con hồn quỷ kia, kết quả vẫn sẽ như cũ lập lại, như vậy có đáng hay không.

-" Hahaha! C·hết cũng tốt, đây cũng coi như là một cách giải thoát. "

Trần Huyền Cơ khẽ thì thầm, trên mặt biểu lộ khó coi, không biết đang khóc hay đang cười.

Như đ·ã c·hết đi bản tâm, Trần Huyền Cơ lúc này lại gục xuống tại chỗ, hắn muốn khóc, thế nhưng lại khóc không được, chỉ cảm thấy nghẹt thở đến tột cùng, thân thể theo đó run lên không ngừng.

Trần Huyền Cơ cứ như vậy ngồi gục một chỗ bất động, hắn hiện tại đ·ã c·hết lặng.

Trong đầu hắn giờ phút này vô số ký ức tràn về, cảnh tượng từ khi còn nhỏ cho đến khi lớn, tất cả trôi nhanh giống như một dòng sông chảy xiết, mà Trần Huyền Cơ lại đắm chìm trong dòng sông đó, mặc nó đưa đẩy.

-" Hắc Hắc Hắc! Ca ca, ngươi vẫn vô dụng như vậy, chỉ có một chút đã kích đã không chịu nổi, thật sự làm ta quá thất vọng. "

Ở thời điểm Trần Huyền Cơ đã hoàn toàn lâm vào c·hết lặng, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng đầy chế giễu.