Your Life Is Around You!

Chương 6: Ngày thứ sáu



Hôm nay có quá nhiều thứ để nhớ.

Đêm qua, tôi đã đăng một status lúc 12h hơn, nội dung là: “Đầu tuần vui vẻ các bạn trẻ!” Lúc đấy cũng coi như sang ngày mới rồi nhỉ? Sáng hôm nay, tôi bắt đầu tự đi xe đạp đến trường, tiện thể chở luôn thằng em đi cùng. Việc đi lại của tôi chủ động hẳn lên, không còn bị phụ thuộc vào bố mẹ nữa. Lúc tôi dắt xe vào nhà xe của trường, tôi gặp thằng thằng Việt Anh. Nó “Ôi!” dài một tiếng, thái độ ra vẻ ngạc nhiên lắm. Tôi trừng mắt, kêu nó im. Ngạc nhiên cái gì, chưa thấy tôi chở thằng Công Hiếu bao giờ à? Đồ Vanh Lợn đáng ghét (Vanh = V.Anh viết tắt).

Khi tôi đặt chân vào lớp, tôi ngạc nhiên. Lớp có khoảng 5 6 đứa. Đèn sáng trưng. Mỗi đứa một việc. Mặc dù biết bọn nó đã có chuẩn bị cả ngày chủ nhật hôm qua, nhưng tôi không nghĩ là nó thế này. Thằng Hải đang ngồi chạy thử chương trình trình chiếu trên máy tính. Màn chiếu sáng choang, hiện lên những dòng chữ thân thương chúc mừng sinh nhật cô. Hội Ngân, Mai, My, Hạnh Dương cũng đang lúi húi viết lách gì đó. Trên mặt bàn đủ các thứ: sổ, dây buộc, ruy băng, mũ sinh nhật, pháo, còi, băng tuyến,… la liệt.

Không biết có đứa nào nói: “Đứa nào lên trang trí bảng đi!”

Tôi và con Lan bị đẩy lên. Dần dần lớp bắt đầu có mặt đầy đủ. Tôi thề lần này coi như chúng tôi bỏ sức ra không ít, mà cũng là lần tận tâm,chuẩn bị chu đáo nhất kể từ lớp 6. Ban phụ huynh chẳng ai biết, cô giáo cũng chẳng hay biết. Lúc tôi đến, thấy con Quỳnh và Mai đang gọi điện thoại. Một lát sau thì mẹ Quỳnh mang một lẵng hoa đến. Như vậy chắc cô ấy cũng vừa mới biết.

Vì đầu tuần nên chúng tôi phải chào cờ. Bọn tôi cuống quýt làm việc. Lại có đứa nào đó chạy từ ngoài lớp vào, miệng hô: “Cô đến rồi, cô đến rồi!” Ngay sau đó, chúng tôi vội vã lau bảng, tắt máy chiếu, gom đến những thứ trên bàn nhét vào ngăn bàn, biến cái lớp trở thành “như mọi ngày”. Không ngờ cô không hề vào lớp, thật may quá!

Cuốn sổ bọn nó chuẩn bị để tặng cô, còn rất nhiều trang trắng chưa viết. Chắc do không kịp đưa tận tay từng đứa trong lớp để viết, nếu như vậy thì không kịp mất. Hạnh Dương lôi tôi ra, mở Iphone rồi hươ hươ mấy cái ảnh trước mặt tôi. Đó là những tấm ảnh có những dòng bằng tiếng Anh, được trang trí cách điệu, hoặc viết theo lối đơn giản, nhưng rất đẹp.

-Oppa viết mấy cái này vào đây cho em!

Tôi lúng túng. Đúng là tôi có viết được một số loại grafiti, nhưng chỉ là một số thôi. Đa phần viết rất phóng tay, không theo khuôn mẫu nào, viết vào nháp thì được, chứ bảo tôi viết vào cuốn sổ thì có chút không tự tin.

-Tao khi là không được mày ạ! – Tôi nói

Hạnh Dương cúi đầu vẽ vẽ, sau đó đưa ra cho tôi xem.

-Đại khái thôi, như này này!

Tôi nhìn, sau đó bắt đầu. Tôi viết như một cái máy, năng suất cao kinh khủng. Con Dương ngồi cầm điện thoại giơ ảnh làm mẫu cho tôi. Một lúc sau, tôi đã viết hơn 10 trang.

Bọn nó nhìn tôi bằng ánh mắt sùng bái. Tự nhiên tôi thấy tự hào ghê! Viết lách cũng có thể coi như một sở trường của tôi.

Tôi nghĩ cô giáo chúng tôi đã rất bất ngờ khi bước vào lớp. Pháo nổ, những tua giấy đủ màu sắc bay khắp lớp. Có lẽ hôm nay là cái ngày lớp bẩn nhất trong 4 năm qua, quả thực là như thế! Chỉ khổ cho mấy đứa trực nhật, hehe. Buổi sinh nhật của cô diễn ra hết sức suôn sẻ. Lúc sau, chúng tôi còn được ăn bánh cupcake do học trò cũ của cô làm.

Có lẽ chúng tôi đã không uổng công, tất cả đều cảm thấy mãn nguyện, mỉm cười tươi trước máy ảnh của cô giáo.

Lại nhớ đến thứ 7 tuần trước, chúng tôi còn bị mắng, không dự định tổ chức bất kỳ thứ gì nữa. Ai mà nghĩ lại thế này. Đến tôi cũng bất ngờ vì buổi sinh nhật ngày hôm nay, chứ đừng nói cô giáo. Có lẽ, cái gọi là vô tâm chính là hiện trạng chung của giới trẻ bây giờ. Nhưng chúng tôi vẫn mang trong mình thứ tình cảm thiêng liêng mà bao đời nay quốc gia ta vẫn tôn thờ: Tôn sư trọng đạo. Chỉ là không có hứng thú, không quan tâm nhất thời, nhưng khi đã làm, thì chẳng phải tốt như thế sao?