Dường như cảm thấy rất thú vị, cô đưa tay lên gõ vào yết hầu của anh, vẫn còn chưa đã cái nư thì Giang Dẫn Xuyên đã tắt máy sấy tóc, nắm lấy tay cô, "Em đứng yên được không?"
Dữ thế, giống hệt giáo quan khoá quân sự hồi năm nhất của cô.
Hạ Noan bĩu môi, Giang Dẫn Xuyên gỡ tay cô ra rồi thuận thế chống vào mặt đá cẩm thạch của bồn nước, "Tối nay vì sao em khóc?"
Giọng anh trầm khàn, nhưng rất dễ nghe.
Tim Hạ Noãn nhũn ra, tháo lớp phòng bị xuống, "Em cãi nhau với bố".
Nói rồi cô dựa vào ngực anh, ấm ức nói, "Em muốn về nhà để đón sinh nhật nhưng bố không hề nhớ".
Không ai nói thêm lời nào, chỉ có nhịp đập mạnh mẽ của trái tim ai đó, Giang Dẫn Xuyên dịu dàng xoa đầu cô, sấy tóc thêm một lát rồi rời đi.
Cứ thế mà đi ư?
Hạ Noãn rúc mình vào trong chăn, một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi cô, rất thơm, là mùi hương trên người Giang Dẫn Xuyên, vậy là hai người đã chung chăn cùng gối một cách gián tiếp rồi ư?
Đột nhiên cánh cửa mở ra, Giang Dẫn Xuyên không biết lấy từ đâu ra một chiếc bánh sinh nhật, à không, là một chiếc bánh mỳ.
Hạ Noãn chậm rãi ngồi dậy, "Giang Dẫn Xuyên..."
"Vẫn chưa qua 12 giờ, còn kịp", anh nhìn cô, vành tai đỏ chót, khẽ nói, "Chúc mừng sinh nhật".
Mắt Hạ Noãn đỏ hoe, từ trước tới nay chưa có ai thắp nến cho cô bằng ánh mắt trân thành như vậy bao giờ, "Cảm ơn anh".
"Em có một nguyện vọng, anh có thể giúp em biến nó thành hiện thực không?"