Zombie Bao Vây Hướng Dẫn Sống Còn Ngày Tận Thế

Chương 37: 37




Tôi thuần thục chạy lên tầng ba, nhập mật khẩu.Âm thanh của Trần ca và Tiểu Bàn đang thảo luận xem nên ăn gì xa xa ở tầng dưới, mơ hồ không nghe rõ.Tôi một mình đối mặt với ổ mã khóa, cảm thấy hơi lo lắng.Nhưng vẫn cắn răng đẩy cửa.Khoảnh khắc mở cửa, đèn bật sáng, những khẩu súng xếp ngay ngắn trên tường phản chiếu dưới ánh sáng, có chút chói mắt.Tôi bị chiếu sáng mà sững sờ.

Chợt cười khổ.


Nhớ lại mình đã hoảng sợ thế nào khi lần đầu tiên bước vào căn phòng bí mật.

Thậm chí còn không phát hiện ra những điểm kỳ lạ khác trong căn phòng này.Tại sao đèn trong căn phòng bí mật vẫn sáng khi toàn thành phố bị cắt điện? Nơi trú ẩn thì nhờ vào máy phát điện.

Còn căn phòng này thì dựa vào đâu?Cô chủ thật là ...!khiến người ta càng ngày càng tò mò về thân thế của cô.Tôi tìm tòi trên tường để tìm thiết bị tích điện, nhưng đột nhiên nghe thấy âm thanh kì lạ vang lên.Không có tiếng bước chân nào, chứng tỏ Trần ca và Tiểu Bàn không lên lầu, nhưng âm thanh phát ra từ gần đó, không phải từ người ngoài cửa.Vừa rồi cửa đã được khóa lại.

Căn phòng bí mật thì được lắp tường cách âm nên không thể nghe thấy tiếng động bên ngoài ...Chẳng lẽ, có người trong căn phòng bí mật?Động tác cứng đờ, một vài suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.Ai đó đã lẻn vào siêu thị khi chúng tôi đi vắng, bẻ khóa và trốn trong căn phòng bí mật? Hay là lúc nãy đi theo chúng tôi, rồi trốn trong mật thất?Tôi ngồi xuống, chộp lấy một khẩu súng máy hạng nặng trước mặt, mặc dù súng hàng mẫu không thể bắn, nhưng vẫn có trọng lượng đủ để đập người khi cần.Nhưng quay đầu lại nhìn xung quanh một vòng, căn phòng bí mật vẫn im lìm.


Căn phòng không có bất cứ đồ đạc gì, hiển nhiên cũng không có ai.Nhưng âm thanh vẫn vang lên.Lần này là tiếng "sột soạt" lộn xộn, giống như có ai đó đang không ngừng cào cấu.Tôi đi theo nơi phát ra âm thanh, cố gắng hết sức nhẹ bước chân, cuối cùng xác định được nguồn gốc của âm thanh thực sự không phải từ trong căn phòng này, mà dường như được phát ra...!từ bức tường!Tuy nhiên, rõ ràng bức tường này hướng ra mặt đường, không thể giấu được người.Tôi nín thở lắng nghe hồi lâu thì nghe thấy tiếng “meo meo” nho nhỏ kèm theo tiếng cào cấu.Ngoài bức tường, có một con mèo?Tôi cảm giác trên đầu treo đầy dấu chấm hỏi.Độ cao tầng ba không tính là thấp, ván cách âm trên tường dày như vậy, trừ khi con mèo đang treo lơ lửng trên không liều mạng cào vào tường, nếu không âm thanh sẽ không lọt qua.Tôi cau mày, đưa tay lên, thử thăm dò gõ vào tường, lại sợ ngây người.Âm thanh rõ ràng, còn đâu tường cách âm.Đây thậm chí không phải là một bức tường bình thường, rõ ràng mặt sau của bức tường được khoét rỗng, chỉ có một lớp thép và giấy dán tường giống như ba bức tường cách âm còn lại.Tôi quan sát kỹ bức tường này, lúc này mới phát hiện khẩu súng lục treo ở trung tâm đều bằng bạc, bề mặt sáng bóng.Đưa tay tới, nắm lấy khẩu súng ở giữa.Quả nhiên không gỡ được nó xuống.Tôi dùng lực trên tay, khẩu súng lục đột ngột chuyển động, bức tường che kín trước mặt tôi từ từ rút sang hai bên...Lộ ra không gian u ám sau bức tường.Tôi đứng trước cửa, những dấu hỏi đầy đầu đều biến thành kinh ngạc.Độ dày của tường cách âm khác với tường thông thường, cho nên lần đầu tiên bước vào, tôi chỉ cảm thấy kết cấu căn phòng này nhỏ hơn so với tầng dưới, chứ không nghĩ tới thiếu nhiều không gian như vậy.Căn phòng bí mật lại có một mật thất, sao có thể nghĩ đến chứ?Trong góc tường có một chiếc két sắt, có một con mèo màu cam đang ngồi trên đó, thấy tôi bước vào, có vẻ bị sốc, liền chui vào ống thông gió rồi biến mất.Tôi đi tới ngửa đầu nhìn lên thì thấy lưới sắt của ống thông gió rơi xuống đất, trên đó có nhiều vết xước.Có vẻ như âm thanh tôi nghe thấy vừa rồi phát ra từ đây.Mật khẩu két sắt không khó đoán, đó cũng là ngày sinh của cô chủ.Bên trong là một khẩu súng, súng gây mê, bảng hướng dẫn ngay bên cạnh, và một hộp bên cạnh chứa tổng cộng 100 quả bom gây mê ...Tôi sững sờ nhìn mọi thứ, thực sự không chắc liệu cô chủ có muốn để lại khẩu súng gây mê cho tôi hay không.Dù sao thì đây cũng là mật thất, nếu không tình cờ nghe thấy tiếng meo meo, có lẽ cả đời tôi cũng không phát hiện ra, nhưng mặt khác, mã két sắt cũng giống mã cửa ..."Cộc cộc cộc!"Tiếng gõ cửa đưa tôi trở lại thực tại.Lần này tôi nghe rõ ràng, là Tiểu Bàn đang gõ cửa."Anh Tiểu Trang, có ở trong phòng không? Ăn tối đi."Chắc là thấy tôi ở trên tầng ba quá lâu, sợ có điều gì đó xảy ra với tôi.Tôi cất lại khẩu súng gây mê vào hộp, vừa định tìm cớ che giấu, lại bỗng nhớ lại những gì Trần ca và Tiểu Bàn đã nói trong xe trước đó.Sống chết cùng nhau, ít nhất thì cũng phải chia sẻ thông tin.Tôi ngừng động tác trên tay, ngăn Tiểu Bàn, "Cậu gọi Trần ca lên lầu hai đi, tớ muốn nói với mọi người một chuyện."Tiểu Bàn hào hứng đồng ý, sau đó dừng lại hỏi: "Có chuyện gì vậy?"Tôi không trả lời, bảo cậu ta gọi Trần ca lên trước đã.Gió thổi, cành cây đập vào cửa kính càng cảm thấy căn phòng yên tĩnh hơn.Phản ứng của Trần ca và Tiểu Bàn im ắng hơn tôi nghĩ.Tôi nhìn chằm chằm vào biểu hiện của họ, có chút khẩn trương.Phải, quả thật tôi đã giấu họ lâu rồi, nhưng dù sao thì cũng có lý do, là chuyện lớn mà.

Mà lúc mới tới siêu thị, tôi vẫn chưa chắc chắn về nhân phẩm của họ, về sau thì ...!lại không có cơ hội để nói.Tôi mím chặt miệng, trong lòng nghĩ cách giải thích chân thành hơn.Đột nhiên nghe thấy Tiểu Bàn hỏi: "Anh Tiểu Trang, nói nhiều như vậy, rốt cuộc sinh nhật của cô chủ là khi nào thế?""Hả?"Tôi ngáo ngơ đầy dấu chấm hỏi.Uổng công tôi nói ra tất cả bí mật, cậu ta lại chỉ tò mò về sinh nhật của cô chủ?Tôi vẻ mặt mờ mịt, Tiểu Bàn lại nhếch miệng cười.


"Em nghĩ anh nhớ rõ như vậy thì đó chắc không phải là một ngày bình thường.

Em đoán nó là ngày 1 tháng Tư, hoặc là ngày thứ sáu của tháng Sáu!".