Chương sau rất dài nên chắc là lâu sau t mới ra chương mới nha mn
==================
Bởi lịch trình bận rộn thường xuyên khiến Sơ Ân ngủ trên xe còn quen hơn ngủ trên giường, hai viên thuốc ngủ làm cậu ngủ chẳng biết trời chăng cả một đường, cho dù có lúc tỉnh lại thì cũng mơ mơ màng màng, Ngụy Lai bảo cậu làm cái gì thì cậu làm cái đó, hoàn toàn miễn dịch với công kích dù là ngấm ngầm hay công khai xung quanh mình. Mãi đến khi bị Ngụy Lai xoa tỉnh vẫn là vẻ mặt ngốc nghếch.
Sơ Ân: "...... Hự?"
Ngụy Lai: "Tới rồi."
Sơ Ân dụi dụi mắt, khàn khàn nói: "Đến đâu cơ?"
Ngụy Lai nói: "Nam bán cầu, múi giờ UTC+10:00. Sydney."
(Giờ chuẩn Đông Úc (AEST; UTC+10:00) múi giờ của Thủ đô Úc- Sydney và các tỉnh thành phía Đông như Queensland, New South Wales, Victoria hay Tasmania.
"Hỏ......" Vỗn dĩ Sơ Ân vẫn còn đang mơ hồ, đột nhiên mãnh liệt cảm nhận được loại cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, quay đầu một cái lập tức đối diện với khuôn mặt không biểu cảm của Trần Mai Hàm.
Sơ Ân đột nhiên tỉnh táo.
Cách mấy tháng lại nhìn thấy Trần Mai Hàm nhưng cậu lại cảm thấy khuôn mặt này xa lạ như đã cách mười mấy năm.
Chỉ nhìn thoáng qua không muốn tiếp tục nhìn nữa, Sơ Ân xoay mặt đi. Trần Mai Hàm thấy thế buồn bã nói: "Anh Ân à, anh không định chào hỏi với em một tiếng sao?"
Sơ Ân liếc nhìn Ngụy Lai một cái, cứng đờ nói: "Tôi với cậu không có gì hay mà nói cả."
Ánh mắt Trần Mai Hàm tối lại nhưng e ngại Nguỵ Lai còn ở đây nên cuối cùng vẫn nhịn xuống. Lúc này tốc độ xe đã chậm lại chạy đến cửa homestay, quay phim chính thức bắt đầu.
"Lão Trần, đi thôi!"
Diêu Triêu Vụ là một thần tượng rất coi trọng hình tượng, gã mở cam trước di động ra xác nhận nhan sắc của mình dù có dưới ống kính độ nét cao cũng không có gì đáng ngại mới lôi kéo Trần Mai Hàm xuống xe đầu tiên.
Kiền Thiên Ý nằm liệt trên ghế nói: "Tui—lười—di—chuyển."
Long Đông Cường nói: "Vậy tôi để cậu ở đây luôn nhé."
(Chỗ này mình rất muốn edit là "anh hảo tàn nhẫn" mà sợ bị chửi nên thôi =)))
Sơ Ân đột nhiên bị cue, cả kinh, hạ giọng khẽ meo meo nói với Ngụy Lai nói: "Đuma...... anh bế tôi lên xe?"
Mẹ già Ngụy Lai xị mặt: "...Nếu không thì sao? Cậu ngủ đến mức mắt còn không mở nổi, buổi tối bảo cậu ngủ cậu lại một hai phải làm ầm làm ĩ..."
Sơ Ân không biết nghĩ tới cái gì, lỗ tai ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Anh còn có thể bế được tui ư?"
Ngụy Lai: "......" Sao hắn lại có cảm giác cả mặt Sơ Ân bây giờ đều viết:"Anh thật là men nha, đề nghị anh làm 1 nha". Là thế nào hả hả?!
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tui xuất viện rồi, còn đang gõ chữ để nhập V. Không phải thứ 2 mà là thứ 3, tui sẽ lập tức không còn là người đàn ông uất ức nữa mà trở thành thiếu nữ nhiều nước như mật đào nha!