0 x 0 = 0.5

Chương 41: Cục Cưng khiêu khích



Edit: Yan

==================

Kiền Thiên Ý rất khó hầu hạ nên đã đổi đến mười mấy người đại diện, lúc Long Đông Cường nhận lời mời vẫn là một tên trạch nam giao tiếp khó khăn, không ngờ thế mà hắn lại làm được dài nhất, vừa khỏe mạnh vừa tính tình mềm mỏng vừa tốt bụng, quả thật là đo lường dựa theo ý Kiền Thiên Ý mà tạo ra.

Long Đông Cường cổ vũ: "Sau khi vào phòng có thể tắm rửa sạch sẽ còn có wifi tốc độ cao chơi game, nhanh chân năm phút hạnh phúc cả ngày. Đứng dậy nào, ngày ngày tiến về phía trước nào!"

Trong mắt Kiền Thiên Ý tràn ngập vẻ tịch mịch của kẻ nhìn thấu hồng trần: "Ngây—thơ. Anh — nhìn — đi, cầu — cảng — lớn — như — vậy. Còn — phải —leo."

Đương lúc chạng vạng, hoàng hôn nhiễm đỏ bầu trời khiến mặt nước cũng phiếm màu hồng nhạt, cầu cảng đối diện với nhà hát opera Syney tựa một dải cầu vồng bằng thép vắt ngang trời.

Leo cầu cảng đối với Kiền Thiên Ý và Diêu Triêu Vụ mà nói là một khiêu chiến cực lớn.

Kiền Thiên Ý là lười di chuyển, ngoại trừ lúc đóng phim ra hắn chỉ muốn làm một phế nhân không gánh vác nổi sinh hoạt cá nhân, có thể ít vận động tí nào hay tí đó. Mà Diêu Triêu Vụ có tiếng vừa sợ nước vừa sợ độ cao, vừa mới đeo dây an toàn lên, còn chưa bước chân đi cả người đã đổ mồ hôi lạnh.

Ngụy Lai nói: "Diêu, cậu đi theo tôi. Đừng nhìn xuống dưới, 10 phút là đi xong rồi."

Diêu Triêu Vụ gật đầu miễn cưỡng cười nói: "Tôi không sao. Tôi có thể đi, dù sao thì cầu cũng không sập được không rơi xuống được đâu đúng không?"

Long Đông Cường đong đưa bụng bia núng nính, hớn hở nói: "Có tôi ở đây thì cũng không chắc nha."

Diêu Triêu Vụ: "......"

Long Đông Cường: "Tôi đùa ấy mà."

Diêu Triêu Vụ nói: "Tôi hoàn toàn không thể vì câu đùa này của anh mà thả lỏng nổi."

Lúc bắt đầu leo cầu cảng, Kiền Thiên Ý đi cuối cùng, nản lòng như chóa già tuổi xế chiều bị Long Đông Cường miệng khyên tay kéo mới thong thả bước đi.

Sơ Ân đen mặt đi tuốt phía trước nghe Ngụy Lai với Diêu Triêu Vụ kể truyện cười, cùng tiếng cười Diêu Triêu Vụ phát ra như nhược trí.

Mắt đi mày lại.

Không biết liêm sỉ.

Sơ Ân mẫn cảm nhận ra Diêu Triêu Vụ đang cố ý thân cận với Ngụy Lai muốn kéo hắn về.

Cái này hoàn toàn nằm trong dự kiến của Sơ Ân. Lúc Ngụy Lai làm người đại diện cho Diêu Triêu Vụ có tài nguyên gì đều nghĩ cho gã trước, Diêu Triêu Vụ muốn sao Ngụy Lai tuyệt không đưa trăng, như gà mẹ bảo vệ gà con dưới cánh chim vững chãi của mình, loại này cùng với chuyện săn sóc không chút tự trọng giống nhau, lâu dần sẽ bị coi như đương nhiên, thậm chí Diêu Triêu Vụ còn ghét bỏ Ngụy Lai làm gã chậm trễ, vào lúc Ngụy Lai từ chức cứ vậy quyết đoán vứt bỏ hắn.

Thế nhưng người tiếp nhận Diêu Triêu Vụ lại là Trần Mai Hàm. Năng lực nghiệp vụ của Trần Mai Hàm rất mạnh nhưng lại là một tên biến thái vắt kiệt nghệ sỹ nhà mình, ngày ngày vừa tỉnh dậy đã phải chạy show, Diêu Triêu Vụ sắp không nhớ rõ lần gần nhất mình ngủ đủ tám tiếng là khi nào nữa rồi.

Lúc này Diêu Triêu Vụ mới ý thức được, không có một người đại diện nào có thể thật tình đối đãi với gã giống như Ngụy Lai được.

Diêu Triêu Vụ lộ vẻ xúc động, tủi thân nói: "Cảm ơn cậu Ngụy Lai, không riêng gì hiện tại hay là trước đây... Tôi..."

Sơ Ân không nghe nổi nữa quả thực là bị ghen ghét hun cho chóng mặt, ngay cả tóc cũng phải dựng thẳng lên đến nơi.

Trong gió đêm hừng hực, đột nhiên Sơ Ân dừng chân xoay người ôm chặt lấy Ngụy Lai.

Ngụy Lai: "... Sao thế? Phía trước có sâu hửm?"

Sơ Ân nói: "... Lạnh. Tôi sợ độ cao."

Trước mặt công chúng mà cái túi khóc này lại làm nũng với hắn, Ngụy Lai đẩy ra không được ôm cũng chẳng xong đành cứng đờ cả người ho khan một tiếng, "Tôi đưa áo cho cậu nhé?"

Sơ Ân không nói gì, đầu gác lên vai Ngụy Lai nhấc mí mắt, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Diêu Triêu Vụ, nhìn vừa đơn thuần vừa vô tội, chỉ có đôi mắt sâu thẳm cùng khóe miệng hơi cong lên tiết lộ nội tâm Sơ Ân.

Diêu Triêu Vụ khiếp sợ. Ở trong đời sống hiện thực, Diêu Triêu Vụ chưa bao giờ gặp được loại sắc mặt kiêu ngạo của tiểu tam thành công đoạt vị khiêu khích chính thất một cách tiêu chuẩn như thế.

Thậm chí Diêu Triêu Vụ có thể từ ánh mắt Sơ Ân giải mã được được khiêu khích trong đó.

Đây là người đại diện của anh hả? Bây giờ là của tôi.

Đẹp trai cao ráo, biết làm nũng, ông đây có rất nhiều vốn liếng, cái loại sen trắng như anh lấy cái gì mà đấu với tôi?

Sơ Ân vô thanh vô tức triều Diêu Triêu Vụ làm khẩu hình: "Đồ ngok."

Diêu Triêu Vụ đứng trong không trung bị Sơ Ân trêu tức đến mức suýt nữa thì lao qua. Nhưng mà gã lại có thể làm thế nào được, chẳng lẽ cũng không biết xấu hổ như Sơ Ân ôm lấy người ta hay sao?

Diêu Triêu Vụ xanh mặt, cơ mặt giật giật lại còn mạnh mẽ gượng cười, tựa như nữ chính trong truyện đau khổ vì tình.

Sơ Ân đột nhiên cảm nhận được toàn bộ cảm giác sung sướng của nam phụ ác độc. Nói: "Tôi không đi nổi, anh cõng tôi đi."

Diêu Triêu Vụ làm bộ thở dài một cái nói: "Ngụy à, cậu không cần phải quan tâm đến tôi, tôi không sao."

Ngụy Lai: "......"

Một người hai người đều bị sao vậy hả, như là hắn men lắm không bằng, có thể carry toàn bộ luôn ấy???

Nếu Ngụy Lai là trai thẳng hoặc là phụ nữ, chỉ sợ hắn đã sớm phát hiện ra sóng ngầm chảy giữa Sơ Ân và Diêu Triêu Vụ mà ngầm sướng trong lòng rồi.

Nhưng Ngụy Lai tự định cho bản thân mình là một bé 0 yếu đuối không có 1 thì chẳng đáng tin cậy tí nào, hắn cũng muốn rúc mình vào lồng ngực mãnh nam, nắm tay mãnh nam cùng nhau đi qua cầu sắt cao cao. Nếu như năng lực bạn trai của hắn phát huy cao như vậy bị phát sóng thì chẳng phải sẽ có thêm nhiều bé 0 nhào vào ngực hắn hay sao?

Chuyện này không được.

Trầm ngâm một lát, Ngụy Lai ngồi bệt xuống đất, mong manh dễ vỡ nói: "Tui mệt muốn chết rồi, ai đó tới đỡ tui chút được không?"

Sơ Ân: "......"

Diêu Triêu Vụ: "......"

Trần Mai hàm: "A."

Kiền Thiên Ý bị Long Đông Cường lôi kéo, ngã trái ngã phải như tang thi bay qua.

Ngụy Lai lại lần nữa bị hiện thực không có 1 nào đáng tin cậy đả kích.

Leo cầu cảng cũng chỉ là chuyện hơn 10 phút, xuống cầu mọi người lên xe đến biệt thự dừng chân lúc trước.

Tới nơi, Kiền Thiên Ý đại phát từ bi, nâng cánh tay mềm như mỳ sợi lên, "Kéo — tôi."

Long Đông Cường vui mừng quá đỗi, nửa kéo nửa ôm lôi Kiền Thiên Ý như bùn lầy xuống xe.

Sơ Ân Ngụy Lai thấy hết tất cả: "......"

Sơ Ân đứng dậy, tự hào duỗi chân dài, "Anh xem, tôi có thể tự mình đi xuống!"

Ngụy Lai xách túi lên: "... mới thế mà đã khiến cậu kiêu ngạo như vậy rồi hả."

Lúc đến biệt thự đúng vào ban đêm, tầm nhìn trong không trung ở Úc cao, khiến trời đêm sao giăng kín cả bầu trời sáng đến dọa người.

Biệt thự nhỏ dùng cây hợp hoan làm hàng rào, đóa hoa nhỏ hình cầu lông xù xù nở dày đặc như màn sương màu hoàng kim vây quanh biệt thự, biệt thự gạch đỏ sơn xanh bên trong đèn đuốc sáng trưng, lấy sao trời làm nền nhìn qua như tự mang theo filter tươi mát.

Cameras mắc ở cửa, trong ống kính Diêu Triêu Vụ xuống xe vui vẻ ôm lấy bả vai Trần Mai Hàm, "Cậu nói tổ chương trình sẽ để chúng ta ở phòng tối, cái này đúng là vả mặt rồi nhé."

Trần Mai hàm ghét bỏ quét mắt qua bàn tay đang đặt trên vai mình, Diêu Triêu Vụ lại cứ như không biết nhìn sắc mặt người khác mà lì lợm để đó.

Trần Mai Hàm hết cách, gã thực sự là không thích người khác chạm vào mình nhưng Diêu Triêu Vụ lại cho rằng gã đang giữ hình tượng nên để tay đến là yên tâm thoải mái—— hôm nay tận tụy làm cp "Không não và khó ở" một ngày vậy.

Kiền Thiên Ý như hành lý bị Long Đông Cường dọn xuống xe, cả người như không xương dán vào lưng anh ta còn Long Đông Cường thì gian nan vác theo hắn bước đi.

Sơ Ân không nhanh không chậm bước chân xuống xe, đầu tiên không nhanh không chậm lười biếng duỗi eo một cái, tay dài chân dài duỗi hết cỡ làm áo hoodie màu cam bị vén lên cao lộ ra một đoạn eo thon chắc cùng với viền quần lót CK.

Ngụy Lai kéo ba vali hành lý to đùng đi phía sau nói: "Sơ Ân, lại đây. Cậu còn không biết xấu hổ hay sao, hai rương đều là quần áo của cậu đó."

Sơ Ân ò một tiếng, mặt lạnh lùng đi đến, bình tĩnh ngồi lên cái rương lớn nhất rắn chắc nhất. Chân dài tách ra hai bên, cong chân đẩy rương lộc cộc trượt về phía trước, trượt một đoạn rõ xa lại thuần thục lưu loát điều khiển cái rương xoay một vòng dừng lại nghiêm túc nhìn chằm chằm Ngụy Lai chờ hắn đi tới.

Đợi đến khi Ngụy Lai đến gần rồi Sơ Ân lại lập tức trườn đi kéo dài khoảng cách tiếp tục chờ Ngụy Lai, nhìn qua quả thực vừa ngoan vừa ngứa đòn.

Ngụy Lai nghĩ thầm: cái người này à cái con mèo này, bao nhiêu tuổi rồi mà còn. Vừa nghĩ vừa nhanh chân bước đi, đôi mắt Sơ Ân hơi cong lên vui vẻ trượt về phía trước, chưa trượt được mấy cái đã bị Ngụy Lai nhéo sau gáy.

Sơ Ân ngồi trên rương hành lý, ngửa đầu đáng thương hỏi Ngụy Lai: "Buổi tối tôi có thể ngủ cùng anh được không? Tôi không tìm thấy cục lông đâu cả."

Ngụy Lai nói: "Tôi biết. Cục lông bị kẹt trong kẽ ghế sô pha rồi có thể là bị Âu Nhuận Quất ngậm đi. Tôi đã bỏ vào rương hành lí cho cậu rồi ó."

Sơ Ân: "......"

Sơ Ân cố ý giấu cục lông đi để được ngủ cùng Ngụy Lai, không ngờ cuối cùng vẫn bị tên cuồng dọn dẹp này phát hiện, hoàn toàn thất vọng lại không thể không miễn cưỡng cười vui, "...... Ò. Cảm ơn."

Ngụy Lai không get được điểm thất vọng của Sơ Ân, cứ thế đi sau cậu vào nhà.

Tầng một biệt thự trang trí rất lịch sự tao nhã, tầm nhìn thoáng đãng, có thể từ tầng hai nhìn hết tầng một, trang trí phức tạp nhưng không rối loạn, giường sô pha to rộng chiếm hơn phân nửa diện tích phòng khách, nằm năm bảy người cũng không vấn đề gì, giữa bàn trà đặt biển quảng cáo của nhà tài trợ, hai cửa sổ sát đất được lau sáng bóng có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong hoa viên nhỏ ngoài cửa sổ.

Ngụy Lai nhìn chung quanh một vòng, trong lòng cứ thấy là lạ, vẫn luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, mãi đến khi Kiền Thiên Ý nằm vật lên sô pha như bánh nướng chảy vẫy tay với Long Đông Cường, "Đông — Đông, đói ——"

Ngụy Lai mới phản ứng lại, tổ tiết mục thế mà không chuẩn bị cơm tối.

Lúc này nhân viên mới kéo rèm lên lộ ra tươi cười khéo léo, tủm tỉm đọc nhiệm vụ —— Tàu phá băng.

(Tàu phá băng là một bài tập hỗ trợ nhằm giúp các thành viên của một nhóm bắt đầu quá trình thành lập nhóm. Tàu phá băng thường được xem như một trò chơi để "hâm nóng" nhóm bằng cách giúp các thành viên làm quen với nhau. Họ thường tập trung vào việc chia sẻ thông tin cá nhân như tên, sở thích)

Khiêu chiến "Chốn yên tĩnh", toàn thể thành viên cùng nhau xem một bộ phim kinh dị, thành viên nào nhắm mắt quá năm giây hoặc hét ra tiếng sẽ bị trừng phạt."

Lịch trình tổ chương trình đưa cũng không có mục này, Ngụy Lai âm thầm suy đoán hẳn là còn chưa chuẩn bị xong cơm chiều nên mới vội vàng sắp xếp chơi trò chơi.

Long Đông Cường kỳ quái gãi gãi đầu, "Xem phim kinh dị cũng được coi là khiêu chiến á? Xem phim gì thế?"

Đạo diễn: "Shining."

Mọi người: "......"

Trần Mai Hàm nói: "Trừng phạt như thế nào?"

Đạo diễn: "Mắt trông mong nhìn mọi người ăn cơm chiều."

Diêu Triêu Vụ nói: "...... Mấy người là ma quỷ hay sao?"

"Mở — nước — đi." Kiền Thiên Ý lăn một vòng từ sô pha xuống thảm, duỗi tay cầm một lọ sữa của nhà tài trợ đưa cho Long Đông Cường. Long Đông Cường chọc cho hắn xong còn đưa ống hút tận miệng Kiền Thiên Ý như hầu hạ người tàn phế.

Ngụy Lai hết hồn, quả nhiên là có so sánh mới thấy, so với Kiền Thiên Ý thì Sơ Ân đúng là quá độc lập rồi!

Tạch một tiếng đèn tắt rụp, bóng tối kéo đến từ bốn phương tám hướng, đối diện sô pha chậm rãi hạ xuống một tấm màn chiếu.

Sơ Ân nhìn qua rất bình tĩnh, yên lặng dính đến bên cạnh Ngụy Lai rồi dựa vào hắn ngồi xuống, chân dài khoanh lại, hai tay đút vào túi áo hoodie trước bụng, ánh mắt coi rẻ hết thảy, thoạt nhìn liền rất tùy ý, rất nhàn nhã, rất ngầu.

Nhưng Ngụy Lai biết, Sơ Ân sợ ma, rất sợ. Phim ma đối với Sơ Ân đúng là như chuột với mèo con, cậu thấy một cái là muốn xù lông mà chạy.

Lúc đó chỗ ngồi chia ra thế này, Kiền Thiên Ý ngồi trên thảm, Long Đông Cường ngồi phía sau Kiền Thiên Ý không thể không dùng hai cái đùi như thanh an toàn trên tàu lượn siêu tốc cố định Kiền Thiên Ý lại, không cho hắn tuột xuống mặt đất.

Sơ Ân ngồi xếp bằng ở góc, Ngụy Lai ngồi bên cạnh cậu tiếp đó là Diêu Triêu Vụ và Trần Mai Hàm.

Ngụy Lai vỗ vỗ Sơ Ân, thấp giọng nói: "Cậu có ổn không? Nếu không thì đừng xem, không đến mức không được ăn cơm đâu."

Sơ Ân: "Hừ, tôi không sợ."

Ngụy Lai: "......"

Diêu Triêu Vụ nói: "Ngụy, bộ phim này hồi đại học chúng ta từng xem rồi cậu có nhớ không, cậu sợ đến mức còn không dám đi WC, ha ha ha."

Ngụy Lai cười nói: "Chẳng phải cậu cũng có ổn gì cho cam, không phải còn mơ thấy sát nhân cầm rìu đuổi theo mình hay sao?"

Sơ Ân không thèm xem bọn họ "liếc mắt đưa tình", lập tức ghen tuông chiến thắng ghét bỏ Diêu Triêu Vụ, đẩy Ngụy Lai ra nhét mình vào giữa Diêu Triêu Vụ và Ngụy Lai.

Diêu Triêu Vụ: "...... Tiểu Sơ này, cậu đừng sợ tôi có thể báo động trước cho cậu."

Sơ Ân không cách nào bày thái độ tốt cho người làm cậu ghét, xụ mặt nói: "Không sợ. Đi ra."

Khóe miệng Diêu Triêu Vụ giật giật, nội tâm đã mắng Sơ Ân ngàn lần rồi nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười khoan dung: "Cậu đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo, miệng chê mà thân thể thành thật."

Ngụy Lai: "...... Sơ Ân......"

Sơ Ân trừng mắt với Ngụy Lai, Ngụy Lai biết trong lòng cậu sợ nên biết điều ngậm miệng lại.

Hiệu quả hình ảnh của màn chiếu rất tốt, âm lượng mở rất lớn, lúc phim mới bắt đầu tiết tấu vẫn còn tương đối thong thả nhưng không khí kỳ dị đã dần dần hình thành, đặc biệt là lúc tất cả mọi người nín thở tập trung nhìn chằm chằm màn ảnh, không khí khủng bố lại càng đậm.

Biển máu phun trào từ thang máy, hầu kết Sơ Ân giật giật, sắc mặt trắng bệch muốn trốn vào lòng ngực Ngụy Lai nhưng lại phải duy trì hình tượng rắn rỏi ổn trọng của bản thân, dưới áp lực cực lớn cậu bắt đầu trừng mắt thất thần.

Muốn ăn cá khô vừa giòn vừa thơm, muốn ăn mực xé sợi, muốn ăn chocolate, muốn ăn cơm Ngụy Lai làm.

Sơ Ân càng "Trong não làm cơm", bụng lại càng đói, lực chú ý bất giác đã bị hấp dẫn bởi sữa trên bàn trà.

Lúc này vừa đúng lúc nam chính vào phòng 237, người phụ nữ đứng dậy từ bồn tắm, hình ảnh rất hương diễm làm Sơ Ân có hơi ngượng ngùng đứng dậy định lấy sữa trên bàn.

Tính giật gân của phim kinh dị thường ỷ vào âm lượng lúc to lúc nhỏ, vừa đúng lúc trạng thái của Sơ Ân hơi thả lỏng, âm lượng của phim kinh dị đột nhiên nổ mạnh bên tai cậu, tệ nhất là, dư quang khóe mắt Sơ Ân nhìn thấy phía ngoài cửa sổ sát đất chợt loé qua một cái bóng cao lớn vặn vẹo.

Sơ Ân quả thực là chịu phải kinh hách quá độ, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, oa một tiếng như mèo lớn bị điện giật cong lưng nhảy vào lòng ngực Ngụy Lai.

Ngụy Lai: "Đậu má!"

Sơ Ân: "A a a a a a a!!!"

Diêu Triêu Vụ: "A a a a a a a!!!!"

Sơ Ân rất cao, là cái túi khóc cao 1m9, mặc dù Ngụy Lai cũng không thấp nhưng quả thực không chịu nổi bạo kích từ cái túi khóc này, lập tức đã bị đánh gục, bất lực như phụ nữ nhà lành nói một câu, "Sơ Ân!!!"

Sơ Ân phịch một cái nằm lên người Ngụy Lai, "hự hự hự hự hự."

Nhất thời tình cảnh thật sự không ra gì, càng không nói bên cạnh còn có một Diêu Triêu Vụ đang che háng trừng mắt hít khí lạnh—— đúng vậy, vào lúc Sơ Ân nhảy lên đá phải trứng gã.

Sơ Ân hự một lát thì bình tĩnh lại, lật xuống khỏi người Ngụy Lai, kinh hồn chưa định, một mắt mở to một mắt nhắm mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngụy Lai đứng dậy xoa xoa mũi, bị Sơ Ân đâm cho nói chuyện cũng đứt quãng, "Bao nhiêu tuổi rồi... Có thể kiềm chế một chút không hả?! Từ khi làm người đại diện của cậu mũi tôi cũng phải lún xuống ba tấc rồi!"

Sơ Ân mẫn cảm phát hiện ra Ngụy Lai hơi tức giận, vốn dĩ muốn nói chuyện mình nhìn thấy bóng đen ngoài cửa sổ cuối cùng lại nuốt xuống.

Mặc dù Diêu Triêu Vụ bị đá trúng trứng nhưng vẫn quan tâm nói: "Ngụy, cậu không sao chứ? Hình như tôi nghe thấy cạch một tiếng có phải gãy xương không?"

Ngụy Lai lắc đầu nói: "Không sao cả. Cậu thì sao?"

Diêu Triêu Vụ nói: "Trứng cứng như sắt không cần lo, ngày mai tôi lại là hảo hán."

Ngụy Lai cười.

Sơ Ân muốn khóc.

Ngụy Lai và Diêu Triêu Vụ dù không phải là người yêu thì cũng coi như bạn bè, giữa bọn họ có sáu năm giao tình, loại ăn ý như thế này là thứ cậu không thể so sánh được. Cậu tựa như một đôi đũa lệch đứng xem, chỉ có thể đỏ mắt mà nhìn, ghen ghét trong lòng thiêu đốt đến độ làm cậu thiếu oxy hít thở không thông.

Bộ phim còn đang chiếu, Sơ Ân cuộn chân yên lặng xem, cậu vẫn ngồi cạnh Ngụy Lai lại cảm thấy Ngụy Lai cách mình rất xa, thoáng chốc sống mũi cay cay, nước mắt đầm đìa đảo quang hốc mắt may là vẫn chưa rơi xuống, cũng không có ai phát hiện ngoại trừ Trần Mai hàm.

Trong bóng đêm, Trần Mai hàm cầm một hộp sữa ném cho Sơ Ân.

Sơ Ân đột nhiên nhớ đến lần thứ hai cậu gặp Trần Mai Hàm, lúc ấy cậu rách rưới ngủ ở ven đường, Trần Mai Hàm cũng ném cho cậu một hộp sữa thế này, hỏi: "Ba mẹ cậu đâu?"

Nhóc Sơ Ân không trả lời bởi còn mải mở hộp sữa ra uống, uống rất nhanh, giống như từ trước đến nay chưa từng được uống sữa vậy.

Trần Mai hàm chỉ vào cậu nói, "Cậu thật là dơ! Về nhà sẽ bị đánh mông đó, đi về nhà tớ tắm một cái đi!"

Mười lăm năm trước, Trần Mai hàm cứ như vậy dùng một hộp sữa bò dỗ dành Sơ Ân về nhà. Mười lăm năm sau, gã làm Sơ Ân làm cho mình đầy thương tích, lại vì bày tỏ thiện chí ném cho cậu một hộp sữa.

Sơ Ân chọc ống hút vào có vẻ muốn uống, Trần Mai Hàm cong môi mỏng đắc ý cười cười, nghĩ thầm rốt cuộc Sơ Ân vẫn không buông bỏ được gã, ai ngờ giây tiếp theo Sơ Ân liền nhét sữa vào tay Diêu Triêu Vụ.

Diêu Triêu Vụ: "???"

Sơ Ân: "Cho anh uống."

Diêu Triêu Vụ: "......"

Diêu Triêu Vụ hoàn toàn không muốn uống, nhưng gã là người phát ngôn của nhãn hiệu này không thể không uống một hớp lớn, còn chẹp chẹp miệng, chịu đựng đau trứng làm quảng cáo bằng miệng.

The shining chiếu xong, chỉ có Sơ Ân và Diêu Triêu Vụ phát ra âm thanh thảm thiết nên bất hạnh chỉ có thể lên gác mái trên lầu hai trông mong nhìn mọi người ăn lẩu.

Diêu Triêu Vụ vịn vào lan can hít một hơi thật sâu, sâu kín cảm khái: "Dập trứng còn không có cơm ăn, tui thật là thảm."

Sơ Ân: "......"

Sơ Ân không muốn để ý đến gã, cũng vịn lan can nhìn xuống, gác mái nằm ngay phía trên chỗ bọn Ngụy Lai ăn lẩu, trên bàn có của lớn, trâu cuốn, còn có cả cá chiên mà Sơ Ân thích nhất nữa.

Diêu Triêu Vụ gọi về phía dưới: "Haizzz, cho chúng tôi ít viên chiên có được không."

Trần Mai Hàm ngẩng đầu nói: "Tôi ném lên anh dùng miệng để bắt hả?"

Diêu Triêu Vụ nói: "Thật ra cũng không phải không được. Đạo diễn, xin thương xót đi, chúng tôi sắp chết đói đến nơi rồi."

Long Đông Cường nói: "Chúng ta có thể chồng lên nhau như diễn xiếc để đưa đồ ăn cho bọn họ."

Ngụy Lai: "...... Anh quả thật là lanh lợi đó."

Ngụy Lai vốn không đói bụng, hắn nhìn thấy Trần Mai Hàm đã ghê tởm no rồi. Nhưng hắn biết nhất định là Sơ Ân đói rồi.

Cục cưng mít ướt không thể chịu đói!

Làm gameshow, quy tắc chỉ là phụ trợ, có đôi khi đánh vỡ quy tắc mới càng có hiệu quả. Ngụy Lai nhìn chằm chằm dây nilon buộc cua nảy ra một ý.

Ngụy Lai bỏ dây ra nối lại thành một sợi dây dài 2 mét, bỏ vào cái ly 4 viên cá viên lại chọc thêm vào đó mấy cái tăm, ngẩng đầu nói: "hai người kéo cái ly lên đi!"

Diêu Triêu Vụ cảm động muốn chớt nói: "Ngụy Lai, tôi biêt ngay cậu là tốt nhất mà!!!"

Ngụy Lai ném dây nhựa lên, Diêu Triêu Vụ nhanh tay nhanh mắt bắt được đầu sợi dây run rẩy kéo lên, cái ly lúc ẩn lúc hiện, quá trình gian nan như năm đó công chúa tóc dài bị mụ phù thủy nhốt trong lâu đài không thể không thả tóc xuống kéo hoàng tử lên trên.

Lúc Diêu Triêu Vụ cuối cùng cũng lấy được cái ly, lầu một cũng cũng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Diêu Triêu Vụ nói: "Ai, tiểu Sơ, đến ăn cá viên đi, cậu hai viên tôi hai viên."

Sơ Ân cứng đờ nói: "Tôi không ăn cá viên."

Diêu Triêu Vụ nhai cá viên, nói một cách đương nhiên: "Ò ò, vây tôi lại bảo Nguỵ Lai đổi cho cậu, cậu muốn ăn gì?"

,

Sơ Ân tức giận nghĩ thầm: gì mà bảo... Anh bảo Ngụy Lai đổi cho tôi á? Anh là ai cơ? Kia rõ ràng là người đại diện của ông đây, oke?!

Chỉ cần Ngụy Lai đưa cho cậu cậu sẽ ăn ngay lập tức chỉ là nếu đó không phải Ngụy Lai thì Sơ Ân tình nguyện không cần.

Cậu muốn mọi thứ của Ngụy Lai, chẳng muốn chia sẻ với người khác chút nào đặc biệt là Diêu Triêu Vụ.

Sơ Ân: "Tôi không đói bụng, tôi mệt rồi đừng ai tới làm phiền tôi."

Nói chưa hết lời, Sơ Ân đã đi mất.

Diêu Triêu Vụ: "Cậu......"

Tìm tên Sơ Ân trên Baidu, dưới mục tìm kiếm hiện ra nhiều nhất chính là: Sơ Ân kiêu căng. Ở mặt nào đó, Sơ Ân chính là một dòng nước lũ cứng đầu trong giới giải trí giả dối này. Bất luận kẻ nào, mặc kệ mi có tiền hay không, nổi tiếng hay không nổi tiếng cậu ta đều xem thường mi.

Lúc mới ra mắt Sơ Ân đã nhìn ai cũng coi đó là nhân loại ngu xuẩn, account marketing vẫn luôn tiên đoán Sơ Ân là loại bình hoa không hề có EQ, không đến một tháng sẽ chìm nghỉm xuống tận tâm trái đất, không ngờ cậu lại càng ngày càng nổi tiếng, kiêu căng đến tận bây giờ, dần dần biến thành một phần hình tượng của cậu—— bởi là có fans thích cái bộ dạng kiêu ngạo lật trời này của cậu.

Ngày nào đó Sơ Ân biến thành quý ông mới là bị người ngoài trái đất xuyên vào!

Sơ Ân về phòng nhanh chóng tắm rửa rồi lấy cục lông từ trong valy ra chui vào trong ổ chăn, trằn trọc, cào cào chăn rồi lại duỗi chân, đủ các thể loại không vui.

Bình thường Sơ Ân làm trời làm đất với Ngụy Lai nhưng nói đến chuyện tình cảm thì cậu chỉ dám trong lòng vươn cái đuôi nhỏ nhẹ nhàng cuốn lấy ngón tay hắn, vừa ngạo kiều vừa hèn mọn.

Sơ Ân nghĩ như vậy nước mắt lại từ khóe mắt trượt xuống, không dám khóc ầm lên mà chỉ dám rúc đầu vào chăn, nhưng mà dù sao cũng vừa đói vừa mệt, cậu khóc một hồi rồi ý thức cũng khóc đến mơ hồ.

Lúc nửa mơ nửa tỉnh chợt nghe được tiếng mở cửa, Sơ Ân lúc ngủ một mình cực kỳ nhạy bén, tức khắc tỉnh táo mở to mắt bắn người dậy vươn tay ra khỏi chăn cạch một tiếng ấn sáng đèn.

Người trước mắt gò má nhô ra, lông mày nhướn lên mang bộ dạng âm trầm, đúng là Trần Mai hàm.

Trần Mai hàm bị động tĩnh của Sơ Ân làm hoảng sợ, hơi sửng sốt chút rồi lại trấn định tự nhiên bưng hộp cơm đi về phía Sơ Ân.

Sơ Ân đứng lên tắt camera, siết chặt nắm tay lạnh lùng nói: "Trần Mai hàm, tôi nể mặt mẹ nuôi nên từ trước đến nay chưa từng đánh cậu. Tôi và cậu sớm đã không còn liên quan gì, cậu đừng cho là tôi sẽ không đánh cậu.

"Cái tính nóng nảy này của anh em còn không biết hay sao?" Trần Mai hàm lấy hamburger, pizza, khoai tây chiên ra, sắc mặt như thường đặt lên bàn nói: "Anh Ân, dạ dày anh không tốt dù có giận em cũng đừng làm khó dễ bản thân."

Sơ Ân: "Cầm đồ của cậu, cút đi."

Trần Mai Hàm nói: "Được được, em cút, anh nhớ phải ăn một chút đó."

Sơ Ân nhìn gã nói: "Nghe không hiểu tiếng người à?"

Trần Mai Hàm thở dài nói: "Anh Ân, mấy ngày nay em đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Là em không đúng, ngàn sai vạn sai đều là em sai, em là thằng khốn nạn. Em không mong được anh tha thứ, chỉ cần anh có thể cho em cơ hội chuộc tội, như vậy mẹ em ở trên trời cũng có thể yên tâm. Cho dù không phải người yêu, tình cảm nhiều năm của chúng ta vẫn còn phải không? Em không chịu nổi cảnh anh ở chỗ người khác chịu uất ức."

Sơ Ân: "......Cậu đừng mang dì Trần ra uy hiếp tôi. Dì đã qua đời rồi, không còn biết gì nữa."

Trần Mai hàm cười khổ nói: "Em biết, chỉ là em lo cho anh. Ngụy Lai không phải thứ gì tốt, hắn bán bao nhiêu nghệ sỹ em không nói chỉ là hắn ta còn lăng nhăng hơn cả em, haizz, anh Ân, ánh mắt của anh khi nào mới có thể tốt lên một chút đây?"

Sơ Ân: "...... Tôi không thích anh ta, hơn nữa tôi thích ai cậu cũng không có quyền quản."

Trần Mai Hàm nói: "Anh biết bây giờ Ngụy Lai đang ở đâu không? Hắn cầm túi trườm đá vào phòng Diêu Triêu Vụ để tiêu sưng trứng cho anh ta."

Sơ Ân: "......"

Trần Mai Hàm ám chỉ nói: "Ý của kỹ nữ không nằm ở rượu, hắn chỉ quan tâm Diêu Triêu Vụ, nào có để ý anh có ăn cơm hay không, nói không chừng trong lòng còn trách anh làm bị thương người trong lòng hắn."

(Ý của kỹ nữ không nằm ở rượu, câu này của Trần Mai Hàm tác giả lấy ý từ thành ngữ TUÝ ÔNG CHI Ý BẤT TẠI TỬU ban đầu có nghĩa là người say, tức là tác giả có sở thích không phải là uống rượu, mà là ngắm cảnh trên núi, sau đó là dùng để diễn đạt ý định ban đầu không phải ở đây mà ở khía cạnh khác, hoặc có động cơ thầm kín.)

Sơ Ân ném cái li xuống dâtd, gầm lên: "Cút đi!!!"

Trần Mai Hàm toàn thân thoải mái, thành thật cút, còn không quên đóng cửa lại.

Sơ Ân tựa như cây cột cố định trên sàn nhà dồn dập hô hấp, môi trắng bệch, bởi không ăn cơm tối nên dạ dày run lên đau đớn từng đợt, cậu vọt vào wc chống lên cạnh bồn rửa tay nôn khan.

Dù sao cũng chưa ăn gì nên chẳng nôn nổi ra thứ gì, Sơ Ân ngồi lên nắp bồn cầu, trước mắt biến thành màu đen chỉ muốn ngất đi, lúc này bên ngoài wc truyền đến tiếng đập cửa.

Sơ Ân đỏ mắt, gần như phát điên nghiến răng nghiến lợi nói: "Trần Mai hàm, tao giết mày."

Lập tức tiếng đập cửa trở nên dồn dập, Sơ Ân nghe thấy giọng Ngụy Lai.

"Sơ Ân? Cậu ở bên trong làm gì?"

Hô hấp Sơ Ân khựng lại, đột nhiên đứng lên làm đầu óc bỗng dưng đảo lộn, cậu giơ tay đỡ lên bệ rửa mặt chạm phải lọ kem dưỡng ẩm khiến chai thủy tinh nện lên mặt đất phát ra một tiếng giòn tan.

Ngụy Lai nói: "Tôi vào đây!"

Trong lòng Ngụy Lai vẫn còn ám ảnh bóng ma tâm lý bị cửa đập vào mặt nên hắn rụt cổ chen vào wc, thấy Sơ Ân một tay chống lên bồn rửa mặt, sắc mặt trắng nhợt đôi mắt lại đỏ bừng, dáng vẻ lung lay sắp đổ.

Ngụy Lai vội đỡ lấy cậu, kêu lên: "cậu làm sao vậy? Đừng làm tôi sợ, không thoải mái chỗ nào."

Sơ Ân đẩy tay Ngụy Lai ra khàn giọng nói: "......chỗ nào cũng không thoải mái."

Ngụy Lai bị Sơ Ân phủi tay tay ra cũng thành quen nên không để ý đến chi tiết nhỏ này, vỗ vỗ lưng cậu, chúng ta lên giường nằm.

Sơ Ân ngồi lên bệ rửa mặt nhất định không chịu đi, siêu hung dữ nói:

"Không nằm. Anh tránh ra!"

Ngụy Lai nghẹn lại nói: "Cậu sao thế? Mơ thấy ác mộng à?"

Sơ Ân hung hăng: "Đúng vậy, dù sao tôi chính là kẻ không biết cố gắng, sợ ma muốn chết, mơ ác mộng là muốn trốn vào wc, làm anh tức giận đến mức mũi cũng phải sụt 3 tấc!"

Ngụy Lai hiểu rồi.

Sơ Ân thế này là đang tức giận vừa nãy hắn hung dữ với cậu.

Ngụy Lai nói: "Ngồi ngốc ở đâu cũng được, chúng ta đừng ngốc trong wc có được không."

Sơ Ân: "Tôi cứ ngồi ở đây đấy."

Ngụy Lai vén tay áo, nói: "Vậy thì tôi không thể không dùng một ít biện pháp mạnh rồi."

Sơ Ân đỏ hốc mắt nói: "Anh có bản lĩnh thì đánh tôi đi! Anh..."

Giây tiếp theo Sơ Ân cứng họng, người cứng đờ như tượng.

Ngụy Lai bế cả người cậu lên rồi.

Vì lần này Sơ Ân không chủ động kẹp lấy eo Ngụy Lai nên hắn hoàn toàn phải dựa vào lực hai cánh tay, bế đến mức đỏ mặt tía tai, run chân đi vài bước rồi nện thành một cục với Sơ Ân trên giường.

Sơ Ân mới phản ứng lại: "Anh mẹ nó......"

"Hưm ——"

Ngụy Lai xoa xoa tóc Sơ Ân: "Tôi xin lỗi. Đừng giận nữa, ngoan nào."

Ánh mắt Ngụy Lai vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, mũi Sơ Ân cay cay, áp lực cùng tủi thân trong lòng chỉ trực trào ra, sợ vừa mở miệng nói chuyện là sẽ khóc luôn bèn quay đầu không thèm để ý người ta.

"Tôi bế cậu ra khỏi Wc là có nguyên nhân cả đó." Ngụy lai ngồi dậy lấy từ tủ đầu giường một cái hộp giữ ấm màu hồng phấn, "Dù sao cũng không thể ăn uống trong wc được, ít nhất là không nên."

Sơ Ân nước mắt lưng tròng vẫn không để ý tới Ngụy Lai.

Ngụy Lai quen nhìn mặt đoán ý, cảm thấy Sơ Ân đã sắp hết giận rồi liền lấy một chén nhỏ canh cẩu kỷ nấu xương sườn ra múc một muỗng đưa lên miệng Sơ Ân, "Không nóng đâu, cậu uống ít canh lót bụng. Nào, a~"

Sơ Ân do dự một lúc lâu mới trong ngoài bất nhất uống một ngụm canh trên tay Ngụy Lai, nước mắt cũng theo đó lăn xuống.

Ngụy Lai nói: "Đừng khóc mà. Tôi nhất thời không chú ý tên Trần Mai Hàm kia đã đến đây. Thật sự xin lỗi, gã có làm gì cậu không?"

Sơ Ân lắc lắc đầu.

Canh xương sườn đậm đà ngon miệng mang theo hương vị thân thiết quen thuộc mà Sơ Ân vẫn thường ăn. Sơ Ân không dám chắc liếc mắt nhìn Ngụy Lai nói: "Đã trễ thế này sao còn có đồ ăn?"

Ngụy Lai lại biến ra một miếng bò bít tết từ trong hộp giữ ấm, thịt bò tươi mới được cắt thành từng miếng nhỏ, Ngụy Lai gắp một miếng đút cho Sơ Ân.

Ngụy Lai cười nói: "Tôi vào bếp làm đó. Ngày mai chúng ta thảm lắm còn phải lên phố kiếm tiền, cậu là đầu bảng của tôi, ăn không ngon ngủ không tốt, giá trị nhan sắc đi xuống thì đi làm sao được?"

Sơ Ân không ăn nữa: "...... Vậy anh đi thăm Diêu Triêu Vụ? Hắn cũng là đầu bảng của anh à?"

"Hả?" Ngụy Lai liếc mắt nhìn đồ ăn Trần Mai Hàm mang tới, lòng rõ rành rành loại chiêu số của bọn tiểu nhân này, thản nhiên nói: "Cậu tin Trần Mai hàm, hay là tin tôi?"

Sơ Ân lau mắt thấp giọng nói: "...... Ngụy Lai, tôi không thích Diêu Triêu Vụ."

Ngụy Lai nói: "Tôi biết hai người là đối thủ. Người khác thì tốt rồi, cậu lại hóa trang thành cái dạng này, trước mặt đừng để cậu ấy phải xấu hổ."

"Tốt cái rắm!" Sơ Ân cao giọng: "Tôi không thèm dối trá như cái loại sen trắng đó, tôi không thích là không thích!"

Ngụy Lai nói: "Tôi đi tìm cậu ấy là để thay cậu xin lỗi. Tôi biết cậu không có ý gì nhưng quả thực là cậu làm tổn hại đến cơ thể cậu ấy. Tôi là người đại diện của cậu, chuyện cậu không thể xuống nước làm tôi đều thay cậu làm, cậu nói xem có đúng hay không?"

Sơ Ân trừng mắt hoài nghi nói: "Chẳng lẽ, không phải anh đến xem trứng của hắn?

Ngụy Lai vừa khiếp sợ vừa hoang mang: "... Tôi có bị điên đâu? Là chưa thấy trứng bao giờ hay là sao? Sơ Ân, cậu lại nghĩ xấu về tôi như vậy sao, tôi rất tức giận! Ngụy Lai tôi chính là người có tư tưởng thuần khiết đó nhé!"

Sơ Ân hoàn toàn bị dỗ ngon dỗ ngọt rồi, vui vẻ lăn một vòng trên giường, duỗi chân vỗ bụng vang lên mấy tiếng bạch bạch bạch, bởi chức nghiệp ca sỹ chuyên nghiệp nên âm thanh vỗ ra cũng trong trẻo có tiết tấu, dễ nghe lạ kỳ.

Ngụy Lai nghĩ thầm: "Sao lại dễ dỗ như bạn nhỏ vậy cơ chứ."

Ngụy Lai dọn dẹp sạch sẽ dồ ăn xong liền thấy Sơ Ân ăn uống no đủ, nằm trên giường thành hình chữ X, nhấc đôi chân dài có thể làm người ta chơi cả một năm lên, vui vẻ đến mức đầu ngón chân cũng nở hoa.

Ngụy Lai vừa mới nói mình là người thuần khiết, nhìn thấy dáng vẻ này của Sơ Ân thì tư tưởng này nọ lại lập tức kéo tới.

Chiều dài của Sơ Ân bé liệu có thể cũng dài như chân của cậu không nhỉ?

A, muốn... ghê

Ngụy Lai che đậy tâm tư ném đồ ăn Trần Mai Hàm mang tới vào thùng rác, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý tưởng lớn mật.'

Có lẽ Sơ Ân cũng không phải dễ dỗ, nguyên nhân cậu dễ nói chuyện như vậy có thể là bởi vì người dỗ cậu ấy là mình không?

Ngụy Lai mạnh mẽ đè suy nghĩ này xuống chỉ nghĩ tính tình Sơ Ân lúc mưa lúc nắng như trẻ con thôi, tắt đèn cho cậu xong, vừa đi đến cửa hắn lại như nhớ ra cái gì hỏi: "Ngủ một mình có sợ không?"

Sơ Ân xoay đầu nói: "Ngụy Lai, tôi đập vào mũi anh đau lắm sao?"

Ngụy Lai: "...... Không có."

Sơ Ân nói: "Tôi không tin, nếu không thì anh sẽ không giận như vậy. Anh lại đây, tôi sờ xem."

Ngụy Lai vừa đi vừa nói: "Xương cốt thật sự không sao, chỉ là bị cậu dọa. Này nha... cậu to mồm như vậy...Sao lại còn sợ ma đến thế chứ..."

Sơ Ân duỗi tay sờ sờ mũi Ngụy Lai, nghiêm túc nói: "Tôi xin lỗi, sau này tôi nhất định sẽ xem nhiều phim ma hơn, luyện gan lớn hơn sẽ bảo vệ anh."

Hô hấp Ngụy Lai cứng lại, rất ít người nói với hắn mấy lời kiểu như sẽ bảo vệ hắn này nọ.

Dáng người Ngụy tú bà thì khỏi phải nói, lõi đời láu cá, nội tâm mạnh mẽ, lẳng lơ bừa bãi không sợ thứ gì, dường như không có chuyện gì có thể làm khó hắn, hắn không tìm được 1 bởi vì hắn thật sự không giống 0.

Trong bóng đêm hai người hô hấp đan xen, mặt Ngụy Lai nóng lên cảm thấy nhất định là mặt mình đỏ lên rồi, nhưng mà Sơ Ân lại không nhìn thấy còn đang lo nói chuyện một mình.

"Không phải tôi cố ý sợ ma."

Rất lâu về sau, Ngụy Lai mới hiểu được những lời này của Sơ Ân là có ý gì. Lúc Sơ Ân ở cô nhi viện giáo viên muốn bọn trẻ ngủ ngoan không chạy loạn nên lâu lâu sẽ kể chuyện ma cho bọn nhóc, lúc Sơ Ân còn nhỏ vừa ngoan vừa nghe lời giáo viên nói, sợ tới mức co rúm cả người, sau khi chuyện cậu sợ ma bị truyền ra ngoài thậm chí còn có mấy đứa nhỏ ghen ghét Sơ Ân trông đẹp trai mà thường xuyên giả thần giả quỷ chọc ghẹo cậu.

Bởi vậy, sau khi lớn lên Sơ Ân vừa không xem phim ma vừa không nghe chuyện ma, vô cùng nhạy cảm, ngày thường chỉ nghe tiếng mèo kêu thôi cũng phải nghi ngờ Âu Nhuận Quất thấy ma, buổi tối lúc đi ngủ lại càng không phải nói, chưn nhỏ tay nhỏ nhất định phải giấu hết vào chăn, cẩn thận giấu thật kỹ bởi vì cậu cảm thấy nếu không giấu kỹ sẽ có ma theo chân cậu bò vào trong ổ chăn cắn cậu.

Chỉ là khi đó Ngụy Lai cũng không biết điều đó, dở khóc dở cười nghiêng nghiêng mặt, "Được rồi, ngủ đi."

Trong lòng Sơ Ân vẫn còn nhớ thương bóng đen ngoài cửa sổ vừa nãy, ôm Ngụy Lai không chịu để hắn đi, nói: "Bên ngoài rất nguy hiểm, anh ngủ cùng với tôi."

Ngụy Lai đối với chuyện hầu ngủ này đã sớm hình thành thói quen, ngã lên giường một cái lại nhéo nhéo sau gáy Sơ Ân, Sơ Ân lẩm bẩm một hồi rồi chẳng mấy chốc đã ngủ thành một cục.

———— sáng sớm hôm sau ——

Giống như lúc trước đã tuyên cố, sếp Khổng, kim chủ sau màn lớn nhất của tổ chương trình không có mong muốn gì khác chỉ cần khiến Kiền Thiên Ý đạt được vận động toàn thân. Nhưng mà Long Đông Cường kẻ luôn làm trâu làm ngựa cho Kiền Thiên Ý chính là chướng ngại vật lớn nhất của việc thực hiện kế hoạch này.

Bởi vậy, tổ chương trình liền nghĩ ra một biện pháp cực tốt để tách Long Đông Cường và Kiền Thiên Ý ra.

Chia ra 2 tổ: Người đại diện và nghệ sỹ. Tổ nghệ sỹ kiếm tiền nuôi gia đình, người đại diện phụ trách xinh đẹp như hoa, cơm chiều có thể ăn gì hoàn toàn quyết định vào việc nghệ sĩ có thể kiếm bao nhiêu tiền. Nói cách khác, Sơ Ân, Diêu Triêu Vụ và Kiền Thiên Ý một tổ đi trung tâm thương mại kiếm tiền, Ngụy Lai, Trần Mai Hàm và Long Đông Cường một tổ đi bãi biển nghỉ phép.

Lúc Ngụy Lai biết tin phân tổ cvừa vui vừa buồn, một mặt là phân tổ như vậy thì Trần Mai Hàm sẽ không có cơ hội khiến Sơ Ân ngột ngạt, một mặt khác Ngụy Lai lại lo lắng Sơ Ân sẽ đánh nhau với Diêu Triêu Vụ, Sơ Ân có hội chứng sợ xã hội, Kiền Thiên Ý lại bùn nhão trét không nổi tường, tổ này còn chưa xuất phát đã thấy là vô cùng không được, chưa gì đã lộ ra một loại cảm giác suy suy sụp như buổi tối phải uống gió Tây Bắc mà sống rồi.

Trước khi đi Ngụy Lai như mẹ già đưa con nhỏ đi xa, ân cần dạy dỗ nói: "Gặp phải chuyện gì nhất định phải gửi wechat cho tôi biết chưa? Kiếm được tiền hay không cũng không sao, đừng ăn linh tinh, giá cả cũng đừng mặc cả lung tung, an toàn là trên hết..."

Sơ Ân lưu luyến không rời: "...... Biết rồi."

Vốn dĩ không khí đang rất tốt, không ngờ Ngụy Lai lại bỏ thêm một câu: "Cho tôi chút mặt mũi, đừng có đánh nhau với Diêu Triêu Vụ đấy nhé."

Ngụy Lai chính xác dẫm trúng đuôi của Sơ Ân, Sơ Ân bịch bịch đi rồi còn để lại một câu: "Anh có mặt mũi cái rắm, không để ý đến anh nữa!"

Ngụy Lai: "......"

Mặc kệ ra sao, mọi người vẫn phải từng người xuất phát.

Ngày đó, từng đóa từng đóa mây bồng bềnh như kẹo bông gòn nhuộm đen trôi trên bầu trời, thời tiết buồn man mác, trời có vẻ sắp mưa, Ngụy Lai mặc một cái quần sặc sỡ in hình bờ cát, mũi gác kính râm màu trà nằm xoài trên ghế, nhìn qua rất an tĩnh, thực tế là dưới tròng kính mắt là ánh mắt như tinh quang vẫn luôn chuyển động theo các anh chàng đẹp trai trên bờ cát.

Gió biển che mặt, tóc hơi ướt, trên cơ bắp của mấy anh đẹp trai còn dính vài hạt cát nhỏ ánh bạch kim sáng lấp lánh vừa cuồng dã vừa gợi cảm. Một đám trai đẹp Australia thuần thiên nhiên không ô nhiễm lượn qua trước mắt Ngụy Lai, quyến rũ đến mức làm hắn xuân tâm nhộn nhạo.

Ngụy Lai vẫn luôn tuân theo nguyên tắc thấy trai đẹp nhất định phải chia sẻ với chị em bèn lấy di động ra gửi video cho Sơ Ân, miệng còn ngâm nga giai điệu không ai hiểu nổi, "Biển rộng, toàn là nước a, nơi này khắp nơi đều là đàn ông a, hey a hey đi lại khắp nơi a, tỷ muội chi giao một chén rượu a, nói lên chúng ta cùng lên, tỷ có muội có mọi người đều có nha!"

Long Đông Cường ngồi bên cạnh nghe đến mức sửng sốt, cảm khái: "Ngụy Lai, anh cũng quá buông thả rồi."

Ngụy Lai nghiêm túc nói: "bình thường bình thường, tôi chỉ hát có một đoạn hảo hán ca thôi, anh còn chưa thấy tôi thực sự buông thả là như thế nào đâu."

Vừa dứt lời, di động Nguỵ Lai cũng rung lên.

—— Sơ Ân: "Ngụy tú bà!!!???"

Ngụy Lai gửi giọng nói: "Có coi trọng ai không nè? Tui giúp cậu tạo quan hệ nha~"

Vừa mới gửi đi đã thấy trước khung thoại hiện lên một dấu chấm than đỏ tươi vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Hắn lại lại lại bị Sơ Ân chặn rồi!