Chuyên viên trang điểm là fan only của Diêu Triêu Vụ vốn đã khó chịu với Sơ Ân từ lâu, kỹ thuật trang điểm cao siêu nhưng tâm làm nghề lại chẳng ra gì, lúc đánh phấn nền cho Sơ Ân cô ta cố tình chọn phấn nền hơi ngả vàng, lông mày vẽ vừa ngắn vừa thô, chút tì vết này nhìn qua gương ở phòng hóa trang vẫn còn chưa rõ ràng nhưng đứng dưới đèn sân khấu thì cảm giác lúc lên hình sẽ khác ngay.
Sơ Ân đóng vai Tiên Tôn, da trắng đến độ tiên khí mười phần mà cô ta động tay động chân vào phấn nền và lông mày chính là muốn trang điểm cho Sơ Ân mắt mở trừng trừng như thằng khờ khạo, ngũ quan anh tuấn thì anh tuấn nhưng lại chênh lệch rất lớn với hình tượng của Tiên Tôn, fans nguyên tác nhất định dễ dàng nhìn ra.
Chuyên viên trang điểm hơi hơi mỉm cười, nói: "Cậu Sơ, xong rồi."
Sơ Ân vốn còn đang vùi đầu lướt điện thoại, ngẩng đầu vừa nhìn một cái đã bị mặt mình trong gương làm hoảng sợ, nghĩ thầm: "Đây là cái dạng kỹ thuật gì, cô này dùng chân trang điểm cho mình chắc..."
Sơ Ân ngẩng đầu liếc mắt nhìn chuyên viên trang điểm một cái đột nhiên hiểu ra vì sao Diêu Triêu Vụ lại xấu như vậy rồi, ngoại trừ việc gã ta trông xấu ra thì vị chuyên viên trang điểm này còn hạ thêm một nét điêu luyện sắc sảo làm gã xấu thêm, xấu càng thêm xấu tuyệt xấu vô cùng, chỉ có nhan sắc như Sơ Ân cậu đây mới có thể vớt vát được kỹ thuật trang điểm tệ hại như vậy.
Nhưng đâu phải ai cũng có được mỹ nhan thịnh thế như cậu được. Sơ Ân không khỏi liếc mắt nhìn chuyên viên trang điểm thêm một cái, thật lòng thật dạ cảm thấy lo lắng cho con đường sự nghiệp của cô sau này.
Trong lòng chuyên viên trang điểm giật thót, ánh mắt Sơ Ân phức tạp như nhìn thấu chút tiểu xảo của cô ta bèn nở một nụ cười gượng gạo nói: "Cậu Sơ, chương trình sắp bắt đầu rồi, cậu mau đến hậu trường đi."
Sơ Ân ừ một tiếng.
Chuyên viên trang điểm thở dài nhẹ nhõm một hơi, vốn dĩ cô ta chỉ nói giỡn rằng muốn trang điểm cho Sơ Ân thành một lão nông dân nhưng Diêu Triêu Vụ lại rất chờ mong, hơn nữa còn nói với cô ta rằng Sơ Ân không thích nói chuyện với người lạ nên dù có không hài lòng với lớp trang điểm thì cũng sẽ không bắt cô ta sửa mà chỉ ngậm ngùi nuốt cục tức này thôi. Xem ra Diêu Triêu Vụ nói không sai, Sơ Ân quả nhiên không rên một tiếng chỉ có thể nghẹn khí trong lòng, chuyên viên trang điểm thầm sung sướng trong lòng.
Nhưng chuyên viên trang điểm không ngờ rằng người đại diện của Sơ Ân đã thay đổi, trước đây Trần Mai Hàm không bằng lòng để Sơ Ân thành lập quan hệ tương đối thân mật với người khác bởi vậy trước đây bên người Sơ Ân bình thường chỉ mang theo một trợ lý, ngoại trừ để giám sát cậu thì chả đc cái mẹ gì, giống như trước đây cậu và Diêu Triêu Vụ bị ngã từ nóc nhà xuống làm sưng chân thì cũng chỉ có thể một mình yên lặng trốn trong xe mà khóc.
Nhưng Ngụy Lai sắp xếp hai trợ lý cho Sơ Ân đều không phải đèn cạn dầu, hai chị em một béo một gầy đều kiên quyết quán triệt lời dặn dò của Ngụy Lai: Ở bên ngoài không ai được phép làm Sơ Ân khó chịu, cứ lớn mật mà làm, đắc tội người khác tính hết lên đầu hắn.
Bạn gầy nói: "Sao em cảm thấy Anh Sơ đen đi nhiều thế nhở?"
Chuyên viên trang điểm hãy còn đang sửa sang lại dụng cụ trang điểm nói: "Là do ánh sáng thôi, lúc lên sân khấu thì hiệu quả makeup sẽ tự nhiên hơn."
Bạn gầy: "Nhưng mà em xem ảnh tạo hình thì lông mày của tiên tôn cũng không dài như vậy mà!"
trong lòng chuyên viên trang điểm càng khó chịu, Sơ Ân còn chưa nói một con bé trợ lý thôi mà thắc mắc cái gì: "Ảnh tạo hình đã qua photoshop rồi, ra thực tế thì loại lông mày như vậy rất kỳ quái! Tôi cũng không phải năm đầu tiên trang điểm cho người ta!" Ngụ ý là, người ngoài nghề không hiểu thì câm miệng vào.
Bạn béo tính tình ôn hòa nhưng lời nói ra lại rất ngứa đòn: "Em biết, đúng là không phải năm đầu tiên. Có lẽ nguyên nhân chính là do chị trang điểm không ra được hiệu quả như ảnh tạo hình nên nhiều năm như vậy vẫn không có tiếng tăm gì."
Mặt chuyên viên trang điểm bị tức giận đến đỏ bừng, "Mấy người......"
Tự Sơ Ân thật ra vốn không thèm để ý những chi tiết này, nói: "... Cứ như vậy đi, tôi đi đây."
Sơ Ân mới vừa đứng lên, đúng lúc này lại có một người bước vào, là Trần Mai Hàm.
Trần Mai Hàm mặc một chiếc hoodie màu đen với quần jean, trông nhàn nhã hiếm thấy, hầu kết Sơ Ân giật giật, siết chặt nắm tay. Nguyên nhân không phải vì gã mà vì bộ quần áo gã đang mặc là đồ đôi, là do Sơ Ân tỉ mỉ chọn vào năm đầu tiên cậu và Trần Mai Hàm thành đôi, cậu hưng phấn tặng cho gã muốn mặc đôi với gã bước đi trên phố nhưng mà Trần Mai Hàm chưa từng mặc lấy một lần.
Bây giờ Trần Mai Hàm mặc còn lượn lờ trước mặt cậu là có ý gì?
Trần Mai Hàm liếc nhìn Sơ Ân, nhíu mày nhàn nhạt nói: "Trang điểm lại cho cậu ấy, cậu ấy như vậy không thể lên sân khấu. Phấn nền trắng lên một tông, đuôi lông mày dài thêm một đoạn, màu son nhạt một chút thì môi sẽ trông mỏng hơn."
Chuyên viên trang điểm: "......"
Chuyên viên trang điểm có hơi sợ Trần Mai Hàm, lời nói của Trần Mai Hàm tất nhiên là có trọng lượng hơn nhiều hai trợ lý nhỏ kia, cho dù trong lòng đã mắng đến tận trời thì ngoài miệng cô ả vẫn phải cười làm lành: "Cậu Sơ, nếu mọi người cảm thấy hiệu quả thế này không tốt thì tôi sẽ sửa lại một chút cho cậu nhé."
Sơ Ân gạt tay chuyên viên trang điểm ra nói: "Không cần."
Giọng Trần Mai Hàm trầm xuống: "Anh Ân, trong công việc đừng tùy hứng. Anh phải có trách nhiệm với đoàn làm phim và tổ chương trình."
Sơ Ân phiền nhất là Trần Mai Hàm giảng đạo lý với cậu, đạp một cái lên ghế da rồi khoác áo khoác chuẩn bị đi, lạnh lùng nói: "Lải nhải dài dòng! Trần Mai Hàm cậu không phải là người đại diện của tôi, cậu không có tư cách quản tôi, cậu thì tính là cái cục phân gì?!"
Trần Mai Hàm nhún vai cười nói: "Nếu em là phân, thế anh thì sao? Hoa nhài à? Vậy nếu được anh cắm lên thì em làm phân trâu cũng chẳng vấn đề gì."
Sơ Ân ớn lạnh cả người, không muốn nói nhảm nhiều với gã nữa bèn nhấc chân muốn đi, Trần Mai Hàm đóng cửa lại vén tay áo đi về phía Sơ Ân, nói: "Em có thể giúp anh trang điểm, dù sao thì phong cách makeup hợp với anh nhất vốn là em thiết kế."
Sơ Ân: "Cậu, cút ra, không biết xấu hổ!"
Bây giờ Sơ Ân nhìn Trần Mai Hàm giống như nhân loại nhìn người ngoài hành tinh vậy, vừa cảm thấy ghê tởm vừa cảm thấy sợ hãi, cậu đá lên ghế xoay một cái ngăn bước chân Trần Mai Hàm lại, hai trợ lý cũng không biết lục đục giữa Trần Mai Hàm và Sơ Ân nhưng phát giác ra sự kháng cự mãnh liệt của Sơ Ân với Trần Mai Hàm vội chắn trước người Sơ Ân, bạn béo cười tủm tỉm nói: "Trần tiên sinh, thật ngại quá, anh Ân không thích người khác quá thân cận với mình."
Sơ Ân cầm lấy chai nước tẩy trang đặt trên bàn trang điểm tẩm ướt nửa tờ khăn ướt lau mặt, phấn nền vàng loang lổ mà da mặt cậu lại trắng mịn như dương chi bạch ngọc, khăn giấy lướt qua lau đi phấn nền lộ ra làn da trắng nõn phát sáng phía dưới tựa như phất đi tro bụi trên bạch ngọc làm cả thể xác và tinh thần người xem đều thoải mái.
Mỗi chuyên viên trang điểm đều có đồ trang điểm chuyên dụng của mình mà đồ trang điểm rơi rụng trên bàn đều là hàng công cộng rẻ tiền, Sơ Ân nhìn lướt qua tiện tay cầm một cây kẻ mày rồi hơi nghiêng mặt, nhìn như tùy ý vẽ vài nét bút lên chân mày, màu sắc tự nhiên, đỉnh mày hơi hướng lên, dịu dàng lại không mất phần khí khái, trông khí chất cả người đột nhiên biến đổi.
Cậu, Sơ Ân, thịnh thế mỹ 0 sao có thể không biết trang điểm!
Chân dài, cơ bắp, nửa mặt mộc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, các vị đang ngồi đây đều là rác rưởi, thậm chí Sơ Ân còn muốn lắc lắc mông biểu hiện vui mừng nhưng mà lắc mông thì chỉ lúc ở một mình mới được lắc thôi nha!
Sơ Ân nhìn gương vươn đầu lưỡi liếm liếm môi làm phai nhạt đi màu môi đậm màu, chợt cậu quay đầu nhìn thẳng vào chuyên viên trang điểm: "Xin chào."
Chuyên viên trang điểm bị dọa thẳng lưng, trúc trắc nói: "A...... Cái gì!"
Sơ Ân nói: "Cố lên." Ngụ ý chính là nhìn tôi mà học tập cho tốt, đừng nhụt chí nhất định sẽ có ngày cô sẽ trang điểm giỏi như tôi.
Chuyên viên trang điểm: "......" A a a a tức chết rồi! Tên trà xanh Sơ Ân này!"
"Tôi đi đây." Sơ Ân liếc nhìn Trần Mai Hàm, "Cởi quần áo tôi mua ra đừng làm bẩn mắt tôi."
Trần Mai Hàm bị cái liếc mắt kia của Sơ Ân làm tim đập thình thịch, gã ẩn ẩn cảm thấy Sơ Ân của hiện tại vừa xa lạ vừa quen thuộc làm dục vọng ngược đãi của gã càng bành trướng.
Trước đây Sơ Ân cũng hung dữ nhưng chỉ là phô trương thanh thế, sợ chịu tổn thương mới giả vờ xa cách nhưng Sơ Ân hiện tại lại mang theo khí phách rực rỡ không chút sợ hãi, giương nanh múa vuốt với gã thật giống như tìm được chủ nhân chống lưng cho mình khiến gã nhìn mà hận không thể nắm lấy cổ Sơ Ân, từng chút một nhổ đi móng vuốt của cậu.
Trần Mai Hàm ủ dột nhìn chằm chằm chằm hướng Sơ Ân rời đi, năm ngón tay nắm chặt tựa như muốn bắt lấy cái gì— Gã thích nhìn dáng vẻ Sơ Ân xù lông, điều này có nghĩa Sơ Ân vẫn còn tình cảm với gã, chỉ cần nắm lấy cơ hội là gã vẫn có thể chặt chẽ khống chế cậu.