0 x 0 = 0.5

Chương 58: Đến Cũng Đến Rồi



Ký ức về "Happy Matching" đã không còn quá rõ, Sơ Ân nhỡ rất rõ từng khoảnh khắc vui vẻ còn những ký ức làm cậu ghét bỏ thì vẫn luôn phai nhạt rất mau.

Sơ Ân chỉ nhớ rõ một chuyện là cậu bị dị ứng.

Mặc dù Sơ Ân ghét Diêu Triêu Vụ nhưng chỉ cần Diêu Triêu Vụ không nói chuyện với Ngụy Lai thì cậu sẽ không bị ghen ghét làm choáng váng đầu óc, miễn cưỡng còn có thể đứng cùng một sân khấu với Diêu Triêu Vụ.

Lúc song ca với Diêu Triêu Vụ nhạc phim Tà bất thắng chính Sơ Ân cảm thấy mặt hơi ngưa ngứa nhưng cậu thật sự không làm ra loại chuyện gãi mặt trên sân khấu được đành nắm chặt tay tiếp tục hát, Diêu Triêu Vụ đang hát thế mà dám duỗi tay quàng lấy vai Sơ Ân, thâm tình thể hiện tình anh em xã hội chủ nghĩa, mặt Sơ Ân ghét bỏ hất tay Diêu Triêu Vụ xuống lại dẫn đến từng tràng hét chói tai dưới khán đài.

Đợi đến khi ánh đèn tối xuống, Sơ Ân và Diêu Triêu Vụ xuống khỏi sân khấu chuẩn bị sau màn, khi đó Sơ Ân vẫn chưa ý thức được mình bị dị ứng mà nâng tay chà lên mặt, Diêu Triêu Vụ nói: "Sơ Ân, mặt cậu sao thế? Sao lại hồng như vậy. Đừng nói là song ca với tôi nên ngượng ngùng đó nhé?"

Sơ Ân lạnh lùng nói: "...... Có thể là do bị tiếng hát khó nghe của anh kích thích đến nỗi mạch máu lan rộng. Lần sau kiến nghị anh nên hát nhép."

Diêu Triêu Vụ tức lộn cả ruột nói: "Tôi chỉ quan tâm cậu thôi vậy mà cậu coi lòng tốt như lòng lang dạ thú!"

Sơ Ân bị da mặt dày của Diêu Triêu Vụ làm hết hồn, liếc mắt nhìn gã nhàn nhạt nói: "Có phải quan tâm hay không anh tự biết. Tôi ghét nhất là người dối trá thế nên anh đừng có dâng mặt lên đây cho tôi đánh."

"Tôi thật sự quan tâm cậu." Diêu Triêu Vụ nhìn chằm chằm mặt Sơ Ân đột nhiên âm hiểm cười cười, "Sơ Ân, hình như cậu dị ứng rồi."

Bước chân Sơ Ân khựng lại.



Diêu Triêu Vụ nói: "Có hơi chờ mong dáng vẻ khuôn mặt nhỏ của cậu chậm tãi sưng thành đầu heo dưới màn hình độ nét cao ghê."

Trước đó Sơ Ân chưa từng bị dị ứng nên không biết lúc bị dị ứng mình sẽ thế nào nên mới đầu cũng bị Diêu Triêu Vụ dọa sợ, nhưng trước mặt đối thủ một mất một còn thì tuyệt không thể thua khí thế, nói: "Sưng thành đầu heo thì sao? Anh xấu như vậy còn không phải vẫn sống tốt à?"

Diêu Triêu Vụ nhất thời nghẹn lời, âm thầm cầu nguyện cho Sơ Ân rách mặt rồi căm hận rời đi.

Sơ Ân mở camera trước ra nhìn thấy mặt mình chỉ hơi hồng chứ không nghiêm trọng đến nỗi sưng thành đầu heo thế nhưng trong lòng vẫn nảy sinh tâm tư muốn chạy trốn.

Cậu có rất nhiều fans đồng thời cũng thành công có trên ngàn vạn anti fan, cho dù là có chút tì vết thì cũng có thể bị người ta phóng đại, bất luận chút không hoàn mỹ nào cũng rất có thể khiến người ta thoát fan quay lại chửi, cậu trong màn ảnh tỏa ánh hào quang đồng thời cũng như đi trên băng mỏng, chỉ sợ một ngày kia mặt băng nứt vỡ rồi rơi xuống bị người ta ghim lên cột sỉ nhục, bị ngàn người trào phúng vạn người cười còn bị đối thủ một mất một còn dẫm một chân.

Nhưng mà, Sơ Ân không thể chạy.

Chương trình đã ghi hình một nửa, trừ khi cậu ngã gãy chân hoặc là đột nhiên té xỉu chứ tùy tiện nói không quay nữa thì thật sự quá vô trách nhiệm, không thể vì một mình mình mà liên lụy tâm huyết của mấy ngàn nhân viên được.

Sơ Ân căng da đầu lên sân khấu, mặt cậu đỏ lên không rõ ràng không ngờ Mc liếc mắt một cái đã thấy, anh vội bước lên lo lắng hỏi: "Sơ Ân, cậu bị dị ứng à? Khó chịu không?"

Sơ Ân quay đầu đi, tim đập thình thịch nhưng trên mặt thoạt nhìn lại rất bình tĩnh, nói: "Vẫn được, không cần lo cho tôi."

Đây không phải lần đầu Sơ Ân tham gia Happy matching nên MC và Sơ Ân cũng có chút giao tình, Mc nhẹ giọng nói: "Nếu không thoải mái thì nói với tôi một tiếng để cậu ra hậu trường nghỉ ngơi một chút."

Sơ Ân ừ một tiếng nghĩ thầm, tôi mà ra hậu trường thì tâm thế sẽ xụp đổ, nhất định sẽ chạy trốn.

Mc vỗ vỗ vai Sơ Ân cổ vũ, mặc dù tin tức bôi nhọ Sơ Ân làm cao vẫn luôn ùn ùn không dứt nhưng người từng hợp tác với cậu như anh đều cơ bản cảm thấy cậu rất chuyên nghiệp, không đến muộn không về sớm cũng không bao giờ đưa ra yêu cầu quá mức, mặt tuy lạnh nhưng lại rất biết thông cảm cho người khác.

Tuy nhiên, cái giá cho việc thông cảm cho người khác hơn phân nửa là phải miễn cưỡng bản thân. Kia tuyệt đối là sân khấu khó khăn nhất Sơ Ân từng đứng, lưng như kim chích, mồ hôi lạnh liên tục đổ ra, dường như sân khấu chỉ có mình cậu, tất cả mọi người đang dùng ánh mắt phê phán quỷ dị đánh giá cậu, mỗi một tràng cười đều là đang cười nhạo cậu.

Mỗi một giây dài như một năm mới đứng được đến đoạn chơi trò chơi, trò chơi này cũng coi như là phúc lợi cho fan Cp, Diêu Triêu Vụ và Sơ Ân quỳ đối diện nhau trên khăn lông chất cao, hai người chỉ có thể dùng tay đẩy nhau ai ngã xuống trước thì thua. Người thua sẽ phải nhận trừng phạt.

Trò chơi này trước đó đã viết trên kịch bản, Sơ Ân phải xây dựng tâm lý rất lâu mới có thể cùng quỳ đối diện với Diêu Triêu Vụ được.

Mẹ nó, nhìn qua cứ như là đang nhất bái thiên địa với nhau vậy. Sơ Ân quỳ lên khăn lông thật dày nhìn khuôn mặt mỉm cười của Diêu Triêu Vụ mà dâng lên mười vạn phần ghét bỏ.

Người xem tự nhiên cũng phát hiện ra điểm này, kích động hét lên.



Nhóm Mc cũng cười ha ha cầm cờ đỏ lắc lắc giữa hai người, "Chuẩn bị, đẩy tay chính thức bắt đầu!"

Ngay từ đầu Diêu Triêu Vụ đã muốn bắt lấy tay Sơ Ân, gã nói: "Nào nào, chúng ta đan tay vào nhau! Liều mạng!"

Sơ Ân như cảm thấy tay Diêu Triêu Vụ có độc, né không cho gã bắt được, cậu hoảng sợ cào loạn vào không khí, nội tâm nảy mầm xúc động một phát đá bay Diêu Triêu Vụ.

Bởi vì biên độ động tác Sơ Ân đấu trí đấu dũng với không khí quá lớn làm khăn lông sụp xuống, Diêu Triêu Vụ còn chưa kịp đụng vào cậu Sơ Ân đã ngã nhào ra đất làm mọi người xung quanh bộc phát một trận cười to.

Sau này Sơ Ân lấy hết can đảm xem lại chương trình, phát hiện quả thực là có phần buồn cười, chỉ là lúc đó cậu đang ở hiện trường mà mặt lại ngứa vô cùng nên chỉ cảm thấy người chung quanh đều tràn ngập ác ý cười nhạo cậu, cười nhạo cậu xấu như đầu heo, Sơ Ân cúi đầu mũi chua xót, suýt chút nữa rơi nước mắt.

Diêu Triêu Vụ quả thực là vui mừng khôn xiết, làm bộ làm tịch định qua đỡ Sơ Ân, Sơ Ân thấy thế bèn lăn một vòng trên đất dù thế nào cũng nghẹn nước mắt lại tự mình đứng lên.

Diêu Triêu Vụ muốn nhìn thấy cậu bị chê cười, tuyệt đối, tuyệt đối, không thể để hắn thực hiện được!

"Sơ Ân?" Mc cười cười đọc ra nội dung trừng phạt, "Gọi điện thoại cho người liên hệ gần đây nhất vay 8000 vạn."

Sơ Ân: "......"

Người liên hệ gần nhất của Sơ Ân chỉ có Ngụy Lai, Mc giật mình nói: "Ngay cả điện thoại quấy rầy cũng không có sao?"

Sơ Ân lắc lắc đầu.

Sơ Ân không muốn Ngụy Lai nhận điện thoại bởi cậu đã tới nông nỗi chỉ cần nhìn thấy tên Ngụy Lai đã muốn khóc, mặt cậu thật là ngứa, Diêu Triêu Vụ thật ghê tởm, cậu thật là muốn về nhà, vừa mới nghe thấy giọng Ngụy Lai thì cậu nhất định sẽ không nhịn nổi nữa.

Chỉ là, tốc độ Ngụy Lai nhận điện thoại của cậu trước nay đều là 1s đã nhận.

"Hello, cục Ân?" âm thanh phía Ngụy Lai rất ồn ào chắc là lại ra đầu đường chơi mạt chược rồi, ngữ khí hắn ngả ngớn, "ây nha, còn chưa tới nửa đêm mà đã gọi điện thoại cho tui rồi?"

Môi Sơ Ân run run, trong lòng cậu tủi thân lắm thôi, phải hoà hoãn một lúc mới không hự ra tiếng, chậm chạp nói: "Ngụy Lai... Anh có thể... Cho tôi mượn chút tiền không?"

Sơ Ân vừa dứt lời, một chuyện thần kỳ bỗng xảy ra, microphone đồng thời truyền đến thanh âm của Sơ Ân, tốc độ có hơi chậm tựa hồ là từ loa truyền tới.

Mc bỗng nhiên như hiểu ra nhìn chằm chằm xuống khán đài, nhỏ giọng nói: "Có phải là... Anh ấy đang ở đây không?"



Giọng Ngụy Lai truyền ra từ microphone nghe có chút không thật, "Được chứ, vậy khi nào cậu trả?"

Sơ Ân nói: "...... Sao anh không hỏi... Tôi muốn vay bao nhiêu tiền?"

"8000 vạn à." Ngụy Lai hì hì cười một tiếng, bình tĩnh nói: "8000 vạn mua về một cục cưng mít ướt hử?"

Sơ Ân cũng nghe ra chỗ không thích hợp, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía khán giả, vốn dĩ cậu vẫn luôn cố tình tránh máy quay sợ nhiều người nhìn thấy mặt cậu dị ứng nhưng mà Sơ Ân nghĩ đến khả năng Ngụy Lai cũng đang ở trong trường quay thì đột nhiên không sợ người nhìn mình nữa.

Đèn flash, đạo diễn, mỹ nữ ngồi xem hàng trước, người bình thường ngồi xem hàng phía sau, sau nữa là các loại bảng tiếp ứng và gậy huỳnh quang nhưng Sơ Ân không thấy Ngụy Lai.

Tim Sơ Ân nhảy cao lên tận cổ họng, cậu siết chặt di động chóp mũi cũng lấm tấm mồ hôi, trúc trắc nói: "Ngụy Lai, anh... Đang chơi mạt chược ư? Anh ở đâu?! Ngụy Lai......"

Giọng Ngụy Lai dừng một chút như là có một chút bất đắc dĩ, giọng nói cũng hòa hoãn lại, "Cậu nhìn sang góc bên phải đi."

Trong góc đặt một cái bảng tiếp ứng rất lớn, phía trên dán đủ các loại hoa hòe loè loẹt, bắt mắt nhất là dòng chữ phía trên: Cục Ân tốt nhất thế giới!!!

Sơ Ân yên lặng nhìn chợt phía sau bảng tiếp ứng thò ra một người.

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi hoa cực kỳ rực rỡ, cúc áo cũng không cài cẩn thận lộ ra cả nửa cơ ngực, sườn mặt dán một cái sticker hình chân mèo màu hồng nhạt, cách từng hàng người ồn ào cười vẫy tay với Sơ Ân trên sân khấu.

Đó là Ngụy Lai.

Là Ngụy Lai, người rõ ràng đã nói là ở nhà chơi mạt chược.