[12 Chòm Sao - Fanfiction] Nhà Trọ Siêu Nhiên

Chương 4: Phá án



Cô Whitmore đặt một loại lá khô trên trán Cự Giải rồi lầm rầm đọc một đoạn thần chú, vài giây sau, cô nàng tỉnh lại, nét mặt xanh xao ngơ ngác. Tôi lo lắng hỏi cô Whitmore:

- Bảo Bình nói Cự Giải có thể bị tàn phế, có thật không cô ?

Cô Whitmore lắc đầu nói.

- Em đừng lo lắng, cũng may có cậu ta ra tay kịp lúc, với tốc độ hồi phục của ma cà rồng, chỉ một lúc nữa là Cự Giải sẽ khỏe hẳn.

- Bảo Bình cũng ở đó à ? - Cự Giải ngạc nhiên.

- Ừ ! Anh ta cứ như hồn ma, thoát ẩn thoát hiện, lại ra tay rất nhanh và tàn nhẫn. Mình nghĩ ngay cả cậu cũng không nhanh được như vậy.

- Cô Whitmore, rốt cục Bảo Bình kia có phải là ma cà rồng không ? - Cự Giải quay sang hỏi cô Whitmore.

- Điều này thì ta thực không có quyền được tiết lộ. Nếu cậu ấy muốn các em biết, tự khắc sẽ nói với các em.

- Nhưng cậu ta tự nhận mình là thần, đúng là đầu óc có vấn đề. - Tôi chen vào.

- Thế các em quên là bản thân các em cũng là những sinh vật không có thực trong nhận thức của con người hay sao ? - Cô Whitmore mỉm cười lắc đầu.

Tôi thực sự không muốn hỏi thêm về tên hippy kia nữa, điều thực sự đang làm cho tôi cảm thấy bất an đó là những tên Lữ Khách nọ và những điều quái dị mà chúng nói. Tôi đem những chuyện lúc ấy tường thuật cho cô Whitmore nghe một lượt. Cô nghe xong nét mặt trở nên đăm chiêu.

- Kỳ lạ thật, bọn Lữ Khách xưa nay hành tung rất kỳ bí, nhưng theo như cô biết thì đây là lần đầu tiên chúng xuất hiện tại South Carolina, đặc biệt là tại Lockwood. Lữ Khách luôn sống cách biệt với các sinh vật siêu nhiên khác, trừ phi chúng có ý đồ gì đó bằng không chúng không thể ngang nhiên tấn công một phù thủy và một ma cà rồng ở tại một địa phương có nhiều sinh vật siêu nhiên như vậy. Cô sẽ báo cáo sự việc này với ngài Handerson, ngài ấy sẽ cho thám tử điều tra việc này.

- Bọn chúng có nói gì đó về giải phóng chủ nhân của mình bị giam cầm suốt hai ngàn năm. Không biết chủ nhân của chúng là nhân vật như thế nào, nhưng dựa trên tham vọng muốn bá chủ Trái Đất thì có vẻ như hắn không tầm thường chút nào. - Cự Giải lý luận.

- Hiện tại cô thực sự không nghĩ ra ai lại có tầm ảnh hưởng như vậy đối với Lữ Khách. Đêm nay cô sẽ xem qua các tư liệu về lịch sử của Lockwood trong thư viện, hy vọng sẽ tìm thấy câu trả lời. Các em cứ lên phòng nghỉ ngơi trước.

Tôi và Cự Giải cũng phần nào kiệt sức vì sự việc vừa xảy ra cho nên cùng nhau lên phòng đánh một giấc cho tới tận sáng hôm sau.

[Lời kể của Nhân Mã]



Hai tháng miệt mài theo dõi vụ án của nữ sinh viên Stacy, cuối cùng tôi đã tìm ra một manh mối. Đó là một đoạn camera ghi hình ở khu vườn biệt thự hội sinh viên Zeta bị đánh cắp. Đoạn camera đó lại trùng khớp thời điểm xảy ra vụ án mạng, tuy tôi không thể tìm được đoạn camera đó, nhưng có lẽ tôi đã biết ai là người đánh cắp nó.

Đó là ngày tưởng niệm một tháng sau cái chết của Stacy, hội Zeta tổ chức một bữa tiệc lớn nhằm bầu ra hội trưởng mới. Tôi đã bí mật đưa em gái mình là Thiên Bình đến tham dự và đồng thời tìm ra những kẻ đáng nghi trong bữa tiệc.

Đúng như tôi dự đoán, trong khi mọi người đang hướng sự chú ý lên bục diễn thuyết thì Thiên Bình đã tinh ý nhận ra ông Miller, giáo viên môn Lịch sử Kinh tế đã biến mất khỏi chỗ ngồi của mình trong vòng mười giây. Sau đó ông ta trở lại chỗ ngồi với vẻ mặt lấm lét và nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc sau đó mười phút.

Mười giây đồng hồ đối với một người bình thường có lẽ là quá ngắn để có thể làm bất cứ việc gì, nhưng đối với một con ma cà rồng thì đó là một quãng thời gian dư dả để chạy một mạch lên phòng thiết bị của hội Zeta, lấy cuộn băng ghi hình và quay trở lại sảnh chính như không có gì xảy ra.

Kết hợp với những mô tả của Xử Nữ về gã đàn ông trong giấc mơ của cô ta quả nhiên có nét rất giống với ông Miller. À phải rồi, tôi quên không nhắc về Xử Nữ. Tổ chức của chúng tôi đã theo dõi cô gái này từ những năm tháng đầu đời. Qua hàng trăm năm, nhiệm vụ của tổ chức thợ săn là phải tìm ra và bảo vệ tiên thị. Mười tám năm về trước, khi tiên thị đời trước là phu nhân Andrea từ trần, chúng tôi tưởng mình đã mất dấu tiên thị trong suốt tám năm ròng rã. Nhưng sau đó, có một thông tin mật báo nói rằng ở tiểu bang South Carolina xảy ra một câu chuyện kỳ lạ, một cô bé học sinh tiểu học đã dự báo trước một vụ hỏa hoạn rất lớn tại nhà thờ St.Luis vào một buổi sáng chủ nhận khiến hơn hai mươi dân thường bị thương, ba người thiệt mạng, nhưng không ai tin cô bé cả. Cả tổ chức chấn động với tin tức đó, cấp trên liền ra lệnh cho người tìm đến và điều tra rõ ngọn nguồn. Hóa ra cô bé ấy, Xử Nữ, quả nhiên là truyền nhân của tiên thị. Nhưng cô ấy vẫn còn quá nhỏ để có thể biết được bí mật về khả năng của mình. Tổ chức quyết định cho người âm thầm theo dõi và bảo vệ cô bé cho đến tận bây giờ. Hiện tại, Thiên Bình, em gái của tôi là người được giao nhiệm vụ cao cả ấy, Xử Nữ không hề biết người bạn thân của mình là một thợ săn. Nhưng có lẽ điều đó là tốt nhất cho cô ấy.

Trở lại với vụ án mạng, giấy báo tử vong của Stacy chính là do bác sĩ Chan trong tổ chức của chúng tôi ký xác nhận, nguyên nhân tử vong được ghi là thú dữ tấn công. Nhưng bất kỳ bác sĩ nào có kinh nghiệm khi nhìn thấy dấu vết nọ thì cũng sẽ kết luận được đó chắc chắn không phải là một loài thú dữ nào được biết đến. Và chỉ có duy nhất bác sĩ Chan của tổ chức chúng tôi mởi hiểu rõ, đó là vết cắn của một con ma cà rồng.

Tôi đợi đến chập tối để tìm đến nhà của ông Miller. Tôi cẩn thận mang theo chiếc cọc gỗ đã được gọt nhọn, một khẩu súng đã được lắp đầy đạn gỗ.

"Ding doong !"

Tiếng chuông cửa vang lên, ông Miller bước ra để mở cửa cho tôi. Tôi thực sự không thể tưởng tượng người đàn ông với nét mặt hiền từ này lại là một con ma cà rồng giết người.

Tôi tằng hắng lấy giọng rồi giơ huy hiệu cảnh sát ra nói:

- Thanh tra Nhân Mã, đội cảnh sát hình sự Lockwood. Tôi có lệnh xét nhà ông để tìm một cuộn băng ghi hình bị đánh cắp khỏi biệt thự của Hội sinh viên Zeta.

Vừa nghe thấy mấy lời đó, nét mặt ông Miller liền biến chuyển, nhanh như cắt, ông ta di chuyển vù ra phía sau nhà. Với phản ứng nhạy bén của một thợ săn, tôi liền nhún người nhảy một cái hai tay bám liền vào mái hiên. Tôi đu người lên nóc nhà, chạy thật nhanh băng qua mái nhà lợp tôn. Khi đến bên chái nhà kia thì vừa đúng lúc tôi trông thấy cái bóng của Miller vọt ra đến chỗ ô tô của ông ta đậu. Từ trên mái nhà tôi rút súng bắn liền ba phát. Phát thứ ba, một viên đạn gỗ ghim ngay vào lưng ông Miller khiến ông ta ngã lăn quay ra đất. Tôi không chần chừ phóng từ nóc nhà xuống, dùng một tay ghì cổ ông ta xuống đất. Tay còn lại lôi chiếc cọc gỗ giắt sau lưng ra. Gương mặt ông Miller hiện nguyên hình là một con ma cà rồng với hai răng nanh dài ngoằn, nét mắt rằn ri gân máu.

Tôi giơ cao cọc nhọn cắm phập vào vị trí trái tim của Miller. Con ma cà rồng gầm lên một tiếng dữ dội. Khắp người nó bắt đầu bốc cháy. Trước khi biến thành tro bụi, Miller thét lên một tiếng:

- Không phải tôi ! Là ả bắt tôi làm vậy !

Tôi không hiểu ý của lão là gì. Ả ? Ả là ai ? Còn có kẻ nào có thể sai khiến một con ma cà rồng đi giết người ?