[12 Chòm Sao - Fanfiction] Nhà Trọ Siêu Nhiên

Chương 5: Hai anh em của gia đình michaelson



[Lời kể của Song Ngư]

Tôi và Cự Giải gần như quên mất sự việc về Xử Nữ cho đến khi cả hai chúng tôi gặp lại cô ta đang đi cùng một cô gái khác ở trên đường đi tới lớp học Kinh tế Toàn Cầu. Khác với vẻ ngoài hiền lành và khép nép của Xử Nữ, cô gái kia trông hết sức cá tính với mái tóc ngắn hơi quăn thành lọn, thân người không cao lắm, nhưng vóc dáng thì rất hoàn hảo. Đôi mắt màu xanh lá rất đẹp và rất tinh anh, quét về phía chúng tôi. Vừa lúc đó tôi cảm thấy mấy ngón tay của Cự Giải bấm vào lòng bàn tay mình đau điếng.

- Chuyện gì thế Giải ? - Tôi nhăn nhó hỏi.

Cự Giải thì thầm nói bằng giọng lo lắng.

- Cô gái đi cùng với Xử Nữ, cô ta không phải là người bình thường. Tớ có cảm giác bất an khi cô ta nhìn tớ. Cứ như là cô ta biết rõ tớ là ma cà rồng vậy.

- Làm sao có chuyện đó được. Chắc là cậu lo lắng qua thôi.

Vừa trông thấy chúng tôi, Xử Nữ mỉm cười bước đến chào hỏi.

- Chào...hình như chúng ta gặp nhau ở công viên hôm trước. Cám ơn hai bạn đã giúp mình nhặt mấy quyển sách. Hôm đó đầu óc mình cứ lơ mơ nên đi mà quên nói tiếng cám ơn.

Tôi xuề xòa cười.

- Bạn đừng ngại !

- À phải rồi, đây là Thiên Bình bạn thân của mình. Anh trai cô ấy là cảnh sát nên cô ấy rất giỏi võ. - Xử Nữ tự hào giới thiệu cô bạn của mình.

- Xin chào ! - Thiên Bình mỉm cười đưa tay ra.

Tôi liền bắt tay làm quen với cô ấy. Nhưng đến lượt Cự Giải thì cô nàng lại đứng phỗng ra nhìn bàn tay Thiên Bình trong vài giây rồi kiếm cớ đi thẳng vào trong lớp. Tôi ngại ngùng nói với Xử Nữ và Thiên Bình.

- Cự Giải thường hay xấu hổ, hai bạn thông cảm.

- Không sao ! Hy vọng mình không hù bạn ấy sợ. - Thiên Bình vừa cười vừa nói, nhưng có một tia lấp lóe trong ánh mắt của cô ta khiến tôi khẽ giật mình.

Tôi cố gắng giữ nụ cười trên môi đáp.

- Đương nhiên là không rồi. Bạn dễ thương vậy mà. Thôi mình cũng nên vào lớp. Có gì gặp hai bạn sau nhé !

Xử Nữ và Thiên Bình cũng chào tạm biệt tôi để đến lớp Phân tích Thị trường.

Khi ngồi xuống bên cạnh Cự Giải, tôi mới thở phào một hơi nói nhỏ với cô ấy:

- Đúng thật cô gái Thiên Bình này có gì đó không bình thường. Cô ta làm tớ căng thẳng chết được.

Cự Giải nghiêng người định nói chuyện với tôi thì đột nhiên một giọng nói lảnh lót vang lên ở đầu lớp.

- Xin chào các anh chàng đẹp trai và các cô nàng đẹp gái. Chiều nay ở biệt thự của gia đình Michaelson sẽ có một buổi tiệc do chính tôi tổ chức. Tất cả các bạn đều được hoan nghênh đến dự.

Tôi và Cự Giải đồng loạt quay lên nhìn thì bắt gặp một cô gái tóc vàng vấn cao hết sức xinh đẹp, nét mặt ngạo nghễ vừa đi từ trên bục giảng xuống vừa phát mấy tờ giấy mời cho những sinh viên hàng ghế trước.

Khi đến bàn của tôi và Cự Giải, cô ta mỉm cười, ngón tay chỉ hai chúng tôi nói.

- Hai bạn là sinh viên mới à !



Tôi và Cự Giải cùng gật đầu.

- Tốt ! - Cô ta nói, chìa hai tờ giấy mời ra trước mặt chúng tôi. - Lúc sáu giờ nhé ! Mang theo mấy chàng trai càng tốt.

Dứt lời cô ta quay mặt đi ra khỏi lớp.

Tôi liền khều một anh chàng ngồi phía trước mặt để dò hỏi.

- Anh bạn này, cô gái ban nãy là ai thế ?

Anh chàng nọ trả lời.

- Cô ta là Thiên Yết, tiểu thơ của gia đình Michaelson là gia tộc lâu đời nhất của thành phố Lockwood này đó. Nghe nói tổ tiên của gia đình họ là những người đầu tiên định cư ở đây trong thời kì thuộc địa. Anh trai của cô ta, Ma Kết là một trong những nhà tài trợ lớn nhất của trường Đại học Lockwood đó.

- Ghê vậy sao ? Hèn gì cô ta mời người ta đến nhà mình dự tiệc mà cứ như là ra lệnh ấy. - Cự Giải bình luận.

- Được dự tiệc ở biệt thự của gia đình Michaelson là vinh dự lớn lắm đó. Hai bạn nên đi đi cho biết. - Anh chàng ngồi trên thật lòng khuyên chúng tôi.

Tôi quay sang Cự Giải nháy mắt.

- Tại sao không nhỉ ?

[6:00pm]

Chúng tôi lôi cổ anh chàng Bạch Dương đi tới biệt thự nhà Michaelson, bao nhiêu ánh mắt ghen tị của đám con gái nhìn chúng tôi như muốn nói "Hai con bé ma mới kia sao lại quen với cáp tần (captain -đội trưởng) đội đá banh aka hotboy số một trường này vậy trời ? Có lộn không đó ?"

Cự Giải lại còn không biết xấu hổ, cố tình ôm cứng ngắc cánh tay của Bạch Dương. Miệng thì leo lẻo nói:

- Cứ để tụi nó tưởng tôi là bồ của anh cho tụi nó tức chết luôn. Ha ha.

Bạch Dương không hề có ý khó chịu với Cự Giải, ngược lại anh chàng còn diễn chung với cô ta. Đúng là một cặp ăn ý. Tôi chỉ biết đứng một bên cười tuyệt vọng.

Chúng tôi hòa mình vào đám đông sinh viên đang quay cuồng với những vại bia to tướng và những cái tô thủy tinh khổng lồ chứa đầy nước trái cây pha cồn. Sự hỗn loạn của đám sinh viên khiến tôi cảm thấy ngột ngạt, nhưng Cự Giải với Bạch Dương thì không hề cảm thấy phiền. Cũng đúng thôi, họ một người là ma cà rồng, một người là ma sói, các giác quan của họ có sức chịu đựng tốt hơn người thường và máu cuồng nhiệt của họ cũng cao hơn người thường. Sau một lúc chen lấn tôi đành lách ra khỏi dòng người để đi vào trong biệt thự.

Căn biệt thự nhà Michaelson quả nhiên khác hẳn các biệt thự khác trong khu vực. Lớn hơn, cổ kính hơn, sang trọng hơn về mọi mặt. Không khó khăn để nhìn thấy Thiên Yết đang đứng giữa đám bạn bè nhà giàu của cô ta, cô ta diện một cái váy không thể nổi bật hơn với hàng hà sa số kim tuyến lung linh chóa cả mắt. Tôi nhìn bộ cánh của cô nàng một lúc thấy xây xẩm mặt mày đành quay người đi về hướng khác. Đột nhiên cả người tôi va phải một cái gì đó to lớn và cứng chắc khiến tôi cảm thấy đau điếng. Tôi mở mắt ra nhìn thì thấy một người đàn ông hết sức bảnh trai mặc một bộ vest đen, đôi mắt sâu thẳm, nhìn tôi chằm chằm.



- A xin...xin lỗi. Mắt tôi bị chóa tôi không nhìn thấy anh. Thật vô ý quá.

Người đàn ông nọ không trả lời, chỉ im lặng nhìn tôi, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.

- Anh cười cái gì ? Bộ anh tưởng tôi bịa ra cái lý do vô duyên đó à. Muốn trách thì trách cô nàng kia sao mặt bộ đồ phản chiếu ánh sáng quá đi khiến cho con người ta muốn mù luôn vậy đó. - Tôi hơi bực trước thái độ của anh ta, rõ ràng đã xin lỗi rồi con không tin người ta.

- Thực sự xin lỗi cô vì em gái tôi có thói quen muốn được mọi người chú ý. Lần sau tôi sẽ nhắc nhở nó ăn mặc phù hợp hơn. - Anh chàng đẹp trai cuối cùng cũng lên tiếng.

Tôi há mồm một lúc không biết nói gì, cuối cùng cũng rặn được vài chữ.

- Thiên Yết là em gái anh à ? Vậy anh là cái gì đó Ma Kết à ?

- Phải, tôi là cái gì đó Ma Kết. Rất vui được làm quen. - Anh ta cười giễu cợt.

Đồ đáng ghét, dám nhại lại lời của tôi à.

- Hứ ! Nhìn bảnh tỏn lịch sự vậy mà nói chuyện thấy ghét quá đi. - Tôi thẳng thắn nhận xét.

Ma Kết bật cười.

- Xin lỗi, cô bé đừng giận. Tôi có thể biết tên cô được chứ ?

- Không ! - Tôi lạnh lùng đáp rồi ngúng nguẩy đi thẳng. Khốn nạn thay vừa đi được vài bước thì đôi guốc của tôi bị trợt qua một bên, thế là làm tôi có một màn trượt ba tanh điệu nghệ, đồng thời chân mang guốc đạp loạn xạ khắp nơi. Cũng may là phản ứng của tôi nhanh nhẹn, bám được vào một cái bàn ở gần đó, cuối cùng không phải chịu cảnh chụp ếch. Nhưng như tình cảnh đó cũng đủ khiến tôi muốn độn thổ. Dám cá là thằng cha Ma Kết đang ở sau lưng cười như điên trước sự khốn khổ của tôi. Nghĩ vậy tôi đành bấm môi bấm lợi đi thẳng, không thèm quay đầu lại nữa. Đúng là xui không thể tả hà !