- Gâu………Gâu….. Một chú chó bull nhỏ màu vàng chạy lại dưới chân của cậu rồi cứ dụi thân mình vào chân của cậu học sinh. Chiếc đuôi không ngừng ve vẩy cháo đón chủ nhân trở về.
Đây là nhà trọ của cậu nhóc. Trông thấy chủ trở về chú chó vui sướng khi thấy chủ nhân của mình.
Cậu ngồi xuống vuốt ve chú chó khiến nó vui sướng nằm ngửa hẳn lên trời.
- Này thì nghịch……. Nhớ ta chứ cậu nhóc?
- Gâu….
- Được rồi. đợi tao một chút, tao sẽ cho mày ăn ngay.
Cậu tiến vào phòng bếp. Mở ngăn tủ dưới ra rồi lấu một bịch đồ ăn cho chó rồi đổ từ từ vào chén riêng của chú chó đó. Trông thấy đồ ăn trước mặt đang mời gọi nhưng chú chó vẫn nhất quyết không giám ăn lấy một miếng bởi vì nó cần đợi lệnh của chủ nhân trước khi được thực hiện một việc gì đó. Nó nằm hẳn xuống, Cái đầu đặt trên đôi chân trước đang duỗi thẳng ra trong giống như là một đứa trẻ đang ngồi đợi bố mẹ tới đón vậy.
- Được rồi. Ăn đi. Mệnh lệnh của cậu nhóc khiến cho chú chó nghe lời răm rắp rồi thực hiện ngay.
- Good boy. Cậu mỉm cười.
Cậu nhìn chú chó ăn dần hết phần thức ăn. Cậu vuốt ve bộ lông khiến chú chó ve vẩy đuôi không ngừng.
- Reng…… reng…… bỗng tiếng điện thoại kêu
Cậu thôi vuốt ve con chó , tiến lại bàn
- A lô.
- Yo anh bạn đang làm gì đấy. Một giọng nói thô lỗ vang lên
- Có chuyện gì? Cậu trả lời cộc lốc
- Gì mà trả lời lạnh lùng với nhau thế.
- Nói nhanh để còn có việc.
- Có gì đâu. Chán quá tính rủ cậu đi tán gái…….
- Cụp……. tụt…….tụt……….tụt
Chỉ nghe đến đó thôi thì cậu đã cúp máy luôn. Đúng là phiền phức. Nói xong cậu nằm lên giường rồi nhắm mắt lại làm một giấc cho khỏe.
Còn bên kia đầu giây. Một cậu thanh niên đang đứng như trời trồng giữa đường phố. Cậu đang ngẩn người nhìn vào màn hình điện thoại.
- Còn chưa nói hết đã cúp máy luôn rồi. Cậu ta định vứt luôn cái máy điện thoại khi bị tên bạn thân của mình đối xử như vậy.
- Tên ích kỉ Trần Lăng này, thật muốn trói cậu bỏ vô thùng rồi lăn xuống núi cho bỏ tức. Nói xong thì cậu cũng cất điện thoại vào túi. Khi quen người bạn này thì khả năng kiềm chế cơn tức giận đã tăng thêm vài level rồi.
Hóa ra. Cậu học sinh kia chính là Trần Lăng.
Từ sự việc đã xảy ra từ 10 năm trước Lăng bây giờ đã hoàn toàn thay đổi. Cậu đã có được một cuộc sống mới, có được một mái ấm gia đình. Có được tình cảm thương yêu của gia đình ông bà Châu Thanh, những người đã giúp cậu thoát khỏi sự việc năm đó.
Đã 10 năm đã trôi qua, từ một cậu nhóc ốm yếu gầy gò ngày nào mà bây giờ cậu đã trở thành một nam thần đích thực.
Trong danh sách 5 nam thần của MULTI school cậu còn được xếp hạng thứ 2 lận. Nữ sinh trong trường coi cậu chính là niềm tự hào, một bảo vật cần phải bảo tồn của MULTI school vậy. Mặc dù cậu không hề quan tâm tới việc này.
Lăng nằm trên giường mắt nhìn lên trần nhà không chớp mắt.
- Cô gái khi nãy. Quen quá.
Cậu nhớ về cô gái hồi sáng. Từ khoảnh khắc đụng phải cô gái đó là trong lòng cậu đã có cảm giác rất lạ. Cảm giác giống như gặp một người mình đã từng quen từ rất lâu rồi.
- Có lẽ nào…… Mà chắc không phải đâu. Thôi. Không cần nhớ nữa.
- Tinh….. tinh Tiếng chuông messenger vang lên.
Lăng cầm điện thoại lên đọc:
- Sao lâu rồi không về thăm nhà vậy con trai?
Cậu nhìn dòng tin nhắn rồi mỉm cười nhắn lại
- Dạo này con bận công việc cùng với phải đi học nữa nên không có thời gian.
- Sao con cứ phải đi làm vậy. Trước mắt hãy lo việc học đã rồi tính.
- Không sao đâu. Con đã quen rồi.
Vậy nhé con ngủ chút đã.
- Nhỡ giữ gìn sức khỏe. Bố mẹ lo.
Lăng đặt điện thoại xuống rồi nhắm mắt ngủ. Trần Lăng hiện tại đã không còn sống chung nhà với gia đình của ông Châu Thanh nữa. Năm vào lớp 10 cậu đã xin phép ông bà Châu Thanh được học ở MULTI School. Nhưng ngôi trường lại cách nhà ông Châu Thanh tới 25 cây số. Cậu cũng chưa đủ tuổi đi oto cho nên đã xin phép được ở trọ để tiện cho việc đi học. Rồi còn muốn xin việc làm thêm nữa.
Hôm cậu ngỏ ý được ra ngoài sinh sống thì cậu chỉ thuyết phục được Châu Thanh nhưng cậu đã không được bà Thanh Hi đồng ý bởi vì trường học cách nhà quá xa đã vậy cậu còn đòi ở trọ nữa. Bà không muốn để cậu phải khổ sở sống tự lập như vậy, cậu còn quá nhỏ nên bà nhất quyết từ chối. Bà vẫn không hiểu vì sao cậu lại chọn một ngôi trường xa xôi như vậy để học trong khi ở gần nhà cũng có nhiều ngôi trường cấp 3 khác. Nhưng cuối cùng bà vẫn đồng ý để cho Lăng được học tại MULTI School và được phép ở trọ nhưng không được phép đi làm thêm. Nếu như đề cập tới chuyện đi làm thêm thì sẽ không bao giờ chấp nhận. Bà sẽ tự đi tìm nhà để thuê cho cậu và chu cấp hàng tháng cho cậu đầy đủ, nếu không chấp nhận yêu cầu đó thì không có chuyện ở trọ gì hết. Lăng lúc đầu chỉ biết nghe theo lời nhưng cậu đã giấu và đi làm thêm.
Lăng ngủ một giấc rồi mở mắt ra thì đã thấy gần 5 giờ chiều. Cậu đứng dậy rồi tiến vào nhà tắm xả nước ra để tắm. Đứng dưới vòi hoa sen cậu nhắm nghiền đôi mắt. Thân hình của một cậu nhóc học sinh tuy hơi gầy gò nhưng thật là săn chắc và khỏe khoắn. Lăng tắt vòi nước tiến lại chiếc gương. Cậu nhìn mình trong gương rồi nhìn xuống sợi dây chuyền đang đeo trên cổ. Cậu cầm nó lên lặng lẽ nhìn.
- Cũng đã lâu lắm rồi………. Lăng tự nói thầm
Cầm chiếc khăn lau đầu Lăng bước ra khỏi nhà tắm. Cậu tủ lấy một bộ quần áo vest đen ra xếp gọn gàng vào một cái túi.
Xong cậu mặc một bộ đồ thể thao rồi bước ra khỏi nhà. không quên xoa đầu dặn chú chó:
- Trông nhà cẩn thận nhé anh bạn. Đợi tao về.
- Gâu….
Lăng bước ra khỏi nhà trọ cậu tiến ra ngõ rồi đón xe buýt. Từ nhà trọ tới trường thì chỉ có 3km nhưng tới chỗ làm thì tận 10km, cậu tuy khỏe nhưng không thể ngày nào cũng đi đi về về tận 10km được, cách tốt nhất là bắt xe buýt. Lăng ngồi trên hàng ghế sát cửa sổ gần cuối, cậu tựa đầu vào ghế ngắm nhìn con phố đang tối dần. Ánh đèn đường đã lên, ngoài kia dòng người đang chen chúc tấp nập để trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả. Còn đối với Lăng thì khi con phố lên đèn lại là lúc cậu bắt đầu công việc của mình.
Chiếc xe dừng tại một khu phố sầm uất. Lăng xuống xe và tiến vào một con hẻm Thấy cậu tới, một người bảo vệ tay xăm trổ tiến tới đập tay chào hỏi rồi tiến vào KING Club.
- Yo. Đến rồi nhóc. Một người đàn ông mập mạp vẻ mặt bặm trợn đeo tai nghe kết nối với bộ đàm.
Lăng mỉm cười rồi chào hỏi kiểu đấm tay Fist bump với ông ta. Cậu tiến vào phòng thay đồ lấy bộ vest đen ra mặc vào, lấy hộp keo vuốt tóc vuốt ngược tóc lên. Trông cậu lúc này không khác gì một nam thần trong truyện tranh bước ra.
Cậu tiến lại bàn kết nối bộ đàm vào tai phone rồi đeo lên thử:
- Alo Alo………
- Ok. Kết nối rồi. Bắt đầu đi nhóc.
Lăng tiến vào khu vực sàn chính. Mới chỉ có hơn 6 giờ thôi mà nơi này đã tràn ngập tiếng nhạc sập sình cùng với những điệu nhảy điên cuồng. Cuộc chơi tại nơi này thường bắt đầu từ 2 giờ chiều và dừng nhạc vào lúc 12 giờ tối. Một Club hoạt động uy tín và chưa bao giờ dính bất kì một tai tiếng nào.
Lăng đã làm việc tại nơi này cũng được 9 tháng rồi. Cậu làm nhân viên bảo vệ tại nơi này. Công việc của cậu chính là giữ gìn an ninh và xử lí các vụ xung đột, quấy rối diễn ra trong club.
Có thể nói công việc này quá sức đối với một cậu thanh niên chỉ mới 16 tuổi như cậu. Tuy nhiên cậu không hề ngần ngại nộp hồ sơ xin việc. Ban đầu khi mới gặp cậu lần đầu thì ông chủ của club này đã tính đuổi cậu ra khỏi ngay nhưng khi biết cậu được đào tạo từ Công ty vệ sĩ Châu Long thì ông ta đã ngay lập tức nhận cậu mà không hề đưa ra bất kì yêu cầu gì. Sở dĩ ông ta lại chấp nhận cậu là bởi vì Công ty vệ sĩ Châu Long là công ty có chất lượng đào tạo vệ sĩ tốt nhất của thành phố này. Việc thuê nhân viên của Công ty này cũng không hề dễ dàng. Đối với Trần Lăng cậu hoàn toàn có thể làm tại nơi này bởi cậu đã được đào tạo ngay từ khi còn nhỏ ngay dưới sự đào tạo của Châu Thanh. Ông Châu Thanh không hề để ý tới chuyện cậu là người trong nhà mà nới nhẹ tay cho Lăng. Ông hoàn toàn nghiêm túc và khắt khe đối với cậu trong chương trình huấn luyện. Mặc dù bà Thanh Hi không hề đồng ý khi Lăng muốn theo học nghề này nhưng cậu đã cố gắng thuyết phục nên bà cũng mủi lòng và cho phép cậu theo đuổi đam mê. Đối với Lăng việc cậu theo đuổi chương trình đào tạo vệ sĩ này không chỉ là để theo đuổi ước mơ của mình mà còn để cho mình sau này sẽ có được một công việc ổn định vì cậu đã hứa là khi trưởng thành sẽ cố gắng để trả cho ông Châu Thanh khoản tiền khi đó.
Không những hoàn thành chương trình đào tạo vệ sĩ gian nan của Công ty mà Trần Lăng còn hoàn thành xuất sắc nữa, cậu chính là người trẻ tuổi nhất từ trước đến nay hoàn thành chương trình đào tạo của công ty. Mặc dù không muốn nói ra nhưng Châu Thanh thật sự rất tự hào về cậu.
Chính nhờ vậy mà cậu đã dễ dàng xin vào Club này để làm. Tuy nơi này làm việc trong môi trường khá phức tạp nhưng cậu không hề ngần ngại bởi vì, nơi này có mức lương khá ổn cho cậu, thời gian cũng thích hợp để cậu vừa đi học vừa đi làm mà không ảnh hưởng nhiều tới việc học tập.
Lăng lúc này đang đứng từ trên phía cao quan sát. Từ vị trí của cậu có thể quan sát rõ toàn bộ club.
- Khu vực A có mấy tên say xỉn đang gây rối. Tiếng nói phát ra truyền vào tai nghe.
- OK. Lăng lạnh lùng trả lời
Cậu lấy tay gỡ tai phone ra rồi tiến tới khu vực đang có mấy gã thanh niên đang gây rối.