7 Ngày Chung Giường Với Kẻ Thù

Chương 20: Nhớ lại



Trận hoan ái qua đi, Khê Nguyệt như ngọn cỏ yếu ớt mà gục xuống, cảm giác được Lôi Nghị Tước bế cô tắm rửa, thời điểm nền trời vẫn còn tối.

Lôi Nghị Tước biết rõ Khê Nguyệt là lần đầu, nên bản thân vẫn có sự kiềm chế nhất định. Huống hồ chi hiện tại là hắn lợi dụng cô mất trí nhớ, hắn có phần không dám manh động.

Sự mệt mỏi khi trải qua trận hoan ái đó khiến Khê Nguyệt mơ một giấc mơ rất dài.

Giấc mơ cũng khiến Khê Nguyệt hiểu ra một điều rằng, mối quan hệ của cô và Lôi Nghị Tước thật sự tệ, trên căn bản trước đây vẫn luôn tệ như vậy.

Đoạn tin tức cô thấy, hai tập đoàn lớn tranh nhau một mảnh đất, cả vụ tai nạn xảy ra.

Vốn dĩ thời điểm đó, Khê Nguyệt và Lôi Nghị Tước tranh chấp mảnh đất, hai người ở chung một địa điểm dẫn đến vụ việc tai nạn.

Cô với hắn vốn là kẻ thù, cả hai cũng vô cùng ghét nhau. Điều này người trên thương trường kinh doanh đều rõ.

Trong giấc ngủ, đống ký ức vụn vặt ùa về, lần lượt nối ghép, khiến mi tâm của Khê Nguyệt bất giác nhíu lại, bàn tay cô bấu chặt lấy tấm ga giường.

Từng đoạn ký ức hiện lên rõ mồn một. Trong đó, có một khung cảnh được tái hiện.

Lôi Nghị Tước kiêu ngạo đứng giữa biển người, tầm mắt hắn nhìn về hướng Khê Nguyệt không có lấy một chút thiện cảm, toàn bộ đều là sự ghét bỏ.

“Nữ nhân trên thế giới này có chết hết. Tôi cũng tuyệt đối không dây vào loại nữ nhân như cô ta.”

Khi Lôi Nghị Tước nói câu đó, khiến toàn bộ người trong khán phòng bữa tiệc nhìn Khê Nguyệt không khỏi dè bỉu.

Lôi gia gia thế lớn hơn so với người Khê gia về nhiều mặt, lần công khai ghét bỏ, khiến tập đoàn Thương Hạn gặp tương đối nhiều trục trặc. Bởi phần lớn tất cả đều không muốn đắc tội với người của Lôi gia.

Khê Nguyệt cho dù có không hài lòng, nhưng cô biết bản thân yếu thế không địch lại, ngoại trừ có mưu kế mới cứu nguy được tập đoàn Thương Hạn, bằng không mọi thứ đều bị phá bỏ.



Khê Nguyệt cũng biết lão Khê Trường đắc tội với người Lôi gia rất nhiều lần, đến mức khiến Lôi Nghị Tước ghét Khê gia, ngay cả cô cũng không ngoại lệ. Thế nhưng vẫn còn nể nang khi về sau cô biết điều mà lui đi nhường đường, hắn mới nể mặt không ra tay.

Hơn thế, trong một buổi tiệc vô tình gặp mặt, Lôi Nghị Tước từng rất ngứa mắt lên tiếng với cô.

“Lần sau nếu dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi không ngại đem cả Khê gia phế bỏ đâu!”

Thời khắc nói xong câu này, Khê Nguyệt bừng tỉnh giữa cơn mơ, mồ hôi trên gương mặt đầm đìa.

Cô nhớ lại rồi!

Quay đầu phát giác Lôi Nghị Tước đang ôm eo bên cạnh ngủ, vô cùng thân mật. Cô trợn tròn mắt, sự khó tin đều biểu thị rõ.

Phía bên ngoài, trời vừa hửng sáng.

Toàn bộ đoạn ký ức khi Khê Nguyệt mất trí nhớ, vẫn còn duy trì chưa mất đi.

Tình thế tỉnh lại bên cạnh kẻ thù, hơn thế trong hiện trạng không mảnh vải che thân như thế này, cô thật sự khó mà chấp nhận được.

Sau cùng, Khê Nguyệt dứt khoát nhắm chặt mắt mà ngủ tiếp. Bởi cô biết, Lôi Nghị Tước sẽ sớm rời đi.

Cô không muốn đối diện với hắn trong tình huống này, bản thân càng không cho phép.

Huống hồ chi, những lời ngon ngọt dụ dỗ Lôi Nghị Tước nói thời gian qua vẫn còn in hằn, ai mà biết được hắn sẽ làm gì.

Sự thật là Lôi Nghị Tước ghét bỏ cô, không có điều gì là chối cãi được. Nhỡ đâu biết cô tỉnh lại, hắn lại đem điều này mà chơi đùa hay uy hiếp cô cũng nên.

Rốt cuộc Khê Nguyệt như khúc gỗ cứng đờ, trạng thái giả vờ ngủ, ngay cả hít thở cũng không thông.



Hơn nửa tiếng sau, Lôi Nghị Tước mới tỉnh dậy.

Bàn tay cứng rắn kéo Khê Nguyệt vào lòng, dịu dàng tận hưởng độ mềm mại, hắn cũng không nhận ra sự khác biệt của Khê Nguyệt.

Trên da thịt Khê Nguyệt lúc này, vài vệt ân ái do Lôi Nghị Tước để lại vẫn còn in hằn, cô nhỏ bé yếu ớt lọt thỏm trong vòng tay của hắn, sức phản kháng không hề có.

Lôi Nghị Tước nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên bả vai, vốn muốn lay cô dậy, nhưng nghĩ lại đêm qua hành hạ cô không ngừng nghỉ thì ngừng lại.

Sau cùng rón rén bước xuống giường, điều chỉnh nhiệt độ điều hoà đến mức phù hợp.

Lôi Nghị Tước thay đồ rồi trở xuống, nghĩ đến cảnh tượng đêm qua, gương mặt hắn xuất hiện ánh xuân, không còn lấy dáng vẻ trầm lặng vốn có nữa.

Dì Hạnh giúp việc nhận công việc vừa đến làm, trông thấy hắn lập tức cúi đầu chào.

Lôi Nghị Tước nhẹ kéo cao khoé môi, căn biệt thự này của hắn mỗi lúc càng giống như một gia đình.

“Chuẩn bị hai phần ăn sáng, đồ ăn đầy đủ dinh dưỡng một chút. Tôi muốn bồi bổ cho cô ấy.”

Dì Hạnh nghe đến đây thì hiểu ý, theo lời căn dặn mà không dám chậm trễ.

Đồ ăn rất nhanh đã chuẩn bị xong, Lôi Nghị Tước nhàn nhã mà đọc báo. Một phần muốn đợi “cô vợ” cùng xuống ăn, hắn vốn biết sau khi hắn tỉnh, cô rất nhanh sẽ tỉnh giấc theo.

Nhưng Lôi Nghị Tước nào biết, hiện giờ Khê Nguyệt trong giấc ngủ cũng căng thẳng.

Cô vốn là đợi tiếng xe khi Lôi Nghị Tước rời khỏi biệt thự, sau đó nhân cơ hội rời đi.

Cô cần quay trở lại Khê gia ngay lập tức, bằng không lão già Khê Trường cùng đứa con riêng của ông ta, không biết sẽ làm ra loại chuyện gì đối với Khê gia.