Lôi Nghị Tước thi thoảng ngước nhìn đồng hồ. Hôm nay ngồi đợi Khê Nguyệt trở xuống, vốn cũng đã khác với bản tính thường ngày của hắn.
Ngay cả dì giúp việc cũng trông mong Khê Nguyệt chóng trở xuống, bởi bà thấy được sự mong ngóng của Lôi Nghị Tước, một phần cũng để giảm bớt cái không gian căng thẳng này.
Đợi một lúc lâu không thấy cô tỉnh, Lôi Nghị Tước nôn nóng trở lên phòng, lúc này đây Khê Nguyệt vẫn vùi trong chăn ẩm.
Lôi Nghị Tước đứng lặng bên góc giường nhìn cô ngủ, nhiệt độ điều hòa tương đối ấm áp, ánh nắng từ bên ngoài rọi vào phòng, chiếu lên thân thể Khê Nguyệt say giấc nồng, vừa vặn tạo nên khung cảnh hòa nhã.
Đôi mắt Khê Nguyệt hiện tại đang nhắm nghiền, thoạt nhìn có phần nhợt nhạt, đôi môi cô khô khốc. Khi cô nghiêng người, tấm chăn đắp trên cơ thể rơi rớt, nơi bả vai trần của cô, làn da trắng muốt vụn vặt dấu vết hắn để lại, ga trải giường có phần nhàu nhĩ, biểu tình cho cuộc vận động đêm qua mãnh liệt nhường nào.
Nơi góc giường, cũng xuất hiện dấu vết đo đỏ của người con gái trên giường.
Ánh mắt Lôi Nghị Tước nhìn qua một loạt khung cảnh hiện tại, trong đầu vô thức tái hiện lại dáng vẻ mê người của Khê Nguyệt dưới thân hắn, tựa một tiểu yêu tinh câu hồn đoạt phách kẻ khác.
Trong vô thức, Lôi Nghị Tước khẽ ho nhẹ một hơi giữ bình tĩnh, đáy mắt hắn trầm lắng, yết hầu cũng vì vậy mà lên xuống.
Khê Nguyệt chắc hẳn đã thấm mệt sau trận chiến đêm qua. Hắn nên để cho cô thời gian thích nghi, dấu sao nếu để cô đối diện, cô gái ngây ngô này sẽ không tránh khỏi ngượng ngùng.
Lôi Nghị Tước càng nhìn cô, bản thân không tránh khỏi sự rung động.
Sau cùng, cẩn thận kéo lớp chăn lên cao. Quyết định để Khê Nguyệt yên giấc. Bản thân Lôi Nghị Tước cũng dặn dò kĩ lưỡng với dì giúp việc, giao phó mọi thứ liền rời đi.
Lôi Nghị Tước vậy mà không biết, thời khắc hắn rời khỏi phòng. Khê Nguyệt vốn đang ngủ liền mở bừng mắt, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.
Lúc Lôi Nghị Tước vào phòng, ánh mắt hắn dừng trên người Khê Nguyệt. Trong tâm trí cô, bản thân rơi vào trạng thái căng thẳng tột độ, hơn hết là sự đề phòng.
Lôi Nghị Tước tính cách vốn âm hiểm thâm sâu, lòng dạ cũng khó mà đo lường, Khê Nguyệt đến hiện tại càng không muốn dây vào hắn.
Lên giường với hắn lần này, thiệt cho bản thân cô, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cảnh tượng ngu ngốc đêm qua, càng thêm trách chính bản thân tự mời gọi hắn.
Điều này là lỗi của Khê Nguyệt, cô không thể trách ai được.
Thời khắc Lôi Nghị Tước đắp chăn cho cô, cảm giác tim Khê Nguyệt đập trống liên hồi như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô thật sự sợ hắn đang thăm dò chính mình, phát giác được cô giả vờ ngủ.
Cũng may, Lôi Nghị Tước rất nhanh liền rời đi.
Khê Nguyệt quấn lấy tấm chăn che đậy cơ thể, vội vàng bước xuống giường muốn hướng tới ban công xác định
Lôi Nghị Tước rời khỏi thật chưa. Thế nhưng vừa đặt được một bước chân nơi nền sàn lạnh lẽo, đôi chân yếu ớt vậy mà lập tức ngã xuống.
Cũng may có tấm chăn bông tránh va đập, cô không bị ảnh hưởng quá nghiêm trọng.
Khê Nguyệt không nhịn được rủa một tiếng.
"Mặt người dạ thú!"
Tên này bên ngoài thường ngày uy phong như vậy, bộ dạng lạnh lùng, tỏ vẻ kiêu ngạo xa cách khó ai có thể chạm vào, mấy ai mà nghĩ được đêm qua đòi hỏi cô hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi nghe thanh âm xe hơi khởi động, Khê Nguyệt níu được sự tỉnh táo, cố gắng đứng dậy bước ra ngoài nhìn.
Bóng xe cũng dần khuất. Lôi Nghị Tước cũng rời đi.
Ngày hôm nay, mọi thứ vẫn là nên chấm dứt ở đây. Nói gì thì nói, Lôi Nghị Tước ít nhiều cứu vớt cô một mạng, đêm qua trao hắn coi như xong chuyện. Sau này kết thúc không ai tính toán thiệt hơn.
Huống hồ chi Khê Nguyệt với Lôi Nghị Tước đều là người làm ăn trên thương trường, không ai muốn tự thu lỗ vào mình.
Khê Nguyệt vội vàng bước vào phòng tắm, nghĩ đến một vài vật dụng Lôi Nghị Tước mua về cho cô, không tránh khỏi kinh ngạc khi chỉ thời gian ngắn ngủi hắn có thể bày lắm trò như thế.
Bước xuống bên dưới lầu, dì Hạnh giúp việc thấy cô lập tức niềm nở bưng đến một phần đồ ăn.
Vốn muốn từ chối, nhưng dì Hạnh lại bồi thêm một câu.
"Ông chủ căn dặn bù sức, đêm qua cô đã mệt rồi."
Để mà nói ý tứ, một cặp vợ chồng đêm qua đã "mệt" rồi, mấy ai mà không hiểu ý nghĩa được chứ.
Khê Nguyệt vội vàng ăn, sau cùng muốn bước khỏi cổng. Dì Hạnh trông vậy lập tức cản lại.
"Cô chủ nhỏ, không được đâu. Ông chủ căn dặn cô không được phép rời đi."
Nghe đến đây, Khê Nguyệt chợt hồi tưởng lại trong vòng một tuần. Khê Nguyệt luôn bị kiểm soát và quản lý rất chặt chẽ.
Sau cùng, Khê Nguyệt một lần nữa đẩy dì Hạnh sang một bên. Nơi đây không có vệ sĩ quá nhiều, cô muốn rời đi không phải chuyện khó gì.
"Dì Hạnh, cháu muốn mua ít đồ. Đồng thời cũng cảm ơn thời gian qua dì đã chăm sóc cháu."
Dì Hạnh nhìn biểu cảm quả quyết của Khê Nguyệt, vốn muốn cản lại, nhưng rồi chỉ nhẹ nhàng dặn dò.
"Cô nhớ đi sớm về sớm, ông chủ nôn nóng đợi cô về."
Khê Nguyệt nghe câu này để rồi trong vô thức bật cười.
Lôi Nghị Tước mà lại nôn nóng đợi cô về? Trong khi hắn ghét và thù hằn cô vô cùng, chỉ hận một điều không thể đẩy đi xa, khuất khỏi tầm mắt của hắn.