7 Ngày Chung Giường Với Kẻ Thù

Chương 22: Suy tính



Khê Nguyệt không trở về Khê gia vội vàng, bởi hiện tại sự xuất hiện của cô sẽ không khác gì là điểm yếu, xung quanh Khê Nguyệt hiện tại chẳng có người chống lưng.

Vẫn nhớ vào những năm khi mẹ cô là Lục Dao qua đời, người Lục gia vẫn còn bên cạnh ủng hộ, đồng thời cũng là bàn đạp giúp Khê Nguyệt có thể vẹn toàn đi theo sản nghiệp đã cống hiến.

Khê Trường lúc đó tuy ghét bỏ ngoài mặt, nhưng người Lục gia tương đối đông, ông ta dù có chống đối cũng không có lợi. Chỉ đành bằng mặt không bằng lòng dạy dỗ để Khê Nguyệt lên đảm nhiệm ngôi vị.

Ngoài mặt báo chí, Khê Nguyệt lắn Khê Trường vấn luôn là mối quan hệ cha con yêu thương nhau, nhưng sâu bên trong, cô và ông ta đều nhận thức mối quan hệ này sớm đã không còn khi mẹ cô qua đời.

Khê Nguyệt lắng nghe tin tức, biết được hiện tại Khê Trường đem đứa con riêng là Khê Hàm lên tạm thời ngồi vào vị trí của cô. Hơn nữa, ông ta sớm cũng loan tin bản thân cô bị đưa vào viện tâm thần, cô không còn cách cứu chữa

Người Lục gia hiện tại không còn mấy ai, huống hồ chi Khê Nguyệt cô cũng chỉ chờ đợi thời cơ lên cẩm đầu tập đoàn Thương Hạn của Khê gia, từ đó dựa vào nguồn lực lớn vực dậy Lục gia trở lại thời kì huy hoàng.

Khê Nguyệt bỗng chốc cảm thấy đau đầu.

Sau vụ sạt lở đất, kế hoạch của Khê Nguyệt đã hoàn toàn bị biến đổi. Khi mà Khê gia lần này quay trở lại vào tay lão gia Khê Trường.

Bản thân vừa phải lấy lại vị trí của mình chống đối Khê gia, đồng thời còn phải đối mặt với Lôi Nghị Tước.

Ai mà biết được, Lôi Nghị Tước lúc trở về phát giác món đồ chơi hắn đem về để chơi đùa đã rời đi, sẽ có thể ban tội xử chết cho Khê Nguyệt cô hay không.



Khê Nguyệt lúc ở trên thương trường đối diện với hắn, bản thân dựa vào thực lực dành lấy dự án, bản tính đối với hắn cũng phải khiêm nhường để chừa đường sống cho chính mình.

Lần tai nạn trước gọi hẳn là "chồng", đã chính Khê Nguyệt tự đưa mình vào đường đến Hoàng Tuyền sớm hơn.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi rùng mình.

Khê Nguyệt hiện tại chỉ mặc một chiếc váy đơn giản trong tủ của Lôi Nghị Tước rời đi, áo khoác đủ để che kín người.

Cô khẽ xoa mi tâm, bồng chốc cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Trên người cô sớm không có gì, chỉ có thể quay trở lại căn hộ mình đã thuê trước đó.

Hợp đồng thuê vẫn còn, cho dù hiện tại tin tức Khê Nguyệt trên các màn hình lớn như thế nào, căn hộ vẫn chưa bị tùy tiện hủy bỏ.

Chìa khóa lẫn đồ đạc mất, để mà nói Khê Nguyệt vẫn còn sống sót sau vụ sạt lở đất, phần lớn người ra đi, số người bị ảnh hưởng nặng, đây thật sự là một kỳ tích lớn.

Khê Nguyệt đi theo trong trí nhớ trở về căn hộ.

Lúc trở về, việc đầu tiên Khê Nguyệt làm vội vàng mua thuốc tránh thai, cô không muốn dính dáng đến Lôi Nghị Tước dù chỉ một chút, càng không thể đề bản thân mình chịu thiệt thòi.

Đồ đạc trong phòng sau gần một tháng cô rời đi, mọi thứ đã bị bám lên một lớp bụi mỏng, không ai ghé đến cũng như dọn dẹp.

Khê Nguyệt không có quá nhiều người thân, ngoại trừ mối quan hệ Lục gia của mẹ mình năm đó nâng đỡ cho cô.



Nhưng kể từ sau khi lão Khê Trường lộ liễu chiếm đoạt tài sản, ngay cả ông bà Lục cũng chẳng tha thiết đến việc nhìn mặt mẹ cô, bởi mẹ cô đã lấy sai người.

Điều duy nhất người Lục gia làm là tạo nền móng và bức tường vững chắc để Khê Nguyệt không phải chịu sự uy hiếp từ người Khê gia.

Có lẽ sau khi thấy đoạn tin tức phỏng vẫn bảo Khê Nguyệt gặp tai nạn mất trí nhớ, người Lục gia đã hoàn toàn quay lưng rời đi, bởi không còn hy vọng gì ở một đứa con gái duy nhất như cô.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Khê Nguyệt trở nên nặng nề hơn.

Bước vào phòng tắm, Khê Nguyệt chẩm chậm cởi đi chiếc váy trắng mặc trên người, vô số dấu ấn vẫn còn in lại trên cơ thể, hiện tại đã phai nhạt đi.

Nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trong gương có nét nhợt nhạt, đầu tóc rối tung, ánh mắt chất chứa nhiều tâm tư phiền muộn. Không hề có lấy dáng vẻ lôi cuốn quyến rũ kẻ khác.

Khê Nguyệt cũng ở ngưỡng ba mươi, không phải một thiếu nữ năm nào nữa. Trong suốt thời gian quá trình trưởng thành và phát triển, ngoài việc được dạy và nuôi ý chí bản thân trở nên mạnh mẽ hơn để thay người Lục gia đoạt lấy tập đoàn Thương Hạn, cô thật sự chẳng hề nghĩ đến việc khác.

Suốt bảy ngày bên Lôi Nghị Tước, hắn cho cô nếm trải không ít. Có lẽ Lôi Nghị Tước thật lòng muốn chơi đùa với cô, từ đó ngấm ngầm đoạt lấy mọi thứ.

Khê Nguyệt bước vào bồn tắm, cẩn thận ngâm mình trong dòng nước ấm, muốn dùng nước để gột rửa bản thân.

Thân thể trắng nõn, thoạt nhìn có vẻ gầy gò dập dềnh dưới làn nước, Khê Nguyệt chậm rãi nhằm chặt đôi mắt, đề lại không gian riêng của bản thân.