Tin trên báo, mỗi lúc một rầm rộ bởi chào đón vị tổng giám đốc Khê Hàm trẻ tuổi này. Bên cạnh đó là thương tiếc cho đại tiểu thư Khê Nguyệt, khi mà tuổi đời chỉ mới 29 đã mắc bệnh nặng nghiêm trọng, còn bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Thời khắc Lôi Nghị Tước nhận được tin tức, chính hắn cũng không thể ngờ được sự việc thành ra như vậy.
Bệnh viện Celestial vốn dưới tay Lôi Nghị Tước, chẳng qua hắn đánh chủ ý chỉ để tin tức truyền duy nhất đến tay người Khê gia, muốn để họ đem Khê Nguyệt về.
Thế nhưng khi chuyện này xảy ra, mọi thứ diễn biến vượt ngoài sự suy tính của hắn. Toàn bộ hiện trạng Khê Nguyệt và đoạn hội thoại ngắn diễn ra tại phòng bệnh, kể cả việc mua chuộc người của bệnh viện, Lôi Nghị Tước tất cả đều biết.
Hiện tại trong mắt Lôi Nghị Tước, Khê Nguyệt không khác gì một quân cờ bị người Khê gia bỏ rơi.
Nếu tập đoàn Thương Hạn không trong tay Khê Nguyệt, việc Lôi Nghị Tước đánh đổ so với trước lại dễ dàng hơn nhiều. Hiển nhiên, Lôi Nghị Tước cho rằng việc đem Khê Nguyệt đến bệnh viện tâm thần, cũng loại bỏ một mục tiêu.
Nói là vậy, nhưng khoảng thời gian nghe quan sát từ y tá lẫn bác sĩ của Khê Nguyệt, cô vẫn ngây ngốc ngồi một chỗ, ý thức rõ ràng cũng không ổn định. Thi thoảng gọi tên “Lôi Nghị Tước” mà vài ngày trước hắn đã chỉ cô, hỏi với y tá sao không thấy sự xuất hiện của hắn.
Chẳng hiểu vì sao, nghĩ đến từ “chồng” lần cuối cô gọi, van xin đừng bỏ đi, Lôi Nghị Tước lại xuất hiện cảm xúc khác lạ, hơn hết là sự áy náy.
…
Rốt cuộc, ngày hôm đó Lôi Nghị Tước cũng không thể nhẫn tâm, đến nơi bệnh viện tâm thần do chính người của hắn sắp xếp đưa cô đến mà xem xét.
Lúc Lôi Nghị Tước đến, Khê Nguyệt ngây ngẩn đi trong phòng.
Thời khắc thấy hắn đứng ngay cửa, nước mắt trên gương mặt cũng giàn dụa đáng thương, cứ thế như đứa trẻ giành lấy niềm hy vọng cuối cùng, vội vàng tiến lại gần hướng hắn, vòng bàn tay nhỏ nhắn ôm chầm lấy thân hình, ôm rất chặt, nước mắt vô thức thấm ướt vạt áo hắn.
“Tước, anh bỏ em ở lại đây sao?”
Khê Nguyệt nhớ rất lâu, cái tên Lôi Nghị Tước hơn một tuần trước người đàn ông nhắc đến, sớm đã đọng lại trong vốn ký ức ít ỏi của cô.
Hơn ai hết, bản thân Khê Nguyệt biết. Từ lúc mở mắt người đầu tiên trông thấy là Lôi Nghị Tước, hắn còn cứu giúp mạng sống, trong mắt Khê Nguyệt, cô thật sự bị phụ thuộc hoàn toàn vào Lôi nghị Tước. Bởi hắn là người đầu tiên bên cạnh khi cô mất trí nhớ.
Khê Nguyệt khóc nức nở, giống như một người vợ bị bỏ rơi mà nấc lên từng tiếng, bàn tay ôm hắn siết chặt lại, cơ thể mềm mại dựa sát cơ thể cứng rắn của hắn, ôm như thể sợ hắn lần nữa sẽ bỏ cô mà đi.
“Rất lâu rồi không thấy anh đến gặp em, anh ghét bỏ Nguyệt đến như vậy? Em sai ở đâu anh có thể nói, em sẽ sửa, đừng bỏ em được không?”
Cái ôm này khiến Lôi Nghị Tước sững sờ vài giây, hắn bất giác cảm thấy mủi lòng. Ngẩng nhìn người con gái ngờ nghệch trước mặt, càng lúc càng thương xót.
Bàn tay to lớn của Lôi Nghị Tước đưa lên, lớp băng gạc trên đầu Khê Nguyệt sớm đã được tháo ra, hắn vô thức vuốt ve mái tóc mềm mại. Ngay cả chính bản thân cũng không hiểu, tại sao đối với người hắn từng thù hằn, lại có thể có những hành động này.
Có lẽ vì thương hại.
“Không ghét bỏ em.”
Lôi Nghị Tước nhàn nhạt nói, dần cũng đáp trả lại cái ôm, nhẹ nhàng mà vuốt ve.
Khê Nguyệt trước đây trong mắt mọi người mạnh mẽ kiên cường, khác biệt với những người con gái ngang tuổi, có thể hỗ trợ tập đoàn Thương Hạn.
Vậy mà buông bỏ cái dáng vẻ đó ra, Lôi Nghị Tước hoàn toàn nhìn thấy sự mềm yếu mà trước đây hắn chưa nhìn thấy ở cô.
“Đừng bỏ em ở đây được không?”
Khê Nguyệt vẫn nói, ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt rơm rớm đáng thương. Lôi Nghị Tước dường như bị hành động này làm cho bất ngờ, cứ thế đưa ngón tay dụi nước mắt của cô, nhằm che đi cái đôi mắt long lanh nhìn hắn.
Nào biết được, bộ dáng này vô thức thu hút hắn.
“Không bỏ em, anh không bỏ em, đừng khóc nữa.”
Hắn vậy mà bị bộ dáng này của Khê Nguyệt làm thỏa hiệp. Nhìn cô khóc, tâm trạng của hắn cứ thế bị ảnh hưởng theo.
Lôi Nghị Tước nhẹ nhàng đẩy bàn tay của Khê Nguyệt ra, việc vướng vào một cô gái ngốc, thậm chí còn là kẻ thù, vậy mà hắn lại nảy sinh thương hại. Thế nhưng vừa mới tách rời Khê Nguyệt, cô đã yếu ớt mà nhìn hắn.
“Anh đi đâu, anh định để em ở đây một mình?”
“Anh làm thủ tục xuất viện, đem em về nhà của chúng ta.”
Lôi Nghị Tước cẩn thận nói, còn không quên quan sát sắc mặt của Khê Nguyệt, kết quả cô cũng đồng ý, dù không muốn rời xa hắn nhưng vẫn nghe lời, ngồi ngoan ngoãn một góc. Nét mặt vài phần cam chịu, ngay cả nắm tay đặt trên đùi cũng siết chặt.
Lần này Lôi Nghị Tước dù không muốn cũng không thể phủ nhận được, hắn đang dây dưa với chính kẻ thù của mình.
…
Phía bên ngoài, trợ lý Phong nhìn ông chủ của mình, cậu hoàn toàn hiểu rõ ý định, lên tiếng cẩn trọng nhắc nhở.
“Cô Nguyệt chỉ là tạm thời mất trí nhớ.”
Lôi Nghị Tước nghe đến đây thì nhíu mi, để rồi vô thức mím đôi môi.