Thực chất Khê Nguyệt vốn chỉ mất trí nhớ, cô cũng không phải bị ngốc như một đứa trẻ không biết gì.
Khê Nguyệt mặc đồ bệnh nhân, theo sau bóng lưng Lôi Nghị Tước trở về biệt thự tư nhân của hắn, dùng bữa xong, còn được Lôi Nghị Tước tận tình gợi nhớ nơi vị trí phòng, bảo rằng giúp Khê Nguyệt khơi lại ký ức
Bởi là biệt thự tư nhân, thoạt nhìn rộng rãi thoáng đãng vô cùng, tuy vậy chỉ một mình Lôi Nghị Tước ở, nơi phòng ngủ cũng rộng lớn và duy nhất một phòng.
Lôi Nghị Tước dẫn đến trước phòng ngủ của hắn, đưa tay chỉ vào gian phòng màu tối đen, không gian thiết bị hiện đại tân tiến, cúi thấp người, thì thầm lưu manh vào tai cô vài chữ.
“Phòng ngủ của vợ chồng mình.”
Khê Nguyệt gật gù đầu, để rồi đảo mắt nhìn quanh. Nếu là phòng ngủ của vợ chồng, tại sao không có ảnh cưới.
Mang theo suy nghĩ trong đầu, Khê Nguyệt từng bước tiến về hướng tủ đồ. Lôi Nghị Tước đi theo sau, ánh mắt nhìn cô mở cửa tủ ra.
Khê Nguyệt phát giác điều kỳ lạ, không có ảnh cưới thì thôi, tại sao cũng không có đồ của cô?
Cô như bị giật mình, chẳng lẽ, Lôi Nghị Tước ghét bỏ cô đến mức muốn đem cô vứt ra bên ngoài sao?
Cô quay sang nhìn Lôi Nghị Tước bên cạnh, bàn tay níu níu vạt áo hắn vô cùng tủi thân. Dường như, Lôi Nghị Tước cũng đoán được suy nghĩ của cô, hắn đưa ngón tay chỉ về chiếc vali bên cạnh.
“Chẳng phải em với anh cãi nhau, em giận dỗi gom đồ muốn bỏ nhà ra đi sao?”
Đã dựng kịch, thì nên dựng cho tới.
Lôi Nghị Tước sớm căn dặn trợ lý Phong mua đồ nữ nhân đem đến bỏ vào.
Khê Nguyệt nghe Lôi Nghị Tước nói, cô khẽ ồ lên một tiếng rồi thở phào nhẹ nhõm, bàn tay mở chiếc vali ra, toàn bộ đều là đồ mới, nhưng cô không hề nhận rõ điều đó.
Cô ngây ngốc nghĩ, thì ra cô với hắn cãi nhau, chả trách sao hôm gặp nạn, hắn lại giận dữ không muốn cứu cô như thế.
Khê Nguyệt quay sang nhìn Lôi Nghị Tước, ngẩng ánh mắt đầy chân thành, bàn tay nhỏ lần nữa kéo vạt áo hắn, thì thầm khe khẽ như muốn chuộc tội.
“Tước, em xin lỗi, sau này cả hai ta sẽ không cãi nhau nữa, chung sống hòa thuận được không? Em sợ khi không gặp anh lắm, giống như thời gian vừa rồi.”
Nghĩ lại thời gian vừa rồi ở trong phòng bệnh cách ly, thậm chí gặp một ông già mang theo sự nguy hiểm đến, cô như thể bị phát hoảng. Mãi vài ngày sau, Khê Nguyệt bị đưa vào bệnh viện tâm thần, thanh âm bệnh nhân phòng bên cạnh gào liên tục, đối với cô không khác gì cực hành.
Lôi Nghị Tước đứng ngây ra, gương mặt của Khê Nguyệt trông rất xinh đẹp, ngũ quan tinh tế trên nền da trắng nõn, giọng lại ngon ngọt như thế, rơi vào tai hắn quả thật không khác gì một tiểu yêu tinh đang dụ dỗ trá hình.
“Ừ, chung sống hòa thuận.”
…
Thời điểm tắm xong, Khê Nguyệt mặc một chiếc váy ngủ thoải mái bước ra, nhưng bởi vì kích cỡ lớn hơn người cô, chiếc váy hai dây có phần lỏng lẻo. Qua đó càng phô họa được thân hình quyến rũ trưởng thành cả một người con gái ở độ tuổi hai mươi chín.
Mái tóc ướt đẫm, Khê Nguyệt tùy tiện sử dụng một chiếc khăn tắm duy nhất trong phòng mà không nghĩ ngợi phủ lên, ánh mắt hiện tại ngây ngô, khắp người toàn bộ đều là mùi hương sữa tắm của Lôi Nghị Tước đọng lại.
Lôi Nghị Tước liếc nhìn Khê Nguyệt một lát, gương mặt của cô hiện tại sạch sẽ, phô lên làn da trắng nõn, đáy mắt hắn bất giác tối sầm xuống, cảm giác nóng ran khó chịu dâng lên.
“Lại đây.” Bàn tay hắn đưa xuống, vỗ một bên mép giường.
Lời nói như mệnh lệnh, Khê Nguyệt không dám trái lời, từng bước tiến lại gần.
Vừa đến sát, một lực tay rắn chắc đã kéo cô ngồi xuống, động tác rõ ràng là mạnh bạo. Trong khi chưa định thần, phía sau lưng truyền đến một luồng nhiệt ấm áp khi vùi vào lồng ngực rắn chắc của Lôi Nghị Tước.
Đôi môi của Lôi Nghị Tước mon men nơi vùng cổ nhẵn mịn như thể thăm dò, bàn tay của hắn lại quấn lấy vòng eo nhỏ gọn của cô kéo sát lại, dù cho mới tắm xong, nhưng sức nóng cùng hơi thở mờ ám của Lôi Nghị Tước như thể muốn thiêu đốt cơ thể cô.
Vô thức, Khê Nguyệt vẫn là không nhịn được sự mờ ám này mà phản kháng, bàn tay đẩy ra. Cô nghiêng đầu, tầm mắt đối diện với đáy mắt tối tăm của Lôi Nghị Tước, nhìn ra được sự khao khát mãnh liệt như thể muốn bùng cháy bởi điều gì đó
Hành động này, hiển nhiên khiến Lôi Nghị Tước nghi ngờ, hắn bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn, nhẹ nhàng dùng đôi môi hôn lên bàn tay cô, giọng nói lần nữa cất lên mang theo sự thăm dò.
“Khê Nguyệt, đây là việc bình thường của vợ chồng, hôm nay em làm sao đấy?”
Khê Nguyệt ngây ngốc nhận ra, dường như câu này của Lôi Nghị Tước đả thông, cô không do dự tiến lại gần, còn dùng bàn tay nhỏ nhắn áp lên má hắn, mắt đối mắt cẩn thận lên tiếng.
“Xin lỗi, em không quen. Có lẽ mất trí nhớ nên việc thân mật này cũng quên mất.”
Chưa đợi Lôi Nghị Tước định thần, cô ngồi quỳ, nhón người lên, một nụ hôn đặt nhẹ lên đôi môi của Lôi Nghị Tước đầy chân thành như muốn xin lỗi hắn, không có nửa phần gian dối.
Khê Nguyệt không phát giác được, ánh mắt của Lôi Nghị Tước khi rời nụ hôn có phần tối tăm, yết hầu vô thức lên xuống, cô thì ngây ngốc, trái ngược hắn thì khác, bởi hắn biết hiện tại tình huống là gì.
Vài giây sau, khi Khê Nguyệt vừa rời đi, Lôi Nghị Tước lập tức luồn bàn tay to của hắn ra phía sau gáy cô, đan vào những sợi tóc vẫn còn ướt do ẩm hơi nước, hắn cất giọng, chất giọng khàn đặc vô cùng.
“Nếu không quen, anh nghĩ cần luyện tập lại.”
Dứt lời, bàn tay Lôi Nghị Tước chạm vào đôi môi mềm bóng của cô miết nhẹ, ánh mắt tối sầm.