Hơn một tuần trôi qua, khoảng thời gian này Giang Dực tỏ ra rất thỏa mãn vì Quý Trình Chu rất ngoan ngoãn nghe lời. Tiểu thiếu gia cũng tận tâm chuẩn bị kẹo cho cậu trước khi tới trường, kẹo chanh vị chua ngọt mê người.
Thiếu gia nhỏ ngồi ở hàng ghế sau chiếc Mercedes-Benz sang trọng, nhìn đống kẹo vàng trong túi áo mà vô thức mỉm cười, hôm nay hắn có lấy nhiều thêm vài viên, chắc chắn bé mập sẽ rất vui cho mà xem.
Tài xế khẽ liếc qua gương chiếu hậu, vô tình thấy được khuôn mặt thiên thần tràn đầy vẻ tươi cười và đẹp đẽ của tiểu thiếu gia, có chút lạ lùng nhưng không thể lí giải được.
Sáng nay thiếu gia nhỏ dậy muộn hơn mọi khi, sau đó mới gấp gáp sửa soạn đồ rồi chạy vội lên xe, ngay cả bữa sáng còn chưa kịp thưởng thức. Giang Dực nóng lòng nhìn dòng xe cộ chật chội hai bên đường, khuôn mặt non nớt có vẻ sốt ruột.
Vài phút chờ đợi trôi qua, làn xe cộ đông nghịt phía trước dần tản ra, tiểu thiếu gia thở ra một hơi, cảm nhận chiếc xe chầm chậm di chuyển theo sát dòng chảy xe cộ.
Đoán rằng cậu chủ nhỏ sắp muộn giờ, tài xế rất chuyên nghiệp điều khiển xe vượt lên trước, nhưng đi trước họ là một chiếc xe ô tô màu xám nhạt tầm thường, nghênh ngang chắn giữa đường đi, cố tình không cho các phương tiện phía sau vượt lên.
Tiếng còi xe inh ỏi từ tứ phía truyền đến nhưng chiếc xe màu xám kia lại làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục chen lấn phần đường phía trước. Tài xế đổ mồ hôi hột, khẽ liếc gương mặt đang tối sầm lại của cậu chủ nhỏ, nghe được tiếng nói thình lình ở hàng ghế sau.
"Chú nhìn tôi làm gì? Còn không mau vượt lên trước, điều này còn cần tôi phải nhắc nhở nữa sao?"
Tài xế nhăn mặt khó xử, sắc mặt hết chuyển sang xanh lại trắng, nhìn thiếu gia nhỏ có vẻ giận dữ liền dịu giọng ôn hòa giảng giải.
"Thiếu gia, ngài chịu khó đợi một chút! Chúng ta cứ vậy vượt lên trước, sẽ gây tai nạn mất!"
Giang Dực hừ lạnh, có lẽ lời khuyên này chẳng thấm vào đâu cả, hắn khoanh tay ngồi dựa vào thành ghế êm ái, đôi mắt to tròn xinh đẹp kia lóe lên tia sát ý, ngạo nghễ cất lời.
"Chú lo cái gì, mau đâm nát cái xe đằng trước cho tôi! Nhìn thật chướng mắt!"
Tài xế cắn môi không muốn thỏa hiệp nhưng khi cảm nhận được quyền uy áp đảo của Giang Dực liền cắn răng đạp ga phi lên trước, trong lòng thầm cầu nguyện tiểu thiếu gia sẽ không bị thương.
Chiếc Mercedes-Benz sang trọng xé gió mà vượt lên, những chiếc xe xung quanh đó liền mau chóng tản ra hai bên, để lại một cung đường thoải mái cho con quái vật này đi qua.
Chủ nhân của chiếc xe màu xám nhạt nhận thấy ở phía sau vô số chiếc xe đang tránh đường qua hai bên, không hiểu chuyện gì mà vẫn tiếp tục lái xe dạo quanh giữa đường. Đến khi nhận ra một chiếc xe màu trắng bạc đang bám sát đuôi xe mình, bị chiếc logo lấp lánh ở phía mui xe hất vào mắt, mới hoảng hốt nhận ra mình chọc nhầm người.
Chiếc xe màu xám nhạt nhanh chóng đỗ xe vào lề đường, nhún nhường để phần đường rộng rãi phía trước cho chiếc Mercedes-Benz nghìn tỷ vượt lên trước. Thật may vì không có vụ xây xát nào xảy ra, nếu không phải bán cả gia tài cũng chẳng đủ bồi thường tiền bảo hiểm cho chiếc xe sang trọng kia.
Tài xế nắm chặt vô lăng, nhìn sắc mặt u tối của tiểu thiếu gia mà thừa thắng xông lên phía trước, đi với tốc độ chưa từng có, phóng vụt trên các ngả đường nội thành, rất nhanh liền dừng trước cổng trường Noble.
Tài xế cảm nhận tiếng tim đập gấp gáp bên tai, cố gắng trấn tĩnh lại đôi chút. Thời điểm xuống mở cửa xe cho tiểu thiếu gia mới nhận ra lòng bàn tay mình đã ướt sũng mồ hôi, còn cậu chủ nhỏ không hề hấn gì, bình thản bước xuống.
Đợi thiếu gia nhỏ khuất bóng sau cánh cổng rộng lớn, tài xế mới kịp leo lên xe định quay lại Giang gia, thì ở đằng sau tiếng còi xe cảnh sát vang lên chói tai...
Kèm theo đó là vài tiếng gõ bên cửa kính, một cảnh sát giao thông vẻ mặt nghiêm nghị nói vọng vào trong.
"Chúng tôi nhận được tin chiếc xe với biển số XXAXXX.X gây mất trật tự an toàn giao thông, mời anh đi cùng chúng tôi về sở cảnh sát một chuyến!"
Sắc mặt tài xế trắng bệch: "......."
Tiểu thiếu gia không biết rằng một câu lệnh của mình vô tình tặng cho tài xế vé tham quan miễn phí ở sở cảnh sát, mặt không cảm xúc tiến vào lớp, vừa đi vừa nhìn đống kẹo trong tay mờ cười ngây ngô.
Thời điểm Giang Dực đến lớp cũng chưa tính là muộn, hắn nhìn quanh chẳng thấy cô giáo đâu, dưới nền vứt tung tóe những món đồ chơi đủ sắc màu khác nhau...
Thiếu gia nhận ra bé mập đang ngồi ở một góc chơi đồ hàng, bên cạnh là nhóc con lai khiến hắn chán ghét. Giang Dực mặt nặng mày nhẹ tỏ vẻ không vui, chậm rãi tiến đến chỗ cậu.
"Kẹo hôm nay của cậu!"
Thiếu gia nhỏ đắc ý nói, hất cằm nhìn khuôn mặt ngơ ngác của bé mập, muốn nói còn không mau nhận! Khác với tưởng tượng của hắn, Quý Trình Chu nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt nai trong trẻo ngây thơ nói.
"Cậu cầm lấy đi, không cần phải chia tớ đâu! Hồi nãy Lục Nghiêu chia tớ kẹo, đến bây giờ vẫn còn nhiều..."