Quý Trình Chu nhâm nhi kẹo ngọt cả buổi sáng, miệng nhỏ chép chép miệng một hồi, vị chua ngọt lan tỏa cả khoang miệng. Bé con ăn kẹo nhớ người cho kẹo, nhìn quanh cũng chẳng thấy bóng dáng bạn kẹo chanh đâu.
Đến giờ ngủ trưa, Giang Dực mới từ đâu xuất hiện, mặt không cảm xúc liếc tìm xung quanh, cuối cùng cũng thấy bé mập đang líu mắt ngáp ngắn ngáp dài chuẩn bị ngủ.
Khóe môi tiểu thiếu gia cong lên một độ cong nhỏ, sau đó tiến về phía bé mập. Hai mắt của Quý Trình Chu sắp dính chặt vào nhau, nặng trĩu, gật gù cởi bỏ áo khoác mỏng trên người mình.
"Nhích vào một chút, để tôi ngủ."
Đôi mắt của bé lim dim sắp rớt, còn tưởng là mình nghe lầm, nâng mắt lên mới thấy quả thực bạn kẹo chanh đang lạnh mặt kéo khóa áo. Quý Trình Chu gật đầu một cái thật sâu, sau đó nhích mông của mình vào trong một chút.
Lục Nghiêu nằm bên trong thấy bé con sát lại cạnh mình, ngồi dậy liền thấy khuôn mặt đáng ghét của tiểu thiếu gia ngỗ ngược, không vui cất giọng.
"Bên này chật rồi, cậu sang bên khác ngủ đi!"
Giang Dực hừ lạnh lườm nguýt con lai một cái, chẳng rời đi đâu cả, nâng tấm chăn mỏng trên người bé mập lên rồi chui tót vào trong đó, chỉ để lộ ra gương mặt thiên thần gợn đòn.
"Tôi ngủ ở đâu còn cần cậu cho phép? Tôi cứ thích nằm cạnh bé mập đấy, cậu làm gì được tôi!"
Nhóc con lai rất tức giận, vì mới về nước được một khoảng thời gian nên vốn từ của nhóc không được phong phú như các bạn khác, hơn nửa ngày chỉ nghẹn ra được vài chữ: cậu...cậu!!!
Quý Trình Chu ở giữa, cảm nhận được nhiệt độ xung quanh dần xuống thấp, sợ rằng hai bạn sẽ không nhịn được mà lao vào đánh đấm nên vội vàng mở lời hòa giảng.
"Cậu... cậu ngủ đây đi. Tớ không thấy chật chút nào đâu, thật đấy!"
Tiểu thiếu gia nghe vậy thỏa mãn cong môi, kéo cổ tay béo múp của bé mập, để cậu nằm cạnh mình. Giang Dực vươn tay đắp tấm chăn mỏng phủ lên người bọn họ, mặc kệ khuôn mặt ai oán của Lục Nghiêu.
Thiếu gia nhỏ đắc ý nhắm mắt, rèm mi dài phủ trên gương mặt tuấn mĩ không tỳ vết. Động tác trong chăn lộn xộn qua lại, hết xoa rồi nắn bàn tay nhỏ của bé mập.
Giang Dực chưa say giấc, bên tai hắn vẫn nghe tiếng ồn xì xào rất nhỏ ở đâu đó. Cô giáo nằm đằng xa đã ngủ từ lâu, hoàn toàn không phát giác ra chuyện này.
Tiểu thiếu gia nghe ra chút thanh âm nhỏ nhẹ của bé mập....
Hai mắt hắn mở lớn, mang theo sát ý liếc về phía Quý Trình Chu, nhận ra khoảng cách giữa cả hai rộng đến nỗi đủ một người chen vào, còn bé mập vốn đang ngủ say đang quay lưng về phía hắn, thì thầm gì đó với tên tóc vàng.
Đáng ghét!
Giang Dực nắm chặt tay Quý Trình Chu khiến bé giật mình một cái, hoảng hốt quay người lại. Bạn kẹo chanh mà bé vốn nghĩ rằng đã ngủ say bỗng nhiên mở mắt, lạnh lẽo nhìn chằm chằm bé.
"Cậu... chưa ngủ sao?"
Quý Trình Chu e dè hỏi, giọng nói trẻ con hơi run sợ khi nhìn đối mặt với cặp mắt to tròn không chút mềm mại kia.
"Sao? Cậu mong tôi ngủ để nói gì với tên kia?"
Tiểu thiếu gia cau mày giận dữ, giọng nói có phần hơi lớn, vang lên rõ mồn một trong căn phòng tịch mịch. Bé mập hoảng sợ, vội bụm miệng bạn kẹo chanh lại, đưa ngón trỏ trước môi nói nhỏ.
"Suỵt, cậu khẽ thôi, cô và các bạn khác tỉnh mất."
Cả khuôn bị che đi, chỉ chừa lại cặp mắt mang theo uy áp của thiếu gia nhỏ. Giang Dực bất mãn hừ lạnh, sợ cô giáo và đám nhóc kia tỉnh sao còn nói chuyện với tên tóc vàng kia hả? Hả??
Bạn kẹo chanh há miệng, không chút lưu tình cắn mạnh vào tay bé, gương mặt từ đầu tới giờ vẫn lạnh như tiền. Quý Trình Chu kêu lên một tiếng, vội vã rụt tay lại, ấm ức nhìn ngón tay lưu lại vết răng tròn của hắn.
Như thấy khuôn mặt ỉu xìu của bé mập vẫn chưa đủ cho hắn nguôi giận, tiểu thiếu gia liếc mái tóc vàng của nhóc con lai đằng xa, nhìn bé mập uy hiếp.
"Còn không mau ngủ? Có tin tôi mách chuyện này với cô giáo không?"
Một người vốn không ưa gì những tên chuyên mách lẻo như hắn, vậy mà dùng cách mà hắn vẫn thường khinh miệt để uy hiếp bé mập, thật sự rất đáng lưu tâm.
Quý Trình Chu sợ hắn làm thật, mau chóng nhắm mắt tịnh tâm, muốn đi gặp chu công thật nhanh, dù có chuyện gì xảy ra cũng không liên quan đến bé!
Nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc, bên tai cậu vẫn văng vẳng lời thì thầm của ác ma.
"Ai cho phép cậu quay lưng về phía tôi? Mau đưa mặt cậu lại đây!"
Cả người bé mập run lên một hồi, một lúc lâu sau mới chậm rãi quay người lại, cổ họng nghẹn lại nấc liên hồi, đuôi mắt ứa ra viên pha lê trong suốt.
"Cậu ấm ức lắm sao? Nín ngay, ai cho cậu khóc mà khóc!"
Bé con bề ngoài mềm mại, tâm hồn cũng mong manh dễ tan như kẹo ngọt. Huống hồ mỗi khi bé khóc nhè, baba sẽ vội dỗ dành ngay... Baba không có ở đây cũng chẳng sao, nhưng bé không chịu được bạn kẹo chanh hung dữ này!
Giang Dực lau giọt nước nóng hổi đọng lại trên khóe mắt của Quý Trình Chu, nuốt một ngụm nước bọt, cố điều chỉnh giọng nói của mình dễ nghe một chút.
"Khụ... Cậu mà còn dám khóc thì sau này không có kẹo nữa đâu!"
Quý Đường nói ăn kẹo nhiều sẽ bị sâu răng nên không cho bé con ăn nhiều kẹo. Nhưng Quý Trình Chu là trẻ con mà, nên cực kỳ thích kẹo, đặc biệt vị chanh ngọt lạ miệng mà hắn tặng mỗi ngày.
Quý Trình Chu đột nhiên dừng khóc, vẫn không muốn chấp nhận sự thật tàn nhẫn, nâng đôi mắt ướt át lên hỏi lại.
"Thật vậy ư? Cậu sẽ không chia tớ kẹo nữa?"
Tiểu thiếu gia hừ hừ hăm dọa.
"Cậu có gan thì thử xem"
Vì để được ăn kẹo mỗi ngày, bé mập rất nhanh đã nín khóc, còn ngoan ngoãn nhắm mắt đi ngủ nữa. Giang Dực thỏa mãn cong khóe môi, nhéo sống mũi nhỏ của bé mập.
"Không chỉ như vậy đâu! Từ mai cứ đến giờ ngủ trưa là cậu phải nằm với tôi, không được phép quay mặt đi, nhớ chưa?"
Thấy bé mập nghe lời gật đầu đồng thuận, tiểu thiếu gia vui vẻ trông thấy, kéo nhẹ chăn phủ kín người bé con, chỉ để lại khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu chết người.
Bé mập là người của hắn, vĩnh viễn không thay đổi!