Giang Tịch không có quên, chỉ là cậu thấy chuyện này không đáng tin, ai có hứng thú mà chơi với một đứa bệnh tật liên miên như cậu chứ...
Bị bệnh khiến Giang Tịch vô cùng tự ti, như con bướm vùng vẫy cách nào cũng không thể thoát ra khỏi cái kén chật chội, chỉ có thể thèm thuồng ngước nhìn bầu trời xanh mà chẳng thể tung cánh bay lượn.
Lục Nghiêu không biết những suy nghĩ tăm tối của Omega này, vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống bên giường, vươn tay đo nhiệt độ cơ thể của Giang Tịch mà lẩm bẩm.
"Cũng không sốt mà, sao cậu ấy bị bệnh mãi vậy?"
Omega nằm trên giường khẽ lườm hắn, cặp mắt anh đào chẳng có bao nhiêu uy áp, nhìn giống như liếc mắt đưa tình hơn. Giang Tịch gạt tay hắn ra khỏi trán mình, yếu ớt lên tiếng.
"Tôi nghe thấy hết đấy, đừng phí công vô ích, bệnh của tôi không khỏi được đâu..."
Dừng một chút, Giang Tịch khẽ liếc thân hình ngắn cũn của nhóc người ngoại quốc mà tiếp lời.
"Còn nữa, cậu bằng tuổi Tiểu Dực tức là nhỏ tuổi hơn tôi, sao tự tiện xưng hô ngang bằng vậy??"
Lục Nghiêu khẽ ho khan vài tiếng, quả thực hắn cũng chưa kịp để ý đến chuyện này, vừa nhắc đến mới sực nhớ ra. Hắn nhìn đôi mày người kia nhăn lại, đoán rằng cậu đang rất tức giận liền không ngần ngại mà làm nũng.
"Vậy phải xưng hô thế nào đây? Em gọi anh là anh trai nhé!!"
Giang Tịch không phản ứng lại, phần vì cảm thấy cậu lớn tuổi hơn gọi bằng anh cũng chẳng có gì sai, phần còn lại do thấy bé trai nhóc tóc vàng này vô cùng phiền phức nên muốn nhắm mắt làm ngơ.
Ai ngờ Lục Nghiêu không nhận được hồi đáp của Giang Tịch liền to gan lớn mật vòng tay nhỏ ôm eo cậu, còn làm ra vẻ không có gì mà cả gan dụi dụi mặt vào ngực cậu làm nũng.
"Không thể sao anh~ Anh trai, anh cho phép em gọi như thế đi mà~~!!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tịch nhanh chóng nóng lên, ửng đỏ như trái cây chín, bất cứ qua nhìn qua đều tỏ ra thèm thuồng muốn nếm thử trái ngọt, cậu khẽ ho khan thỏa hiệp.
"Được rồi, tùy cậu."
Nghe đến đây thiếu niên trong lòng lại càng kích động hơn, ôm chặt eo người đẹp không buông, rúc người vào trong lòng người kia thật sâu, phấn khích thốt ra câu nói từ tận trong đáy lòng.
"Em vui lắm, yêu anh nhất!!"
Cả người Giang Tịch nóng ran, gương mặt đã đỏ nay lại càng đỏ hơn. Những lời bộc bạch hồn nhiên khẽ chạm đến trái tim non nớt của Omega nhỏ, khiến cậu bối rối ho khan.
"Khụ, lời lúc nãy không thể nói bừa được đâu, sẽ khiến người khác hiểu lầm."
Lục Nghiêu tất nhiên là không chịu, làm nũng mè nheo trong lòng người đẹp một hồi lâu, chóp mũi cọ vào vải dệt của người nọ, phấn khích khi ngửi được chút pheromone ngọt ngào của cậu.
"Em không có nói bừa... Người khác hiểu lầm thì càng tốt chứ sao, em thích anh mà...!!"
Có lẽ là Lục Nghiêu vùi đầu vào quá sâu nên những câu từ được nói ra cũng bị vùi lấp, bóp méo đi đôi chút, khiến Giang Tịch chẳng nghe rõ vế đằng sau nữa, chỉ có nhịp tim đang rộn ràng đập vang là rõ ràng nhất...
Giang Dực vừa mới kết thúc lớp học boxing buổi tối, cả người đổ mồ hôi như vừa mới tắm, mỗi bước đi đều vô cùng mệt mỏi như vừa bị gãy mấy chiếc xương.
Lết từng bước chân chật vật về phòng, thời khắc hắn chuẩn bị rẽ sang bên trái thì nghe thấy tiếng cười lớn ở phòng của anh trai cùng tiếng nói chuyện huyên náo.
Giang Dực không khỏi tò mò, bởi phòng Giang Tịch lúc nào cũng hết sức im lặng, hiếm khi náo nhiệt như hôm nay. Đứng trước cửa gỗ, hắn nghe được một giọng nói đang thao thao bất tuyệt vô cùng quen thuộc, nhưng không nhớ đã nghe ở đâu.
Cửa mở ra khiến hai người trong phòng giật thót mà quay người lại, sững sờ nhìn thiếu gia nhỏ đứng ngoài cửa. Giang Dực trực tiếp bỏ qua anh trai yếu ớt của mình, liếc xéo vị khách không mời mà đến này.
"Cậu tới đây làm gì??"
Lục Nghiêu nở nụ cười vô cùng gượng gạo, bởi hắn từng nói rằng quan hệ của hắn và Giang Dực rất tốt, để tiện có lí do tới chơi lâu dài cùng với anh trai nhỏ, chính hắn cũng không ngờ là tên thiếu gia này lại trở về nhanh đến vậy.
"Đang hỏi cậu đấy, cậu làm gì trong phòng anh tôi vậy hả??"
Giang Dực giận dữ gằn giọng, gần như là hét lên. Từ nhỏ hắn đã được dạy dỗ là luôn phải đối xử với anh trai mình thật nhẹ nhàng bởi anh ấy là một Omega, tuy Giang Tịch là anh trai nhưng được hắn bảo vệ chẳng khác gì em út trong nhà.
Thời điểm Giang Tịch nằm trong bệnh viện suốt mấy tháng trời, hắn cũng chưa từng oán giận anh vì đã chiếm hết tình cảm và thời gian của cha mẹ, những thứ vốn nên thuộc về một đứa con út như hắn.
Vậy mà giờ đây, một tên con trai được dự đoán sẽ phân hóa thành Alpha chất lượng cao đột nhiên xuất hiện trong phòng anh trai hắn, Giang Dực không nổi giận mới là lạ.
Giang Tịch thấy tình cảnh này có hơi căng thẳng, không hề giống như những gì mà Lục Nghiêu kể cho cậu nghe, cơ thể không tự chủ mà ho khan vài tiếng.
"Khụ khụ, bọn anh chỉ nói chuyện thôi, em đừng quá lo lắng. Nhờ có Lục Nghiêu mà tâm trạng anh tốt lên nhiều đấy!!"
Giang Dực sững sờ không tin vào tai mình, anh trai ruột của hắn vậy mà lại đi bảo vệ cái tên không chút thân thích kia sao. Tiểu thiếu gia không khỏi nổi đóa, càng tức giận hơn khi thấy một đầu tóc vàng kia ôm tay Giang Tịch làm nũng.
"Anh trai vui thì em cũng vui, vậy lần sau em lại đến chơi cùng anh nữa nhé~~!!"