Sau cái gật đầu của Giang Tịch, mấy ngày sau Lục Nghiêu liền có thể thoải mái tự do tự tại đi qua cổng chính Giang gia. Thời gian hắn ở đây nhiều đến nỗi Giang Dực hoài nghi rằng dinh thự họ Giang này mới là nhà của hắn.
Hôm nay là cuối tuần nên đám trẻ không cần phải tới trường, từ sáng sớm Lục Nghiêu đã chạy qua nhà họ Giang, danh chính ngôn thuận vào phòng của Giang Tịch.
Anh trai nhỏ vẫn đang say giấc, hoàn toàn không biết trong phòng mình xuất hiện thêm một người nữa. Lục Nghiêu nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, xuất thần nhìn khuôn mặt ngủ say của Omega trước mặt.
Cặp mắt đào hoa nhắm nghiền, bên trên là đôi lông mày thanh tú, phía dưới là đôi môi mỏng hồng nhạt, vì quanh năm bệnh tật nên nước da vô cùng trắng sáng.
Đột nhiên cửa phòng mở ra, một nữ hầu bước vào trong, cô liếc qua giường thấy đại thiếu gia vẫn còn đang ngủ nên mọi cử chỉ đều cẩn trọng hết sức có thể, nhẹ giọng hỏi nhóc người ngoại quốc.
"Ông chủ hỏi cậu có muốn xuống dùng bữa sáng ở dưới không?"
"Không cần đâu. Tôi sẽ ăn ở đây."
Nữ hầu hiểu ý liền nhanh chóng xuống dưới bếp chuẩn bị, chừa lại khoảng không gian cho bọn họ. Lục Nghiêu vừa định quay người lại ngắm anh trai nhỏ thêm chút nữa thì thấy người trên giường đang khép hờ mắt nhìn mình.
"Em khiến anh tỉnh giấc sao??"
Giang Tịch khẽ lắc đầu, những sợi tóc màu nâu nhạt mềm mại khẽ lay động qua trước trán, cặp mắt đào hoa mị hoặc lạnh lùng liếc thiếu niên đang ngồi trên giường mình.
"Mới sáng sớm mà cậu tới đây làm gì??"
"Hửm, trời sáng lâu rồi mà."
Lục Nghiêu vô cùng hồn nhiên nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ mà đánh giá, hai hồ nước xanh khẽ chớp chớp tỏ vẻ ngây thơ vô số tội. Giang Tịch nhìn bên ngoài đã lấp ló vài tia nắng vàng, trong lòng không khỏi bực bội thêm.
Đây là chê cậu dậy muộn sao?
Lục Nghiêu không biết rằng anh trai nhỏ đang hiểu lầm hắn, mỉm cười vô cùng gợn đòn. Tiếp đó hắn đỡ cậu đi làm vệ sinh cá nhân, tới lúc xong xuôi thì nữ hầu cũng bưng bữa sáng vào phòng.
Trong khay là hai bát cháo sườn vô cùng bắt mắt, nóng hổi bốc khói nghi ngút. Giang Tịch vừa nhìn thấy cháo liền không muốn đụng vào, trên mặt tỏ vẻ chán ngấy.
"Anh trai, há miệng nào ~"
Một thìa cháo nhỏ được đưa đến bên miệng, mùi hương quen thuộc xộc thẳng lên mũi, Giang Tịch theo phản xạ liền tránh mặt đi, yếu ớt lên tiếng.
"Tôi có thể tự ăn."
Lục Nghiêu không đáp lời, vẫn giữ nguyên tư thế bón cháo, ý nói hắn muốn bồi cậu ăn sáng. Cả hai giằng co như vậy hồi lâu, không ai chịu thỏa hiệp trước, Giang Tịch quay mặt đi, có chút vui vẻ nghĩ.
Tốt thôi! Dù sao cậu cũng không muốn ăn sáng.
Nghĩ vậy, Giang Tịch càng ngang bướng không muốn hắn đút ăn, cứ tưởng mọi chuyện sẽ tiếp diễn như vậy thì đột nhiên cổ tay bị nắm chặt kéo lên phía trước, một bàn tay khác cố định lại khuôn mặt đang ngơ ngác của cậu, xúc cảm mềm mại chiếm lấy đôi môi mỏng.
Cặp mắt anh đào mở lớn, thời khắc này cậu muốn nổ tung, môi dưới của cậu bị trêu đùa mà vô thức hé mở, cùng lúc đó lưỡi của đối phương như đang cố sức đẩy một thứ gì đó sang cho cậu.
Có chút nát, vị mặn nhẹ quen thuộc, Giang Tịch dễ dàng nhận ra thứ này là cháo.
Nhóc con mới lớn này, sao dám đút cháo cho cậu bằng cách này chứ??
Giang Tịch cả người nóng bừng lúng túng lau miệng, cậu vốn không phải là người dễ kiểm soát pheromone nên giờ đây hương sữa ngọt ngào lan rộng khắp phòng, như bông hoa vừa mới bung nở chỉ có thể không ngừng tỏa hương.
"Nếu anh vẫn không chịu để em bồi anh ăn sáng, em sẽ tiếp tục bón anh bằng cách lúc nãy đấy!!"
Lục Nghiêu không chút xấu hổ mà còn uy hiếp Giang Tịch nếu không ăn uống đàng hoàng sẽ tiếp tục chuyện vừa nãy, đôi mắt xanh nhìn cậu đầy trìu mến như thể hắn không đùa...
Dưới phòng ăn tầng một, Giang Dực bức xúc gặm gặm miếng sandwich một cách ngấu nghiến, hắn liếc cha mình — kẻ bán con trai đang nhàn nhã thưởng thức bữa sáng.
"Sao ngài có thể cho tên tóc vàng đáng ghét đó vào phòng anh trai vậy? Nhìn cậu ta chẳng có ý tốt gì cả."
Giang Quần liếc con trai nhỏ đang hừng hực lửa giận bên cạnh, không khỏi bật cười hỏi một câu.
"Sao con biết Lục Nghiêu không có ý tốt. Ta thấy thằng bé này cũng không tồi đấy chứ!!"
Gia cảnh chẳng kém nhà ông bao nhiêu, vẻ ngoài cũng thuộc dạng khôi ngô tuấn tú, tính tình nghe nói cũng rất tốt, đặc biệt có vẻ rất thích con trai cả của ông.
Là ứng cử viên sáng giá cho vị trí con rể tương lai!
Giang Quần gật gù suy nghĩ.
Cùng lúc này nữ hầu phụ trách dọn phòng của Giang Tịch cũng thu dọn xong bữa sáng cậu vừa dùng, vừa định đi vào phòng bếp thì bị Giang Quần gọi lại.
"Chờ chút, sáng nay thằng bé cũng chỉ ăn được một chút thôi sao??"
Nữ hầu khẽ liếc hai bát cháo đã trống trơn, vui vẻ thuật lại.
"Không ạ, nhờ có Lục thiếu mà đại thiếu gia ăn hết một bát cháo lớn, sắc mặt cũng tốt hơn mọi khi rất nhiều!"
Giang Quần vui vẻ phẩy tay, liếc nhìn khuôn mặt tối lại của con trai út, mỉm cười tự đắc.
"Thế nào, mắt nhìn người của ta không tệ chứ?"
Giang Dực giận dữ đi lên tầng, cất giọng nói lạnh lùng.