[Abo] Nợ Đào Hoa Đeo Bám

Chương 2: Tiểu thiếu gia



Búp bê nhỏ trong lòng Quý Đường gật đầu thêm mấy cái, bé con ngồi trên đùi y, thuận thế giơ tay nhỏ ôm eo của ba. Mặc dù còn rất lâu bé con mới phân hóa giới tính thứ hai nhưng nhóc cũng đã ngửi được một chút pheromone của ba mình.

Không ngọt, nhưng lại thanh mát rất dễ ngửi, giống như mùi của... tuyết!!

Chuyện cục cưng ngửi được pheromone, Quý Đường chỉ mới phát hiện ra gần đây, còn bé con chỉ đơn thuần nghĩ đó là mùi hương cơ thể chứ không phải pheromone. Phải chăng đó chính là sợi dây liên kết vô hình giữa hai ba con, khó có thể lí giải được.

Xe dừng, hai cha con cảm ơn bác tài rồi bước xuống. Đập vào mắt họ là Noble — một trường tư nổi tiếng, chỉ phục vụ cho con cháu quý tộc giới thượng lưu, với 5 phân khu chính: Từ nhà trẻ đến đại học, trải rộng trên nhiều khu vực riêng.

Vì là trường tư thục có nhiều con cháu thế gia theo học nên chất lượng giảng dạy rất đảm bảo.

Quý Đường thật sự không muốn cho con trai bé bỏng của mình học trường tư nhưng khổ nỗi bà ngoại của bé là giáo sư danh giá của đại học F, có quan hệ rộng rãi với người trong ngành giáo dục.

Sau khi nghe tin cháu trai cưng của mình sắp nhập học, bà không quản ngại khi đi một quãng đường xa từ đại học F về Noble để gặp hiệu trưởng nhờ vả, mới nhận được một suất học cho bé cưng.

Công sức bà ngoại bỏ ra cũng đâu thể để đấy, thế là mới sáng sớm hôm nay bé cưng đã phải lật đật dậy từ sớm để sửa soạn đồ, cuối cùng cũng đứng ở đây.

"Ba ba, trường đẹp quá!!"

Bé cưng phấn khích nói, khuôn mặt cười rộ lên vô cùng thích chí. Nhóc con có một tật xấu, đó là hay bất giác chảy nước miếng... Như ngay lúc này đây, nhóc cười toe toét như được mùa mà không để ý nước miếng bên khóe môi mình.



"Vui như vậy sao?"

Quý Đường lấy khăn giấy trong cặp lau miệng cho con trai, nhìn đôi môi hồng hồng xinh xinh đã khô ráo sạch sẽ mới hài lòng bỏ khăn giấy vào thùng rác cạnh đó.

"Bây giờ ba ba còn có thể lau miệng cho con, nhưng khi đi học bé cưng phải tự giác lau đi, nhớ chưa?"

Bé con lúc này mới kịp phản ứng lại, hôn chụt lên má ba ba một cái rồi chu mỏ nói.

"Lại phiền ba ba rồi, lần sau con sẽ chú ý hơn!"

"Ngoan lắm!!" Quý Đường khen ngợi.

Bé con dắt tay ba ba mình vào trong trường. Hai cánh cổng sắt nguy nga tráng lệ mở lớn, bên trên ngay chính giữa còn đề một chữ Noble được nạm bằng vàng sáng chói, rực rỡ giữa ánh nắng chan hòa của ngày hè.

Sân trường trải một cung đường quanh co uốn lượn đến từng khu dạy học, phần còn lại trồng cỏ thân thấp, tạo thành từng dải đất xanh rờn.

Nhìn xa hơn, sàn nhà được lát đá hoa cương sáng bóng, bậc thang được làm từ đá cẩm thạch mát lạnh... Chỉ nhìn thoáng qua thôi, không quá lời khi nói ngôi trường này dùng những gì tinh túy nhất để xây lên.

Xung quanh không ít trẻ nhỏ được ba mẹ dẫn tới trường, đám trẻ thu thân hình méo mập mà núp sau váy mẹ nhìn chằm chằm các bạn mới, số khác thì quấy khóc la hét đòi về không ngừng.

Cũng may bé con rất nghe lời, không làm loạn mà chỉ giương cặp mắt nai tơ trong trẻo nhìn ngắm xung quanh, ngoan ngoãn nắm tay đi theo sau ba mình.



Vẫn còn nhiều thủ tục nhập học chưa hoàn thành, Quý Đường dặn dò bé cưng trong thời gian chờ y đi làm thủ tục thì có thể ra sân chơi với các bạn.

Bé con nhìn thoáng qua sân cỏ, trong đó có rất nhiều đồ chơi khác nhau. Cặp mắt tròn xoe của bé con như phát sáng, nói lời tạm biệt ba ba rồi ríu rít chạy qua chỗ đó.

Quý Đường thấy con mình ngồi trên xích đu, đôi chân ngắn cũn khó khăn chống đất lấy đà, bé con bất mãn chu môi định đứng dậy thì bạn mới từ đâu xuất hiện, đẩy xích đu giúp bé.

Gió mát thổi vù vù bên tai, xua đi chút nóng bức oi ả của nắng hạ, bé con thích chí cười toe toét. Nhìn khung cảnh mỹ mãn trước mặt, Quý Đường mới yên tâm mà rời đi.

"Thiếu gia, người vẫn nên xuống xe thôi, nếu không chúng ta sẽ muộn học mất..."

Cửa sau của chiếc Mercedes-Benz mở toang, người tài xế khom lưng sốt ruột nhìn cậu chủ nhỏ nhà mình, tiểu thiếu gia tính tình kiêu ngạo không để ai vào mắt, đã ngồi trên xe hơn ba mươi phút mà chưa chịu xuống.

"Chú đừng lắm lời, còn không mau gọi cho bà ấy!"

Cậu chủ nhỏ khoanh tay gác chân tựa lưng vào thành ghế êm ái, gương mặt thiên thần toát lên vẻ cáu kỉnh, đôi mắt to tròn không chút mềm mại liếc xéo tài xế.

Hôm nay là ngày đầu tiên tiểu thiếu gia đến trường, hắn không quá chờ mong cũng không quá thích thú, hừ lạnh với với cha - người đã thông báo chuyện này với hắn, rồi bực bội quay người trở lại phòng ngủ.

Tiểu thiếu gia biết cha mẹ mình rất bận, ngày đầu tiên đưa hắn đến trường chắc hẳn không thể đầy đủ cả hai được... Nhưng tại sao lại là một tên tài xế chứ, chí ít thì cũng phải là cha hoặc mẹ.