Về đến kí túc xá, Quý Trình Chu thơ thẩn ngồi xuống giường, bên cạnh là đống thuốc ức chế vừa mới mua hồi nãy. Cậu vươn tay chạm vào sau gáy, liền chạm đến một mảnh phồng rộp mềm mại, như muốn nói rằng nơi này đã phát dục rất hoàn chỉnh.
Quý Trình Chu mặt không cảm xúc xé miếng dán ức chế, che đậy đi tuyến thể non mềm kia. Xong xuôi, cậu hít hà, hương chanh ngọt xung quanh cũng nhạt đi không ít.
Công dụng của thuốc ức chế thật không tồi, tảng đá treo trong lòng cậu cũng biến mất. Quý Trình Chu rối rắm nghĩ, chỉ cần che đậy thật tốt, cơ thể cậu không có chút mùi lạ nào, mọi thứ liền trở về như quỹ đạo ban đầu.
Quý Trình Chu bỏ qua cơn đói bụng, hiện tại tâm trạng rất tệ nên chẳng còn tâm trí nào dùng bữa, cậu nằm nghỉ trên giường một lát, thiếp đi lúc nào không hay.
Thần trí cậu mơ hồ, trong cơn say giấc như có như không nghe được tiếng nói chuyện ồn ào, khiến mi tâm chau lại, sau đó vang lên một tiếng gầm nhẹ, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh như ban đầu, Quý Trình Chu thở đều, ngủ đến chiều mới tỉnh dậy.
Cậu mơ màng dụi mắt, nhận ra Chu Dương và Lương Đại Nghĩa đã trở lại ký túc xá từ bao giờ, trên bàn học đầy ắp đồ ăn nhẹ, đều là đặc sản quê nhà của hai người họ.
Lương Đại Nghĩa có lẽ đã ra ngoài, còn mỗi Chu Dương ngồi trên giường chơi game. Quý Trình Chu thấy làm lạ, ngày thường cậu ta chơi game đều la hét ầm ĩ, sao bây giờ lại lặng thinh vậy?
Có lẽ Chu Dương cũng phát hiện một ánh mắt đang chăm chăm nhìn cậu ta, quay sang liền thấy Quý Trình Chu vừa ngủ dậy, đầu tóc rối bời nhưng nhìn từ góc độ nào cũng đẹp hơn ngày thường nhiều.
Ừm… Ngày thường Quý Trình Chu cũng rất đẹp rồi! Chu Dương đỏ mặt ho khan một tiếng, không chút ngượng ngùng tố cáo ai đó.
“May quá cậu đã dậy, tôi không bị cấm ngôn nữa rồi… Cậu không biết đâu, Dực ca hồi nãy quá đáng lắm, cấm cả phòng không được ồn ào, Lương Đại Nghĩa không chịu nổi chạy ra ngoài rồi kìa…”
Chu Dương luyên thuyên không ngừng, rõ ràng hành động của Giang Dực có hơi quá đáng thật nhưng khi vào tai cậu, Quý Trình Chu cảm giác cõi lòng ấm áp lạ thường.
Cùng lúc này cánh cửa thông với ban công phòng nhẹ mở, không một chút tiếng động đóng lại. Giang Dực thấy cậu đã tỉnh thì nhẹ mỉm cười, nụ cười như ánh xuân khiến khuôn mặt nhỏ đã đỏ sẵn, nay càng đỏ hơn.
Hắn vờ như không nhìn thấy những xúc cảm rung động trong đôi mắt cậu, đi đến cạnh giường, vươn tay sờ da thịt non mịn kia, nhếch môi hỏi.
“Bị sốt? Sao mặt cậu lại đỏ như vậy…”
Quý Trình Chu ngượng ngùng tránh tầm mắt như đang cười của hắn, khẽ lắc đầu, nhưng khuôn mặt lại đỏ không kiểm soát. Bỗng nhiên cậu ngửi thấy pheromone hương rượu nhàn nhạt ẩn trong mùi nước hoa của hắn, nháy mắt cả người cứng đờ.
Tuyến thể sau gáy nóng như bị thiêu đốt, Quý Trình Chu gạt tay hắn ra, đồng thời lùi về sau một khoảng, đến khi chạm vào bức tường lạnh lẽo mới yên lòng.
Nhưng cậu vừa mới phân hóa, vẫn còn rất khó khăn trong việc kiểm soát pheromone, hương chanh được ủ kĩ dưới nắng ấm nhẹ nhàng tản ra, khiến Quý Trình Chu hoảng loạn muốn chạy trốn.
“Hửm? Cậu lùi vào trong kia làm gì vậy??”
Giang Dực nghiêng đầu hỏi, có lẽ hành động của cậu khiến hắn có chút mất mát, nhất thời không nhận ra hương chanh thơm mát.
Quý Trình Chu không dám nói bản thân có phản ứng với pheromone của hắn, lắc đầu nguậy nguậy. Cậu mím môi, ngước đôi mắt nai cảnh giác, khổ sở tìm ra một lý do thích hợp nhất.
“Cái đó… tay cậu ướt nước… hơi lạnh…”
Giang Dực vừa mới giặt quần áo xong, hiện tại tay đã khô nhưng vẫn còn lạnh. Nhìn khuôn mặt như thể ghét bỏ của cậu, hắn thấp giọng phì cười trêu trọc.
“Cậu đang chê tôi sao? Còn không nghĩ xem tôi giặt quần áo của ai nên tay mới lạnh như vậy?”
Quý Trình Chu mở to mắt, tối qua Giang Dực không ở ký túc xá nên không có quần áo bẩn, mà quần áo tối qua thay ra cậu vẫn chưa kịp giặt…
“Cậu… cậu không phải giặt quần áo của tớ đấy chứ??”
Quý Trình Chu lắp bắp hỏi, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên. Không đợi Giang Dực kịp trả lời, Chu Dương đang chơi game bị thồn một đống cơm chó, có chút bực bội trả lời thay hắn.
“Đúng rồi đó Trình Chu! Dực ca chăm cậu chẳng khác gì gà mẹ nuôi gà con…”
Giang Dực lạnh lẽo lườm nguýt Chu Dương, hắn thật muốn nói hắn không phải gà mẹ chăm gà con mà là đang chăm sóc bạn trai tương lai của hắn…
“Vậy còn quần lót… quần lót của tớ đâu? Đừng nói cậu cũng giặt luôn rồi đấy…”
Quý Trình Chu xấu hổ nhỏ giọng hỏi, không ngờ hắn lại gật đầu thật. Giang Dực ghé sát tai cậu thì thầm gì đó, vô tình ngửi thấy hương chanh ngọt ngào, hắn thậm chí không chút chán ghét mà còn muốn ngửi nhiều thêm.
“Giặt quần lót thôi mà… tôi không ngại!”
Cả người Quý Trình Chu đỏ bừng, lấy tay ngăn không cho hắn hồ ngôn loạn ngữ thêm: Cậu không ngại nhưng tớ ngại!!
Quý Trình Chu liếc đôi bàn tay thon dài của hắn, người này là thiếu gia nhà họ Giang, từ nhỏ đến lớn mười ngón tay không chạm nước xuân, bây giờ lại nguyện ý giặt đồ cho cậu…
Như có một dòng nước ấm chảy qua người, khiến mọi tế bào trong cơ thể Quý Trình Chu ấm áp hơn bao giờ hết. Một người chu đáo như hắn, làm sao cậu nỡ buông tay ra đây…