[Abo] Nợ Đào Hoa Đeo Bám

Chương 48: Kì phát tình



Một tuần sau khi phân hóa giới tính thứ hai, Quý Trình Chu thật sự không chịu nổi, cậu thấy trở thành Omega thật bất tiện khi dễ dàng phản ứng với pheromone của Alpha, còn không ngừng lo lắng miếng dán ức chế hết hiệu lực nữa chứ…

Cũng may cậu không đụng phải Alpha xa lạ nào cả, nhưng thần kinh lúc nào cũng căng chặt vì xoay quanh cậu là một Alpha chất lượng cao, còn làm đủ trò thả thính, khiến trái tim bé nhỏ của cậu không ngừng rung động đập bang bang.

Giang Dực không biết chuyện xảy ra ở ký túc xá hôm cuối tuần, nhìn Quý Trình Chu càng ngày càng nở rộ xinh đẹp mà trong lòng không khỏi bồn chồn lo lắng, sợ người khác sẽ cướp cậu ngay trước mặt hắn.

Hắn luôn tỏ ra thích thú với việc xoa má cậu, nơi đó mềm mại như một miếng đậu hũ khiến hắn chẳng dám chẳng dám dùng nhiều lực. Mái tóc của cậu cũng mềm mại không kém, giống như tơ lụa thượng hạng…

Giang Dực say mê ngắm nghía Quý Trình Chu, bỗng nhận ra cậu quá thuận mắt, chỗ nào động vào cũng mềm mềm thơm thơm… chẳng khác gì Omega cả!

Hắn bỗng giật mình vì suy nghĩ này của mình, vội tát bản thân một cái. Quý Trình Chu là chỉ là Beta thôi, không liên quan gì đến Omega cả.

Giang Dực cảm thấy Quý Trình Chu không chỉ thay đổi về bề ngoài mà tính cách cũng thất thường như thời tiết, thật khiến hắn phiền não.

Mấy ngày nay Quý Trình Chu liên tục tránh mặt hắn, thấy hắn là đi đường vòng. Buồn nhất vẫn là cậu không cho hắn ngủ chung nữa, nói hắn không đăng ký ở ký túc, vì vậy vẫn nên trở lại chung cư ngủ thì hơn.

Không được ngủ lại ký túc xá, Giang Dực tức giận muốn ôm cậu về chung cư cùng hắn, nhưng lại lo rằng sẽ dọa sợ cậu, cuối cùng vẫn là nhịn lại.

Giang Dực cắn răng cam chịu… không ngủ chung thì không ngủ chung vậy! Nhưng hắn nhận ra thời gian cả hai ở riêng càng lúc càng ít, Quý Trình Chu cũng chẳng quan tâm đến hắn như hồi đầu nữa.

Hôm nay, Giang Dực không có tiết buổi chiều nhưng vẫn tới trường, đi đến ký túc xá phòng cậu. Hắn xoay xoay chìa khóa phòng trên tay, đây là hắn tốn biết bao công sức mới lừa được ở chỗ Chu Dương.

Giang Dực không định làm chuyện xấu, chỉ muốn nằm trên giường cậu ngủ một giấc thật sảng khoái. Hắn biết bản thân đã nghiện cậu chẳng khác nào một gã nghiện thuốc phiện, không ngửi mùi của cậu hắn không tài nào ngủ được.

Đi đến phòng ký túc, Giang Dực định tra chìa khóa vào ổ nhưng nhận ra cửa phòng không khóa, vừa chạm nhẹ liền cọt kẹt mở ra, một mùi hương quyến rũ xộc thẳng vào khoang mũi hắn.

Hương chanh ủ dưới ánh nắng tạo cảm giác vô cùng ấm áp, pheromone ngọt ngào dụ dỗ đôi chân hắn tiến lại giường cậu, dưới lớp chăn mỏng là một Omega nhỏ đang khó chịu rên rỉ, lộ ra chút tóc đen nhánh của người kia.

Mặt Giang Dực không cảm xúc, nhiệt độ xung quanh hạ thấp đến lạnh lẽo. Hắn thô bạo hất chăn ra, muốn xem là Omega nào to gan lớn mật, dám bò lên giường cậu…



Nhưng đập vào mắt hắn là khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của Quý Trình Chu chứ không phải một Omega xa lạ nào khác. Khuôn mặt cậu đỏ ửng một cách bất thường, cặp mắt nai nhuộm màu tình dục…

“… Hức… Dực~”

Quý Trình Chu kêu lên một tiếng, tiếng kêu như tẩm đường ngọt khiến cả người Giang Dực cứng đờ. Thời khắc này cậu chẳng khác gì một con mèo nhỏ, chỉ có thể nằm trên giường kêu meo meo.

Quan trọng hơn là con mèo này đang động dục…

“Tại sao…”

Có lẽ hắn vẫn chưa tiếp nhận được những chuyện này, nhưng pheromone hương chanh nồng đậm trong không khí như muốn khẳng định cậu là một Omega!

Trong đôi mắt mờ sương của mình, Quý Trình Chu thấy Giang Dực bất động đứng trước cậu hồi lâu vẫn không có bất kỳ phản ứng. Cậu cũng không biết bản thân bị sao nữa, mới lúc nãy rất bình thường đột nhiên cả người nóng ran…

Cảm giác này so với lần phân hóa lần trước còn mãnh liệt hơn…

Quý Trình Chu thấy hắn liền muốn chạy nhưng cơ thể mềm nhũn đứng không vững, đừng nói đến việc chạy trốn. Cậu khổ sở vì bị phát hiện, nước mắt không kiềm được mà tuôn trào.

“… Huhu… không phải tớ cố ý giấu cậu đâu… tớ chỉ muốn ở bên cạnh cậu… hức… xin lỗi…”

Cậu không ngừng nức nở, những giọt nước mắt mặn chát lăn qua thái dương, biến mất trong những sợi tóc mai. Cơ thể Quý Trình Chu run lên bần bật, cố gắng chấp nhận việc mình sẽ bị hắn ghét về sau.

Giang Dực nuốt một ngụm nước bọt, rõ ràng hắn vô cùng ghét mùi của Omega, nhưng giờ đây hương rượu Pinot Noir đang không ngừng lan tỏa, muốn hòa vào với pheromone của Omega trước mặt.

Cơ thể phản ứng trước pheromone của hắn, thành thật đến nỗi khiến cậu hoảng sợ, vội lấy tay che mặt, che đi những dòng nước mắt nóng hổi.

“… Hu… Sao cậu lại tỏa pheromone chứ… hức hức? … Cậu làm như thế tớ sẽ không chịu nổi mất… Cậu biết tớ thích cậu mà…”