Sự việc đã giải quyết xong, Hề Nhiễm phải trở về lên lớp, Hề Hòa vẫn chưa chịu buông y ra, chần chần chừ chừ mãi không chịu buông tay ra, Hề Nhiễm cũng bất đắc dĩ.
"Em sao vậy, cũng không thể đứng mãi trong này được? Đi lên lớp trước đi, tối về nhà anh, được không?"
Hề Hòa hưng phấn gật đầu.
Tối nay, Hề Hòa không về nhà, mà cũng chen nhau trong 1 chiếc chăn với Hề Nhiễm, cả hai cùng tâm sự đến hừng đông mới chịu ngủ.
—----------------
Bùi Nhược Mộc vẫn chưa giải thích được tại sao mình vẫn không về phòng của mình ngủ mà lại ngủ một mình trong phòng Hề Hòa cả đêm, trong lòng thì trống rỗng. Dì Trần cũng đã nói, do Hề Hòa nhận việc nấu ăn nên mỗi ngày 9h dì Trần mới đến sau khi cả 2 đều đi học đi làm, để dọn dẹp vệ sinh, cho nên đên giờ dì vẫn chưa phát hiện cả 2 ngủ chung. Vì vậy, sáng nay ngủ dậy, Bùi Nhược Mộc không nhận được lời chào buổi sáng từ ai, cũng như không có đồ ăn sáng.
Quả thực là gà trống nuôi con quá thảm thương mà.
Cuối cùng, hắn không thể làm gì hơn là đến công ty, nhờ Chu Tiêu Tiêu mua một phần ăn sáng cho hắn. Chu Tiêu Tiêu dù sao cũng là một thư ký không dễ gì mà bồi dưỡng được, cho nên vẫn chưa sa thải được, nửa tiếng sau, cô bưng đến một phần ăn sáng với trứng chiên hình trái tim, bánh mì và mứt hoa quả và một ly cà phê.
Bùi Nhược Mộc đoán chắc là cô đã dùng cái bếp nhỏ ở công ty làm mấy món này.
Hề Hòa cũng rất yêu thích món trứng ốp la,trong nhà có rất nhiều khuôn, còn có thể dùng để phết mứt trên bánh mì, còn có thể dùng cắt xúc xích ra các hình vẽ kỳ lạ khác....
Tối nay hắn nên về sớm một tý để đón cậu tan học mới được.
Bùi Nhược Mộc đợi đến 5 giờ chiều, xuống lầu chuẩn bị lấy xe, còn chưa kịp mở cửa xe đã nhận được cuộc điện thoại từ Phó Lăng Vân.
"Anh Bùi, hôm nay không cần đến đón Hề Hòa nha, cậu ấy sẽ về nhà với tụi em"
Bùi Nhược Mộc - "...."
"Được rồi, nhưng mà em nói với Hề hòa là ngày mai nhất định phải về nhà, lớp phụ đạo thứ 2 đã nghỉ rồi, không thể bỏ lớp thứ 4 được nữa"
Phó Lăng Vân vô tâm nói - "Ai, giỏi quá để làm gì, học nhiều quá cũng đâu làm gì...hơn nữa có Tiểu Nhiễm dạy em ấy cũng được rồi mà"
Bùi Nhược Mộc - "Anh nói, ngày mai phải cho em ấy về nhà"
Phó Lăng Vân - "Được được, được rồi, ngày mai đảm bảo sẽ cho em ấy về nhà mà"
Hề Hòa nhiều năm không gặp Hề Nhiễm, bây giờ vất vả lắm mới giải bỏ hiểu lầm, quả thực là bao nhiêu chuyện cũng nói không hết, nên hai ngày làm sao mà đủ, Trần Thần cũng từng trải qua rồi nên hiểu rất rõ, hỏi Hề Hòa - "Hề Hòa, cậu có quên cái gì không?"
Hề Hòa - "?"
Trần Thần tạch lưỡi 1 cái đầy ám muội. Hề Hòa vẫn mờ mịt trong đầu.
Trần Thần không thể làm gì khác hơn là ngoắc cậu lại, nói nhỏ thủ thỉ bên tai cậu mấy câu.
Hề Hòa - "!"
"Không....không phải.....là...tớ đi mấy ngày nay...quên mất theo đuổi chú ấy rồi"
Trần Thần há mồm nhìn. Chuyện này cũng có thể quên sao chứ!