Cậu bị hắn đụng chạm làm cho tỉnh giấc, khi Kỷ Diệu vừa khó chịu mở mắt ra, phía dưới đã bị thứ to lớn quen thuộc chen vào đột ngột.
Cậu giật mình theo phản xạ lùi người về phía sau thì nhanh chóng bị túm eo kéo lại, mông bị ấn chặt vào vật kia. Cậu nhận ra việc gì đang xảy ra với mình, khi nhìn đến kẻ đang hưng phấn luận động phía trên, cơ thể cậu căng cứng.
Tống Hạo Kình từ trên nhìn xuống đương nhiên thấy được từng thay đổi của cậu. Hắn cau mày vỗ nhẹ vào mặt cậu.
"Sao thế? Không phải đêm qua anh còn nhiệt tình lắm sao."
Sắc mặt cậu tồi tệ đến mức không thể tả: "Cậu... lợi dụng lúc tôi say làm ra trò này."
"Không, là do anh bắt đầu trước mà. Mỡ dâng đến tận miệng rồi tôi sao có thể khước từ."
Dứt lời hắn ôm người cậu lên làm trong tư thế ngồi, tay hắn bóp chặt hai bên mông cậu mà lên xuống chậm rãi đâm rút. Tiếng nước ướt át trong không gian ngày một lớn hơn, tiếng thở nóng bỏng bên cạnh gáy cậu, hắn còn dùng răng nanh cạ cạ vào tuyến thể phía sau nhưng vẫn kìm nén không cắn xuống.
Đối diện giường ngủ của cậu có một cái gương, ánh sáng từ cửa sổ hắt lên nửa gương mặt nhợt nhạt của cậu, qua vai hắn cậu nhìn hai cơ thể trần trụi quấn lấy một chỗ, tròng mắt u tối không có cảm xúc.
Tống Hạo Kình vẫn miệt mài làm dậy lên phản ứng của đối phương nhưng người này từ khi tỉnh trông thấy hắn thì đờ đẫn không quan tâm, hắn cảm tưởng như đang làm với một khúc gỗ, mất hứng phát tiết nhanh rồi rút ra.
"Anh bày ra biểu cảm đấy cho ai xem? Tối qua rõ ràng là anh chủ động câu dẫn tôi giờ đây lại làm như tôi cưỡng bức anh không bằng."
Kỷ Diệu mặc kệ đối phương nói cái gì, cố gắng co người lại một góc giường rồi kéo chăn trùm kín đầu.
"Cút đi tên khốn."
Hắn lại tức điên lên chửi gì đó nhưng cậu không nghe lọt bất cứ thứ gì. Cơ thể cậu từ trên xuống dưới đau ê ẩm, dịch nhờn ở khe mông vẫn còn đang chảy không ngừng, cậu sờ xuống cái bụng nhỏ chỉ sau một đêm đã trương lên, trong lòng bất giác sợ hãi nghĩ đến điều gì đó.
Cậu cứ nằm mất hồn vía như vậy mà không nhận thức về thời gian. Tống Hạo Kình rời đi từ bao giờ lúc lâu sau lại trở lại phá vỡ sự yên tĩnh.
"Tôi mang chút cháo cho anh... Ừm, anh ăn chút đi."
Cậu mệt mỏi nằm im không nhúc nhích, chỉ mong hắn biến càng nhanh càng tốt. Hắn không nhận được phản hồi của cậu, giống như tiểu thiếu gia lần đầu xuống nước phục vụ kẻ khác nhưng bị ngó lơ, nói vài ba câu lại bực bội tông cửa bỏ đi.
Cậu bịt chặt tai mình lại để không nghe thấy âm thanh nào của hắn, có khoảng khắc cậu nảy ra suy nghĩ muốn chết đi cho rồi. Nếu chuyện bọn họ làm ra bị lộ, mẹ cậu sẽ không chịu nổi, huống chi bà còn đang bị bệnh. Còn bên Tống gia, bạn bè ở trường, những người khác nhìn vào đều sẽ cho rằng cậu là kẻ bại hoại ngủ với chính em trai mình.
Cậu không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, cứ nằm vậy cho đến khi nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng hơn. Cả hai lần hắn đều bắn hết bên trong, có khi nào...
Cậu sợ hãi đến mức không thể thở nổi, ý nghĩ tồi tệ đó đang từ từ giết chết cậu.
____
Dù rất sợ hãi với suy đoán của mình mình một phần trong cậu cũng lo lắng không yên nếu không được kiểm chứng. Hôm sau buổi sáng không có tiết, Kỷ Diệu đặt lịch hẹn khám tại bệnh viện.
Sau khi làm kiểm tra xong phải chờ 15 phút sau mới có kết quả, cậu lo lắng ngồi một chỗ xoắn tay lại với nhau, trong đầu đã nghĩ đến kết quả tốt nhất. Cùng lắm thì bỏ nó đi, nếu thật sự sinh ra thì rắc rối sẽ rất lớn, quan trọng là cậu không muốn có.
Thời gian chờ đợi đã qua, bác sĩ kêu cậu vào phòng nhận kết quả. Kỷ Diệu chần chừ cầm tờ giấy căng thẳng mãi mới lấy hết dũng khí nhìn.
Âm tính.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, không ngờ sẽ may mắn ngoài sức tưởng tượng. Lúc cậu ra về, khi đi ngang qua tiệm thuốc thì nghĩ đến việc gì đó, vẫn là có chút do dự nhưng vẫn đi vào mua một thuốc tránh thai khẩn cấp và thuốc tránh thai thường ngày cho omega.
Lần này có thể may mắn như vậy nhưng lần sau chưa chắc. Lần sau... thực sự cậu không mong muốn có thêm lần nào nữa, nhưng mua để phòng hờ cũng tốt.
Khi về đến nhà cũng là giữa trưa. Vừa cất giày vào tủ, đã có giọng nói vọng từ phòng khách ra.
"Anh đi đâu về vậy?"
Cậu không phải có trách nhiệm trả lời đối phương về đời sống riêng tư của mình. Cậu đi nhanh về phòng mình.
"Nghe nói năm tới anh sẽ vào khoa tôi. Tại sao?"
Có vẻ Tống Bạch Dương đã nói cho hắn chuyện này, lão già này không biết nói ra làm gì.
Cậu quay lại nhìn hắn, dùng giọng điệu mang dáng vẻ châm chọc: "Tất cả nhờ phúc của ba, phận làm con nên tôi phải nghe theo thôi."
Tống Hạo Kình xoay điều khiển trong tay, hắn không quan tâm tivi đang chiếu cái gì: "Sao ông ấy phải ép anh? Anh và ba giao dịch ngầm cái gì rồi."
Cậu không ngờ hắn nghĩ xa được đến vậy, chắc trong đầu hắn nhảy số hàng trăm kịch bản rồi.
"Không liên quan đến cậu."
Kỷ Diệu bỏ đi luôn mặc đối phương. Cậu vừa đi, điện thoại trên bàn Tống Hạo Kình đúng lúc kêu lên. Hắn nhìn đến số, đoán được hơn 80% mẹ hắn gọi đến vì chuyện gì.
"Có chuyện gì vậy mẹ?"
"Chắc con nghe được chuyện của Tống Diệu rồi đúng không?"
Hắn nhìn về hướng cậu vừa đi: "Con vừa nghe từ chỗ anh hai."
"Ừ, bên ta cũng biết hết rồi. Hạo Kình, hãy giám sát nó cho đến khi ta tìm được nguyên nhân cho hành động lần này của Tống Bạch Dương. Không biết lão già này đang ủ mưu gì nữa."
Hắn nhìn về hướng tivi, không từ chối không đồng ý cũng không trả lời vì hắn biết giám sát Tống Diệu sẽ không có kết quả gì. Bởi vì những gì Tống Bạch Dương ông ấy muốn làm không ai có thể nắm bắt và ngăn cản được.