Sắc mặt cậu tái mét lại trước hành động suồng sã của hắn.
Tên phía sau lôi cậu vào phòng vệ sinh của alpha nam, lôi một đường khiến cậu va đập đầu vào tường và cửa. Cơ thể cậu mất thăng bằng trượt ngã về phía trước, áo khoác ngoài bị lột ra từ phía sau. Cậu lảo đảo bò nhanh vào một phòng vệ sinh gần nhất, tên kia túm được một chân cậu nhưng bị cậu dùng chân còn lại đạp thẳng vào mặt hắn.
Hắn ăn đau ngã ngả ra sau, tức giận vồ đến nhưng cậu đã nhanh chóng đóng được cửa. Cửa phòng vệ sinh dù có chốt nhưng vô cùng lỏng lẻo, sức lực của alpha bên ngoài rất lớn đập phá liên tục vào cửa. Cậu sợ hãi dùng cơ thể mình chống đỡ lại cánh cửa sắp bị bung bản lề ra.
"Con điểm kia, để hôm nay tao bắt được mày thì mày đừng mong sống sót."
"Mày chết với tao, con đ*."
Một vết nứt lớn ở cửa kêu 'rắc' một tiếng, dù có cách một tấm gỗ nhưng lưng cậu vẫn chịu phải rất nhiều cú đá từ bên ngoài. Cậu căng thẳng nhìn xung quanh căn phòng chỉ rộng chưa đến 2m, ánh mắt chợt dừng lại nhìn về phía bồn cầu, trong đầu loé lên ý nghĩ.
Lòng bàn tay cậu toát mồ hôi lạnh, trái tim trong lồng ngực đập loạn xạ không ngừng. Cậu không còn thời gian nghĩ ngợi đến hậu quả sau này, nhanh chóng lấy nắp sứ két nước bồn cầu trên cùng. Cửa gỗ phòng không có sự bảo hộ của cậu lập tức bị đập vỡ,hai tay cậu cầm chắc thứ trong tay, ngay khi tên kia xuất hiện trong tầm ngắm cậu không do dự đập thật mạnh vào đầu hắn.
Nắp két nước làm bằng sứ vỡ tan tành ngay khi đập vào đầu hắn ta, đối phương không thể ngờ được mình sẽ bị như vậy, mắt trợn trừng nhìn cậu, chỗ bị đập máu đổ đầy đầu rồi hắn ta ngã gục xuống sàn trong đống mảnh sứ.
Kỷ Diệu run run nhìn cơ thể to lớn của hắn ta co giật không ngừng trên sàn, cậu nhân cơ hội tìm đường chạy ra khỏi đây. Khi chạy ra đến cửa vệ sinh cậu đụng phải một tên alpha khác, cậu không quan tâm mà cố loạng choạng cắm cổ cắm đầu chạy.
"A a... Máu... có người, có người chết..."
Tiếng la hét kinh hãi kia bị cậu bỏ lại phía sau. Bộ dạng này của cậu rất dễ khiến người khác chú ý nên cậu nhanh chóng tìm lối cầu thang thoát hiếm chạy ra.
Phải làm sao bây giờ... Mình giết người rồi... phải làm sao bây giờ....
Cậu tìm được lối thoát hiểm nên vội vàng đẩy cửa chạy ra, lần nữa lại đụng phải một người khác. Cậu hoảng loạn đẩy người đó qua một bên nhưng đối phương đột nhiên giữ chặt cứng hai bên vai rồi ấn cậu vào tường.
"Anh làm gì ở đây?"
Giọng nói này đương nhiên cậu đến chết cũng nhận ra, Kỷ Diệu từ từ ngẩng đầu lên nhìn đối phương, đối diện với ánh mắt nguy hiểm như chim ưng bắt được con mồi của người nọ. Không hiểu sao trái tim đang sợ hãi đập loạn của cậu đã bình tĩnh hơn một chút, vì so với tội danh giết người thì việc bị người này tóm là quá bình thường.
"Anh đang chạy trốn ai?"
Tống Hạo Kình thấy sắc mặt cậu vẫn rất tệ, môi run rẩy nói không thành, rõ ràng vào mùa đông nhưng mặc rất mỏng manh, trên vạt áo sơ mi trắng còn dính vài vết máu chói mắt. Điều quan trọng hơn cả là hắn ngửi thấy mùi alpha khác trên người cậu, cái mùi này khiến hắn chán ghét.
"Nói đi. Bị doạ câm rồi à?"
Đầu bả vai bị ấn mạnh hơn, cậu ăn đau kêu lên một tiếng, lấy hơi thở dốc vài cái mới nói được.
"Tôi...tôi lỡ đập chết người rồi. Là... một tên alpha."
Tống Hạo Kình nghe vậy cau mày, không nghĩ một người có vóc dáng như Kỷ Diệu có thể ra tay khiến một alpha luôn được cho là chênh lệch thể lực hơn omega mà chết được.
Hắn gặng hỏi: "Anh bình tĩnh nghe tôi hỏi đã. Hắn đã làm gì anh? Anh đã làm gì và hai người đã xô xát ở đâu?"
Cậu đối diện với ánh mắt tra hỏi sắc bén của đối phương nên không thể giấu giếm được, cố gắng thuận lại sự việc ngắn gọn nhất.
"Lúc đó tôi đang tìm nhà vệ sinh thì tên đó về lấy từ phía sau... muốn cưỡng bức tôi. Nên tôi liền lấy nắp két nước bồn cầu đập vào đầu hắn... Giờ hắn chắc còn đang nằm ở nhà vệ sinh."
Vừa kể hai tay cậu càng không ngừng xoắn chặt vào nhau, có lẽ bị bắt ép nhớ lại chuyện cũ nên cả cơ thể cậu run lẩy bẩy bất an. Tống Hạo Kình cố gắng dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất trấn an cậu.
"Anh ở đây đợi tôi, đừng lo, tôi sẽ quay lại ngay."
Nói xong thì lấy khăn len của hắn quàng lên cổ cậu kín mít, lộ ra đôi mắt của cậu vẫn còn kinh hãi trông rất đáng thương. Tống Hạo Kình làm xong việc này rồi mở cửa thoát hiểm, chạy về hướng ngược lại cậu vừa đi. Đứng ở nơi cầu thang tăm tối, cậu sợ hãi ngồi rúc vào một góc.
Tống Hạo Kình chỉ đi tầm 15 phút rồi trở lại nhưng cậu lại cảm thấy hắn như đã rời đi rất lâu vậy. Hắn đến kéo cậu ngồi bệt từ dưới đất lên, ôm cậu một đường xuống sảnh chính rồi đứng trước cổng khách sạn, bên ngoài đã có xe đỗ chờ bọn họ.
Cậu sau khi vào xe liền ngồi rúc một góc im lặng trong thế giới của mình, Tống Hạo Kình cũng không đụng đến cậu, hăn còn phải đối phó với cuộc gọi không ngừng của mẹ hăn.
"Anh đi đâu vậy? Bảo ra ngoài gọi điện một lúc mà tận nửa tiếng sao? Anh định bỏ mẹ anh một mình với bàn đồ ăn này hả?"
Hắn day day trán, cảm thấy nhức đầu vô cùng nhưng vẫn phải hạ giọng nhún nhường xin lỗi.
"Xin lỗi mẹ, con gặp chút việc gấp nên phải xử lý ngay. Lần sau con sẽ bồi tội người, người đừng giận."
Diệp Hồng dường như tức giận thật, hắn mới nói được một nửa đã cúp máy rồi. Tống Hạo Kình vứt điện thoại qua một bên, kêu tài xế đi nhanh về nhà họ.
"Người kia... thật sự chết rồi sao?"
Cái người tưởng chừng như sẽ im lặng rúc một góc suốt cả quãng đường rốt cuộc cũng chịu mở miệng hỏi hắn vấn đề này. Hắn quay sang nhìn vào đôi mắt sâu thẳm không đáy của cậu, ở nơi đó không có nổi một tia sáng ấm áp.