Kỷ Diệu không thế trả lời được câu hỏi này. Tên kia có ý đồ xấu với cậu, nếu lúc đó cậu không làm vậy thì bây giờ kẻ chịu nhục nhã sẽ là cậu, loại người cặn bã như hắn ta bị như thể là đáng. Nhưng nếu hắn ta chết, dù là sau đó cậu biện minh bản thân chỉ phòng vệ chính đáng thì cái mác giết người cũng sẽ đeo bám cậu suốt đời.
Không gian trong xe lần nữa chìm vào tĩnh lặng, cả quãng đường tiếp theo không ai mở miệng nói một câu. Cho đến tận khi về tới biệt thự, Tống Hạo Kình kêu cậu xuống xe trước, hắn vẫn ngồi trong xe rồi rời khỏi luôn. Đứng bơ vơ dưới màn đêm đầy tuyết lạnh lẽo, không hiểu sao chóp mũi cậu chua sót đến lạ.
Cậu về phòng mình, suy sụp ngồi bất động trên giường, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện xảy ra. Cứ ngồi như vậy rất lâu, đến khi nghe thấy tiếng bước chân ở cầu thang, cậu không nghĩ được nhiều mà lập tức chạy ra.
Tống Hạo Kình nhìn thấy cậu lao ra thì giật mình, hắn mệt mỏi nới lỏng cà vạt ở cổ.
"Chưa ngủ sao?"
"Làm sao tôi có thể ngủ được. Cậu.. chuyện kia..."
Hắn thấy cậu sốt ruột đến mức nói năng lộn xộn, tâm trí lúc này có lẽ không được ổn định lắm. Hắn vẫy tay kêu cậu vào phòng mình.
"Tôi vừa từ chỗ cảnh sát về, chúng ta vào trong nói chuyện."
Chưa có lúc nào Kỷ Diệu ngoan ngoãn nghe lời theo hắn đến vậy. Cậu vào trong phòng, tìm cái ghế quen thuộc mình hay ngồi ở đó. Tống Hạo Kinh cởi áo khoác bỏ qua một bên, hắn cũng tháo cà vạt, đồng hồ vứt hết một xó tủ.
"Bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn: một là tôi sẽ giúp anh bồi thường, hai là đôi bên cùng ra tòa giải quyết đến cùng. Anh suy nghĩ kĩ đi."
"Tên đó thật sự chết rồi sao?"
Tống Hạo Kình đóng tủ đồ lại, hắn ngồi xuống cái ghế đối diện cậu. Có lẽ sợ cậu thực sự cứ bất an lo sợ như vậy cũng không phải điều gì tốt, hắn mới nói thật.
"Chưa chết được, nhưng theo chuẩn đoán từ bệnh viện thì vùng não bộ đã bị tác động tổn thương rất nặng, có thể dẫn tới chết não, bại liệt nửa người."
Dừng một chút, hắn nhìn qua sắc mặt nhợt nhạt của cậu: "Không khác đã chết là mấy. Anh ra tay cũng thật dứt khoát."
Hắn nói vậy cậu chẳng thể phản bác được gì, Kỷ Diệu cúi đầu trầm tư nhìn hai bàn tay đặt trên đầu gối, tròng mắt càng ngày càng mơ hồ.
"Tôi không muốn ra tòa... Nếu ra tòa...
Dù cậu có thắng phiên tòa đó hay không thì mẹ cậu chắc chắn sẽ phải chịu một cú sốc lớn về tinh thần. Đó là còn chưa tính đến trường hợp tệ nhất là kiện cáo thua. Trong xã hội bất công này alpha luôn là kẻ có lợi thế về nhiều mặt, chính sách bảo vệ của nhà nước đối với bọn họ luôn hơn hẳn các tầng lớp khác.
Tống Hạo Kình nói tiếp một điều có thể xảy ra: "Khu vực đó không có camera, chỉ dựa vào lời khai của anh thì chưa đủ bằng chứng. Nếu bên kia nói anh cố tình quyến rũ nạn nhân để ra tay ngộ sát thì đó cũng là một khả năng."
"Tôi không có làm thế."
"Tôi biết, nhưng những người khác sẽ tin anh sao?"
Cậu hơi hoảng, bất giác nhớ đến một việc: "Có người đã thấy tôi ở đó, người đó có thể..."
Hắn cắt ngang, đánh vỡ ảo tưởng của Kỷ Diệu:
"Người đó chỉ chứng kiến anh bỏ chạy khỏi hiện trường chứ không thể đứng ra làm chứng được điều gì có ích cho anh. Với lại trên cơ thế anh không có vết tích bị đối phương xô xát hoặc xâm hại nên để đưa ra kết luận phòng vệ chính đáng là rất khó."
Sắc mặt cậu tái nhợt: "Tôi tự bảo vệ mình cũng là sai sao?"
"Anh không sai, nhưng phần trăm nếu chúng ta ra hầu toà thua là rất lớn."
Cậu vô thức cấu mạnh vào ngón tay mình, dù đã cố trấn an nhưng trong lòng vẫn lo sợ không yên.
"Cậu nói... có thể giúp tôi bồi thường đúng không? Điều kiện là gì?"
Tống Hạo Kình dãn lông mày: "Bên kia đối phương thuộc dạng gia đình khá giả nên không có quyền thế gì lớn cả, chỉ cần đưa ra một mức phí hợp lý thì họ sẽ kí vào thoả thuận hoà giải ngay."
Hắn mỉm cười nhếch mép, chống tay lên cằm: "Còn về điều kiện, ý anh là gì đây anh trai?"
Rõ ràng hắn hiểu ý của cậu nhưng vẫn muốn cậu phải nói thẳng ra. Kỷ Diệu bị bắt ép phải đối diện với đôi mắt màu bạch kim có tính công kích của đối phương, sau gáy đổ từng đợt mồ hôi lạnh.
"Cậu sẽ không làm gì mà không có lợi cho mình. Cậu muốn gì từ tôi?"
Hắn ngả người ra ghế, ánh mắt trắng trợn nhìn từ trên xuống dưới đáng giá cậu: "Anh còn gì có thể cho tôi sao?"
Lúc trước đối diện với những lời chế giễu mỉa mai của hắn cậu chưa bao giờ để trong lòng, chỉ là lời này trực tiếp đạp đổ tôn nghiêm vốn chẳng còn lại gì của cậu.
Tống Hạo Kình thấy cậu trầm mặc không thể nói được gì, hắn mỉm cười, đột nhiên lại nhớ đến một chuyện quan trọng.
"Sao hôm nay anh lại đến đấy?
Cậu do dự một chút rồi thành thật trả lời: "Đàn anh Dư Ân mời tôi đến sinh nhật anh ấy."
Hắn nhướng mày, trong đầu nhớ đến lần trước thấy cả hai ngồi cùng một chỗ ở căn tin:
"Dư Ân? Từ khi nào hai người đã thân thiết đến vậy rồi, trước kia cũng không thấy anh qua lại với ai."
Cậu mím môi: "Học trưởng giúp tôi rất nhiều trong việc học, tôi cũng chỉ quen mỗi anh ấy ở trường."
Dừng một chút, cậu sửa lại lời của mình: "Tôi chỉ biết mình cậu và Dư học trưởng thôi."
Tống Hạo Kình nhìn thái độ cẩn thận trong từng lời nói của cậu, hắn cân nhắc: "Vậy thì hãy chỉ quen mỗi tôi thôi, anh làm được đúng không?"
Đây giống như một trong số những điều kiện lần này vậy, cậu ập ờ đồng ý. Tổng Hạo Kinh hài lòng ngoắc tay.
"Qua đây."
Kỷ Diệu hiểu hắn muốn gì tiếp theo. Cậu hít một hơi thật sâu, mỉm cười miễn cưỡng: "Không phải cậu muốn tôi nghe lời và chủ động khi ở trên giường sao."
Cậu đứng lên tiến lại gần hắn, Tống Hạo Kình đưa tay kéo cả người cậu vào trong lòng mình.
"Chỉ chủ động trên giường thôi à?"
Cậu thuần thục cởi từng nút áo sơ mi của hắn: "Vậy trên sofa thì sao?"
Tay hắn rất quen thuộc đưa xuống bóp mông cậu, khi nghe cậu hỏi không hứng thú lắm: "Sofa làm chán rồi, trong phòng tắm thì sao?"
Cậu hôn lên môi hắn, còn tay đưa xuống cởi thắt lưng đối phương: "Chiều theo ý cậu."
Tống Hạo Kình bật cười một tiếng, hắn dễ dàng bế bổng cả người cậu lên đi vào phòng tắm phía sau.
"Anh trai à, hình như vụ giao dịch này tôi lỗ to rồi."
Tiếng cười đắc ý của hắn vẫn không ngừng cho đến khi tiếng nước chảy bên trong phòng vọng ra.