[ABO] Vỏ Bọc Thối Nát

Chương 27



Tống Hạo Kình đặt cậu lên bồn rửa tay, cả hai trao cho nhau nụ hôn sâu. Lưỡi hắn dễ dàng quấn quýt lấy đầu lưỡi cậu, nước bọt cũng theo đó chảy ra khỏi khoé miệng. Tay chân của cậu cũng không rảnh, sau khi tự cởi quần áo mình thì quay sang cởi hết cho hắn.

Hắn gạt vòi nước xối xả chảy xuống, nước đủ ấm để đứng dưới tắm. Hắn bế cậu áp sát vào vách tường, hai chân cậu dang ra ôm chặt hai bên hông hắn, tay thì bám chặt trên vai đối phương.

Lỗ nhỏ phía dưới dù chưa khuếch trương đầy đủ nhưng lúc tiến vào không còn đau nữa, chỉ là có chút trướng lên khi bị nhồi nhét đầy. Ban đầu tiết tấu của hắn vô cùng chậm rãi, dần dần mới có xu hướng nhanh.

Cậu vừa phải thừa nhận cái hôn cuồng nhiệt của hắn, vừa khó khăn thở dốc.

"Anh không biết thở bằng mũi sao?"

Hắn buông tha cho môi cậu, giữa đôi môi cả hai kéo ra một sợi chỉ bạc sau đó tất cả bị nước cuốn trôi. Vì bị tấn công dồn dập vào vách thịt phía dưới nên cậu theo bản năng ôm chặt lấy hắn, lỗ nhỏ cũng bất giác siết chặt lại.

Hắn tức giận cắn núm vú hồng trước ngực cậu.

"Chết tiệt! Cũng không phải lần đầu sao anh còn chặt thế."

"Cậu..chậm chút...a, ách.."

Hắn kéo một bên chân cậu sang ngang khiến khe mông rộng hơn để dễ dàng đâm rút. Vòi hoa sen bên trên vẫn không ngừng chảy xuống từng dòng nước ấm, tiếng nước xối xả với dung lượng không nhỏ nhưng chưa đủ át đi tiếng va chạm của thể xác, nóng bỏng và ướt át.

"U...ức."

"Dang rộng chân ra nào."



"A á... từ, từ đã..."

Sau khi làm một lần ở trong phòng tắm, cả hai tắm rửa vội vàng ở trong rồi mới ra phòng ngủ làm tiếp. Dù trước đó cậu đã móc hết lượng dịch lớn bên dưới ra nhưng khi hắn tiến vào lần hai mọi thứ vẫn dễ dàng, trơn tru không đau đớn. Cơ thể cậu vốn dẻo dai và đã quen thuộc với tiết tấu của hắn nên những lần tiếp đó đều chịu đựng được rất lâu. Cậu không còn ngất lịm đi giữa chừng như trước nữa, chỉ đến khi mệt nhũn người mới nằm bất động ngủ lúc nào không hay.

Khoảng 5 giờ sáng Tống Hạo Kinh thức giấc sớm hơn thường ngày, theo bản năng nhìn qua người bên cạnh vẫn còn mệt mỏi mà thiếp đi. Hắn rời khỏi giường cầm lấy điện thoại và một điếu thuốc lá ra ban công.

Tiết trời vào cuối đông nhưng vẫn lạnh buốt giá, bên ngoài vẫn lờ mờ những bông tuyết đọng trên cành cây thành từng vẩy. Hắn hít một hơi rồi nhẹ nhàng phả ra một làn khói trắng hư ảo, cũng lâu lắm rồi không đụng vào thuốc lá nên hút một điếu vẫn không bớt thèm.

Điện thoại trên bàn loé sáng lên, là một tin nhắn được gửi đến. Hắn không vội cầm lên xem, lúc sau nó đổi thành cuộc gọi thì mới nhấc máy nghe.

"Cậu chủ, người nhà họ bên kia đồng ý kí hoà giải nhưng phải kèm theo một miếng đất 500 mét vuông nữa."

Hắn không chen ngang vào, vẫn đang tiếp tục lắng nghe đầu dây bên kia nói tiếp.

"Tôi đã lấy được video khu vực hành lang gần đó đưa cho họ xem và họ đã từ bỏ việc đòi thêm miếng đất, chấp nhận lấy mức bồi thường ban đầu."

Lòng tham của con người là vô đáy, chỉ cần là một chút lợi lộc thì công lý luôn nghiêng về kẻ có tiền. Hắn gảy điếu thuốc vào gạt tàn bên cạnh, ngồi vắt chân ở ghế dựa ngoài ban công mà chịu lạnh.

"Tốt lắm."

"Bên phía đại thiếu gia có để ý việc chúng ta huy động dòng tiền, liệu có sao không cậu chủ?"

Hắn đưa thuốc ngậm bên môi hít một hơi sâu rồi uể oải thả ra khói.



"Anh ta không có thời gian lo chuyện này đâu, không cần sợ."

Tổng Yến bên ngoài đang bận rộn với dự án sắp khởi công, bên trong thì tiểu tình nhân không nghe lời suốt ngày chạy trốn thì lấy đâu ra thời gian quản hắn làm gì. Tống Hạo Kình nheo mắt nhìn tuyết rơi nặng hạt ngoài trời, tâm trạng cảm thấy tốt hơn một chút.

"Kêu họ nhận được tiền xong thì cút càng xa càng tốt, đừng lảng vảng trước mặt tôi."

"Họ đã kí thì chắc chắn sẽ thực hiện thỏa thuận. Cậu chủ cứ yên tâm."

Phó Hải làm việc vô cùng thận trọng và cẩn thận nên hắn luôn yên tâm. Điếu thuốc trong tay đã hút gần hết, hắn lúc bấy giờ mới tiện tay nhấn vào tin nhắn Phó Hải gửi trước đó, là một đoạn video được trích xuất từ camera nơi hành lang khách sạn B.

Trong đoạn video ngắn ngủi đó ghi lại cảnh Kỷ Diệu đi đến trước cửa vệ sinh và đang phân vân tìm phòng thì bất ngờ có một tên alpha say rượu từ đâu đi đến quấy rối cậu. Cậu lập tức phản kháng và chửi bới lại hắn ta nhưng tên kia hành động càng lưu manh và lôi cậu vào khu vệ sinh cho alpha nam. Cuối đoạn video là lúc cậu hoảng loạn chạy ra va phải người khác rồi sau đó chạy biến mất dạng.

Tống Hạo Kình vừa xem vừa yên lặng hút thuốc, khi đoạn video kết thúc hắn dí đầu lọc vào gạt tàn cũng tiện tay xóa luôn video đó. Mùi thuốc nồng lên trong không khí rồi nhanh chóng tản ra bên ngoài nhạt dần.

Từ nhỏ hắn đã được dạy rằng những thứ muốn có thì nhất định phải tìm mọi cách đoạt được nó, dù cho phải giam cầm thể xác và tinh thần. Hắn chưa bao giờ để tâm đối phương sẽ bị hủy hoại đến mức nào, chỉ cần thỏa mãn sự phấn khích lạc thú nhất thời, tất cả đều không quan trọng đối với hắn. (

Tống Hạo Kình ngồi ngâm nga một lúc cho đến khi trên người nhạt bớt mùi thuốc lá mới mở cửa ban công đi vào.

Bên trong phòng có hệ thống sưởi nên ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, hắn mệt mỏi chui lại lên giường ôm từ sau lưng người vẫn chưa tỉnh kia, sau một lúc cơ thể thỏa mãn chìm vào giấc ngủ nông.

Kim chỉ đồng hồ đầu giường mỗi giây mỗi phút đều kêu ' tích tắc' rất nhỏ, Kỷ Diệu chậm rãi mở mắt nhìn về khoảng không trong phòng, con ngươi cậu u tối nhìn chăm chăm vào vật thể không xác định. Người bên cạnh hơi thở trầm ổn bao bọc lấy cả người cậu mang theo ấm áp nhưng tận sâu cơ thể cậu vẫn chìm trong biển sâu lạnh lẽo không thấy vực thăm.

Cậu nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, cứ như thế lặp đi lặp lại liên tục cho đến tận khi từ bên ngoài có ánh mặt trời hắt vào phòng.